Loading...
Tôi đồng ý đi gặp bố mẹ của bạn trai, trên đường đi, tôi lỡ uống chai nước mà bạn trai đưa cho thì bị mê man, tỉnh dậy lại phát hiện mình đã bị bắt cóc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của bạn trai và người mua.
"Sinh viên đại học lại còn là trinh nữ, ít nhất cũng phải tám vạn!"
"Tám vạn? Tiên nữ gì mà đòi tám vạn, tôi phải xem hàng đã."
Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, tôi và người mua bốn mắt nhìn nhau, sau khi nhìn rõ mặt tôi, anh ta liền quỳ sụp xuống.
"Bà cô ơi, sao cô lại bị bắt cóc về đây?"
Tôi lớn tiếng quát mắng, "Ranh con, còn không mau đến cởi trói!"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của bạn trai, tôi từ từ đứng dậy, anh ta vẫn chưa biết tôi là thánh nữ chơi cổ của bản.
-----------
1
Triệu Kỳ theo đuổi tôi một năm, hai tháng trước tôi mới đồng ý hẹn hò với anh ta.
"Bảo bối, bố mẹ anh thích em lắm, cuối tuần này em về ra mắt gia đình với anh nhé."
Tôi vừa định từ chối, vẻ mặt bạn trai trước mắt liền ảm đạm hẳn đi. "Miêu Miêu, em đã từ chối anh ba lần rồi."
"Hơn nữa mẹ anh đang bệnh, bà cứ nhắc mãi chuyện dẫn em về cho bà xem mặt."
Nghĩ đến sự chăm sóc của Triệu Kỳ dành cho tôi suốt một năm qua, tôi đành đồng ý.
"Được thôi."
Tôi vừa nhận lời, Triệu Kỳ lập tức vui mừng ra mặt, đôi mắt sáng lấp lánh, nắm tay tôi lắc lắc.
"Cuối tuần anh lái xe đến đón em.
"Vâng."
Cuối tuần, Triệu Kỳ đã đến dưới khu nhà từ rất sớm.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, phối cùng quần jean đơn giản, trông vừa năng động vừa đẹp trai.
Tôi vừa lên xe, anh ta đã đưa cho tôi một chai nước, cười nói:
"Miêu Miêu, uống chút nước cho đỡ khát."
Tôi cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy chai nước rồi uống vài ngụm.
Không lâu sau, tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, mí mắt cũng ngày càng nặng trĩu, ý thức dần mơ hồ.
Phản ứng đầu tiên trước khi bất tỉnh là: Lộ thân phận rồi, kẻ thù đến trả thù ư?
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi thấy mình bị nhốt trong một căn nhà gỗ tối tăm, tay chân đều bị trói.
Tôi cúi đầu kiểm tra quần áo của mình, vẫn còn nguyên vẹn, trong lòng thoáng chút yên tâm.
Tôi thử giãy giụa sợi dây thừng nhưng phát hiện nó bị buộc cực kỳ chắc chắn.
Ngay lúc tôi đang phân vân có nên dùng "bảo bối nhỏ" để cởi trói hay không, ngoài cửa đã vọng đến giọng nói của Triệu Kỳ.
"Sinh viên đại học, còn là trinh nữ, thế nào cũng phải được tám vạn tệ."
Nghe câu này, tôi như bị sét đánh ngang tai.
Hóa ra, tất cả chỉ là một vở kịch được Triệu Kỳ dàn dựng công phu.
Anh ta theo đuổi tôi, đưa tôi về ra mắt gia đình, và cả chai nước khiến tôi hôn mê, tất cả đều là để bắt cóc tôi.
Hồi tưởng lại từng chút một trong suốt một năm Triệu Kỳ theo đuổi tôi: sở thích giống nhau, luôn mang lại giá trị tinh thần, luôn đứng ra bảo vệ mỗi khi tôi gặp chuyện.
Nếu bạn gặp một người mà mọi phương diện đều hoàn toàn phù hợp với bạn, bạn nhất định phải cẩn thận.
Không có người nào như vậy đâu, chắc chắn anh ta tiếp cận bạn là có mục đích.
"Tám vạn? Tiên nữ phương nào mà đòi tám vạn, tôi phải xem hàng đã."
Giọng của người mua nghe cũng rất quen, hình như tôi đã từng nghe ở đâu đó.
Két...
Cánh cửa gỗ từ từ bị đẩy ra, Triệu Kỳ và một người đàn ông trung niên mặc đồ dân tộc thiểu số lần lượt bước vào.
Triệu Kỳ lạnh lùng liếc tôi một cái, như thể tôi chỉ là một món hàng trên kệ mặc người lựa chọn.
Ngược lại, người đàn ông trung niên kia lại cười tủm tỉm bước tới, nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu. "Trông cũng xinh đấy, nhưng cứ có cảm giác đã gặp ở đâu rồi."
Triệu Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Ông quan tâm gặp ở đâu làm gì, miễn ông thấy đáng giá tám vạn là được."
Người đàn ông trung niên gãi đầu.
"Để tôi nghĩ lại xem, cô gái này quen thật sự."
Tôi ngẩng đầu lên đối diện với người đàn ông trung niên, bốn mắt nhìn nhau.
Nụ cười trên mặt gã ta tắt ngấm, thay vào đó là sự kinh hoàng.
Phịch một tiếng, gã quỳ xuống.
"Bà cô của tôi ơi, sao cô lại bị bắt cóc về đây?"
Tôi thấy má mình hơi nóng, bèn đáp bâng quơ: "Tiết kiệm chút tiền xe"
Triệu Kỳ ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhíu mày hỏi một cách mất kiên nhẫn:
"Ông điên rồi à? Bà cô nào chứ, cô ta chỉ là con đàn bà tôi bắt cóc về để bán cho ông thôi."
Người đàn ông trung niên quỳ trên đất, tức giận trừng mắt với Triệu Kỳ.
"Mày câm miệng!"
Triệu Kỳ sững sờ, rõ ràng vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tôi lớn tiếng quát: "Thằng khốn, còn không mau đến cởi trói!"
Người đàn ông trung niên vội vàng lồm cồm bò dậy, luống cuống cởi trói cho tôi.
Thấy vậy, Triệu Kỳ liền xông lên ngăn cản, trợn mắt gào lên: "Ông làm gì đấy? Ông không mua thì phía sau vẫn còn người đang chờ xem hàng đấy.
Dây thừng vừa được cởi, tôi vung tay tát một cái, trực tiếp quật Triệu Kỳ ngã sõng soài trên đất.
"Miêu Đại Quân, chuyện hôm nay tốt nhất ông cho tôi một lời giải thích, nếu không ông biết thủ đoạn của tôi rồi đấy."
Miêu Đại Quân mặt mày méo xệch: "Thánh Nữ đại nhân, đây... đây là hiểu lầm thôi ạ."
Dứt lời, tôi lại cho gã một bạt tai nữa.
"Thằng khốn, tao mới đi học có hai năm mà cái bản này đã làm cái nghề buôn bán phụ nữ trẻ em rồi à."
"Xem ra chúng mày cũng sống đủ rồi."
Miêu Đại Quân khom lưng, run rẩy không dám nhìn tôi.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.