Loading...
Màu nền
Kích thước chữ
Kích thước chữ hiển thị
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Chiếc Lá Xấu Hổ
Nhưng hơi thở bên tai cô quá nóng bỏng, dường như có thể bùng cháy ngay lập tức... khiến cả trái tim cô không kìm được mà căng cứng theo mỗi nhịp thở của anh ta, nhịp tim càng lúc càng nhanh, cô cũng gần như thiếu oxy.
Thấy sắc mặt cô càng lúc càng đỏ, khuôn mặt căng thẳng của Lục Tư Phóng bỗng hiện lên vài phần ám muội đột nhiên anh ta chợt mở miệng gọi cô bằng cái tên quen thuộc:
"Cây mắc cỡ."
Cô từ từ đối diện với đôi mắt kiềm chế của anh ta, khẽ bình ổn nhịp tim đang đập loạn xạ.
"Đây là lần đầu tiên tôi như vậy, em phải chịu trách nhiệm với tôi."
Lời tác giả
Vừa nãy phấn khích quá ngất đi rồi... Không phải... Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tuyên Ngôn Quyền Sở Hữu
Tim đập nhanh không kiểm soát được, không cần đoán cô cũng biết... lúc này mặt mình nhất định đã đỏ không ra thể thống gì, lại còn hết lần này đến lần khác đều vì anh ta mà lộ ra, thật sự là... đáng xấu hổ chết đi được!
Lục Tư Phóng dường như cẩm thấy vẫn chưa đủ, trong tình huống ấy lại còn có thể nói ra những lời vô lại như thế, hoàn toàn không nghĩ đến việc để lại đường lui cho mối quan hệ của hai người.
Tống Ngữ Hàm bị kiềm chặt, không dám động đậy, ngay cả mỗi hơi thở cũng cẩn thận từng li từng tí... ánh mắt loạn xạ, hàng mi dài cũng liên hồi chớp không ngừng.
Mặc dù đã cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân , nhưng nhiệt độ cơ thể người đàn ông không ngừng lan tỏa ra khắp cơ thể, khiến cô nhất thời không thể chịu nổi… cũng không biết có phải vì xấu hổ hay sợ hãi, cô lại không kiểm soát được mà run rẩy nhẹ,với một ý chí mơ hồ, lúc này cô chỉ biết vô thức đáp lại :
"...Chịu trách nhiệm thế nào?"
Cô vô thức cắn cắn môi dưới, dò hỏi: "Đền tiền cho anh sao?"
Theo động tác của cô, ánh mắt người đàn ông dần hạ xuống người dưới thân , lông mày nhíu lại đầy vẻ không tán thành: "Tôi không cần tiền." Anh ta nhìn cô chằm chằm, sự ám ảnh trong mắt càng sâu, dục vọng bùng lên, không thể che giấu dù chỉ nửa phần.
Tống Ngữ Hàm vừa lấy hết can đảm ngẩng mắt lên nhìn anh ta đầy nghi hoặc, giây tiếp theo, giọng nói của anh liền như tiếng chuông báo hiệu xông thẳng vào màng nhĩ cô, chấn động tâm can:
"Tôi muốn em."
Lời vừa dứt, anh ta chợt cúi người xuống, không chút do dự, cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Khoảnh khắc đó, trái tim cô như ngừng đập, hơi thở cũng ngay lập tức bị tước đoạt, trong đầu chỉ còn lại một khoảng trống mênh mông.
Ba chữ đơn giản... tuyên án mọi nỗ lực của cô trước đó đều là công cốc.
Cảm nhận hơi nóng và xúc cảm mềm mại truyền đến từ môi, mọi động tác của hai người thì dường như chậm đi nhưng tim lại đập nhanh chỉ muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Lấy hết dũng khí mà hôn cô, tim Lục Tư Phóng đập liên hồi như trống, nhưng lực đạo không hề tăng thêm, chỉ nhẹ nhàng chạm khẽ, như sợ làm cô bị thương... Qua một lúc lâu, thấy người trong lòng không ý muốn tránh né, anh lúc này mới từ từ mở mắt, lộ ra một chút ý cười lén lút nhìn phản ứng của Tống Ngữ Hàm.
Phát hiện cô không hề tỏ vẻ cự tuyệt, cảm xúc trong anh lập tức dâng trào . Và tại giây phút mà quyết tâm “làm liều” lần nữa nhen nhóm ấy, anh nhắm mắt lại, trao cô một nụ hôn nồng cháy, trong lòng dịu dàng như nước, không biết từ lúc nào đã dần chìm đắm vào đó, không thể dứt ra…
"Ưm..."
Môi đau nhói, Tống Ngữ Hàm không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, người đàn ông lại thừa cơ lấn tới hôn cô sâu hơn, như thể mất hết lý trí, chỉ mặc cho bản năng tùy ý xoay vần, kỹ thuật hôn khó tả, có vẻ như nuốt chửng cả cô vậy.
Nóng, nóng quá…
Cô cảm thấy mình dường như sắp bị con thú hoang trước mặt này nuốt chửng vào bụng rồi, cho đến lúc này, trong đầu mới kịp vang lên tiếng báo động nguy hiểm, nhưng đã quá muộn.
Lúc này cô đã hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ có thể mặc cho tình thế ngày càng đi xa hơn, cùng với người đã dụ dỗ cô chìm sâu vào đó mà đắm chìm, bùng cháy, không thể dứt ra.
Thấy tình hình dần trở nên không thể kiểm soát... Trong phòng tràn ngập hơi thở mờ ám và dịu dàng, nhưng Lục Tư Phóng lại trước khi tình thế trở nên không thể cứu vãn, dùng ý chí cực kỳ mạnh mẽ kiềm chế ý nghĩ tiếp tục, buông tha cô ngay trước khi người trong lòng sắp ngạt thở.
Chỉ thấy anh từ từ rời khỏi người cô, trong mắt vẫn còn sót lại một tia mơ hồ và chậm chạp, khóe môi in một vết son đỏ không thuộc về anh ta. Anh ta bình ổn hơi thở, thậm chí còn nuốt một cái... động tác yết hầu lăn lộn đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Và trong mắt Tống Ngữ Hàm, Lục Tư Phóng lúc này trông giống hệt một con thú hoang vừa ăn no nê thỏa mãn.
Và con mồi nhỏ đáng thương bị anh ta bắt được, chính là cô.
Cô chưa từng nghĩ, mình lại vô dụng đến thế…
Rõ ràng phải ác liệt đẩy anh ta ra, rõ ràng phải mắng anh ta một trận nên thân! Nhưng tại sao... cô lại không hề muốn làm như vậy…
"Tại sao... không tránh?" Hơi thở của Lục Tư Phóng vẫn còn chưa ổn định, giọng nói cũng gần như khàn đặc, anh ta dùng ngón cái hơi thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm mại bị mình cắn đến đỏ sẫm, trong mắt tràn ngập vẻ tự trách và đau lòng, sau khi hỏi ra lời còn có sự mong đợi mơ hồ ẩn hiện trong đáy mắt.
Lòng tự trọng đến muộn bắt đầu quấy phá, Tống Ngữ Hàm trong lòng vừa cảm thấy ấm ức vừa lập tức hốc mắt ướt đẫm... chưa đầy một lát mắt cô đã tràn đầy lệ trong suốt. Nước mắt chảy nhanh xuống gò má mịn màng của cô, làm ướt đầu ngón tay người đàn ông, vô cớ khiến tim anh ta cũng nhói lên một cái.
Lục Tư Phóng cau mày, vẻ mặt rõ ràng hoảng hốt: "Xin lỗi, tôi..."
Dường như không chịu nổi ánh nhìn nồng nhiệt đến vậy của anh ta, Tống Ngữ Hàm chọn quay mặt đi, tim cô rất rối loạn, vẻ mặt cũng hiện lên vài phần mơ hồ và hoảng hốt, khi nói chuyện cũng mang theo rõ rệt tiếng nức nở:
"Em không biết, em không biết tại sao mình lại như vậy..." Cô dường như càng buồn hơn, khóc thút thít nhỏ nhẹ: "Mỗi lần ở trước mặt anh, em đều trở nên hoàn toàn không giống mình, em cũng không biết mình rốt cuộc bị làm sao..."
Người đàn ông sững sờ, dường như không ngờ cô lại nói ra những lời như vậy, lại còn khóc thành cái bộ dạng đáng thương này... Ngay lập tức tay chân luống cuống, vừa run rẩy lau nước mắt cho cô, vừa ép buộc mình bình tĩnh lại để sắp xếp và suy nghĩ lời cô nói.
Rất nhanh, anh ta đã nắm bắt được trọng tâm trong lời nói của cô – "Ở trước mặt anh, trở nên không giống mình."
Dường như nhận ra điều gì đó, mắt Lục Tư Phóng ngay lập tức mở lớn nhất có thể, sự hoảng loạn bối rối trong mắt cũng lập tức chuyển thành bất ngờ và mừng rỡ, anh ta lại lần nữa nhìn về phía Tống Ngữ Hàm, động tác nhẹ nhàng xoay mặt cô về phía mình, ép cô đối diện với anh ta, hơi thở cũng vô thức mang theo vài phần run rẩy:
"– Em thích tôi, đúng không?"
Tống Ngữ Hàm cố gắng kìm lại tiếng khóc, tay nắm chặt tấm thảm cũng vô thức siết chặt hơn, cô theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng một chữ "không" đến đầu môi lại không tài nào nói ra được, tình cảm và lý trí dường như đang điên cuồng giao chiến trong đầu, khiến cô lại nảy sinh ý định lùi bước.
Cô đột nhiên kháng cự ngồi dậy, nhân lúc Lục Tư Phóng đang bị niềm vui làm cho choáng váng, cô liền đẩy anh ta ra, không ngờ lần này lại thành công dễ dàng... Lực đẩy có chút mạnh, đến nỗi lưng người đàn ông đập mạnh vào tường, khiến anh ta không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ trầm đục.
Nhìn thấy sự khó hiểu và tổn thương chợt hiện trong mắt người đàn ông, Tống Ngữ Hàm lập tức lại bất an, ánh mắt né tránh cái nhìn nồng nhiệt đó, nghiến chặt môi dưới để ngăn mình nói lỡ một chữ.
Làm sao cô có thể nói ra được chứ... Năm đó anh ta tiếp cận cô như vậy, chiếm trọn mọi rung động thời niên thiếu của cô, nhưng rồi lại không từ biệt trước khi mối quan hệ của hai người có thể công khai rõ ràng, không để lại một chữ nào.
Nói là sẽ cùng nhau thi đậu Đại học Trung Kinh, nhưng sau khi có điểm cô lại không bao giờ gặp lại anh ta.
Cô ban đầu nghĩ anh ta thi trượt, cảm thấy mất mặt... nên mới không chịu gặp cô, thế là cô nhắn tin cho anh ta, muốn nói với anh ta không sao cả, dù anh ta không thi đậu Đại học Trung Kinh cô cũng không bận tâm, nhưng cô hoàn toàn không thể liên lạc được với anh ta.
Cho đến khi nhập học, cô tình cờ nghe được một lời đồn từ những người xung quanh, lúc đó mới biết cùng khóa có một vận động viên bóng rổ chơi đặc biệt giỏi, cũng họ Lục, là người vào bằng thành tích vượt xa điểm chuẩn, nhưng không hiểu sao sau khi nhập học mới phát hiện là một kẻ "ăn may", hoàn toàn không hiểu gì về thể thao, cuối cùng thảm hại chuyển ngành…
Cô đầy mong đợi đi tìm anh ta, nhưng lại nhìn thấy một khuôn mặt lạ lẫm chỉ thấy có thoáng giống anh ta.
Khoảnh khắc đó, cô cau chặt mày, trong lòng tràn ngập sự tức giận và ghê tởm... Vì vậy, khi người đó với khuôn mặt chỉ có ba phần giống anh ta đứng trước mặt cô khoe mẽ, cô hoàn toàn không thể kìm nén sự bồn chồn và bất an trong lòng, lần đầu tiên trong đời đã đánh người, tát anh ta một cái.
Lúc đó cô không kìm được nghĩ, mình nhất định là điên rồi, nhìn ai cũng thấy giống anh ta…
Nhưng lần rung động đầu đời lại kết thúc không có kết quả ngay trước cửa ngõ, thậm chí là sự chia ly đột ngột như vực thẳm, làm sao cô có thể giữ được lý trí?
Từ đó về sau, tiếng tăm ngang tàng của cô lan khắp trường, không còn nam sinh nào dám đến bắt chuyện với cô nữa…
Cô cũng không bận tâm, chỉ cắm đầu vào học tín chỉ, học điểm... không bỏ qua bất kỳ cơ hội thực hành nào, dùng hết bộ sưu tập tác phẩm này đến bộ sưu tập tác phẩm khác và hết đợt thực tập này đến đợt thực tập khác để lấp đầy toàn bộ thời gian của mình, còn vì thế mà có biệt danh là "Trung Kinh cuồng nhân".
Dần dà, ngay cả nhóm thiên chi kiêu tử bên cạnh cũng thấy cô đáng sợ và u uất, cũng rất ít người còn muốn lại gần cô nữa.
Cứ như vậy cô đơn trải qua bốn năm, cô lạnh lùng như một quái vật vô tâm vô tình.
Cô nghĩ rằng như vậy có thể xóa đi dấu vết của anh ta đã từng tồn tại, nghĩ rằng mình sẽ nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bóng dáng ngang tàng bá đạo đó thực ra chưa bao giờ đến thế giới của cô…
Nhưng tại sao, anh ta lại xuất hiện không báo trước.
Không một lời giải thích, vẫn ngang ngược bá đạo như trước, giống như... giống như năm năm anh ta biến mất hoàn toàn chỉ là ảo giác của cô... bây giờ lại còn như mất trí nhớ, bất chấp làm ra hành động như vậy với cô rồi lại làm ra vẻ đáng thương như thể người tổn thương là anh vậy, thậm chí còn truy hỏi không ngừng ép buộc cô nói ra suy nghĩ của mình…
Anh ta rốt cuộc, rốt cuộc muốn cô thế nào?!
Nghĩ đến đây, dường như đã chạm vào một cái công tắc buồn bã nào đó, nước mắt Tống Ngữ Hàm cứ ròng ròng chảy không ngừng, chóp mũi và hốc mắt đều đã đỏ bừng, cả người mong manh như thể chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan.
Tiếng "tí tách tí tách" rơi vào tai Lục Tư Phóng khiến anh ta tỉnh táo khỏi sự hỗn loạn tức thời, bộ dạng gần như tan vỡ của người trước mắt càng khiến anh ta mắt đỏ rực, trái tim cũng trong khoảnh khắc đó đột nhiên co thắt mạnh, ngay cả hơi thở cũng mang theo cảm giác đau đớn.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/bi-crush-cu-an-va/chuong-19
Nhưng anh ta hoàn toàn không để ý đến những điều đó, chỉ luống cuống nửa quỳ trước mặt cô cố gắng giúp cô lau nước mắt, trên mặt đầy vẻ tự trách và hoảng hốt: "Đừng khóc, tôi không hỏi nữa được không, tôi không hỏi em nữa." Anh ta mắt đỏ hoe nhất quyết dỗ dành cô: "Em muốn thế nào cũng được…”
Lời Thú Nhận Cay Đắng
Nghe vậy, Tống Ngữ Hàm sửng sốt, nâng đôi mắt ngấn lệ nhìn thẳng vào anh ta.
Lục Tư Phóng vừa run rẩy lau nước mắt cho cô, chưa đầy một giây, những giọt nước mắt mới lại tuôn ra, anh ta vội vàng cuống quýt, một lúc nói ra hết cả những lời nên nói và không nên nói:
"Dù em thích tôi hay xem tôi như chó để đùa giỡn, tôi đều có thể..."
Năm năm xa cách
Nghe lời anh ta nói, nước mắt Tống Ngữ Hàm càng tuôn chảy dữ dội hơn, vừa như trút giận mà đấm vào vai anh ta, vừa nức nở giận dữ hỏi anh ta:
"Anh nói mấy lời này bây giờ có tác dụng gì! Tại sao, tại sao năm đó lại không từ biệt mà bỏ đi? Anh có biết lúc đó em đã đau khổ thế nào không! Tại sao lại bỏ rơi em... Tại sao..."
Vì quá kích động, cô nói đứt quãng, phải mất rất lâu mới nói xong, nhưng đến cuối cùng đã khóc không thành tiếng, chỉ còn lại tiếng thút thít.
Lục Tư Phóng cũng không tránh, mặc cho cô tùy ý trút giận lên người mình, nhưng khi cố gắng nghe rõ câu hỏi của cô, anh ta chợt sững sờ, hoàn toàn mờ mịt, không hề biết cô đang nói gì. Anh ta hoảng hốt, đột nhiên nắm chặt tay cô đang đấm vào ngực mình, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy vẻ không thể tin được:
"Tôi bỏ rơi em sao?"
Điện thoại và thẻ của anh ta đã bị hủy hoại hoàn toàn trong cơn mưa bão đêm đó, sau đó anh ta cũng không có tâm trạng để quan tâm nữa. Nhưng anh ta rõ ràng nhớ rằng, chính cô ấy đã thất hẹn không nói một lời, lại còn cùng một người đàn ông khác... cử chỉ thân mật, ngược lại là anh ta bị cô ấy đáng thương bỏ rơi trong đêm mưa lạnh giá, lòng như tro tàn.
Còn về việc không từ biệt mà đi... Lúc đó anh ta còn quá trẻ, luôn muốn khẳng định bản thân, giữ thể diện. Lòng tự trọng mạnh mẽ không cho phép mình hạ thấp bản thân nữa, cũng không thể chấp nhận sự thật cô ấy "thay lòng đổi dạ", vừa lúc Lục Tú Bân lại kiên quyết muốn đưa anh ta ra nước ngoài, anh ta liền nghiến răng nuốt trôi tất cả những điều đó…
Không muốn chất vấn cô ấy tại sao lại làm vậy, cũng không muốn lại vô tình gặp lại cảnh tượng cô ấy hạnh phúc bên người đàn ông khác, đành chọn cách cao chạy xa bay, không làm phiền cũng không chúc phúc.
Anh ta cứ thế vứt bỏ mình đến một đất nước không người thân quen nào, chịu đựng năm năm gian khổ vượt trội nhưng đầy thương tích, dùng hết trận đấu này đến trận đấu khác để tê liệt chính mình…
Cô ấy rốt cuộc... tại sao lại cho rằng chính mình đã bỏ rơi cô ấy?
Nhưng Tống Ngữ Hàm thực sự đã khóc vì quá đau lòng, như muốn trút hết những uất ức bao nhiêu năm qua, vừa khóc thút thít vừa lẩm bẩm gì đó, Lục Tư Phóng không nghe rõ cũng không dám hỏi thêm để kích thích cô... Thấy dỗ dành vô ích, anh ta vừa lo lắng vừa bàng hoàng, cắn răng làm liều, dứt khoát bá đạo ấn cô vào lòng, mặc cho nước mắt cô tùy ý làm ướt áo mình.
Phần ngực bị nước mắt cô làm ướt rõ ràng là ấm áp, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy bỏng rát trong tim, trong lòng đột nhiên nổi lên một cơn đau như thiêu đốt.
Mặc dù vậy, anh ta vẫn không muốn buông tay. Tống Ngữ Hàm cứ thế nửa đẩy nửa buông tựa vào ngực anh ta khẽ khàng nức nở, không biết qua bao lâu, tiếng thút thít dần yếu đi... Và cô cũng vì đã tiêu hao quá nhiều cảm xúc mà dần trở nên mơ hồ, cả người mềm nhũn trong lòng Lục Tư Phóng, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức.
Thấy vậy, Lục Tư Phóng chỉ có thể tạm gác lại những suy nghĩ không rõ ràng đó, cẩn thận bế ngang cô lên đặt nhẹ nhàng lên giường của mình, rồi đắp chăn cho cô để tránh bị lạnh…
Làm xong những việc này, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm không tiếng động, ngồi xổm ở đầu giường, thất thần nhìn khuôn mặt đầy vết nước mắt của cô.
Anh ta chưa bao giờ thấy Tống Ngữ Hàm bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ như vừa rồi. Từ trước đến nay, cô luôn thanh lãnh và tao nhã, dù bên trong có một cô gái nhỏ ngây thơ dễ thẹn thùng, cũng là kiểu người cực kỳ ngoan ngoãn và yên tĩnh.
Lần đầu tiên khóc đến mức này, lại là vì anh ta…
Chỉ nghĩ đến vậy thôi, anh ta đã đau lòng đến khó tả.
Anh đã nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp vẫn đang chảy nước mắt dù trong giấc ngủ, anh ta không kìm được đưa tay ra muốn vuốt nhẹ hàng lông mày đang cau lại đầy bất an của cô, nhưng ngay khi sắp chạm vào cô, ngón tay anh ta khựng lại, sợ làm cô tỉnh giấc, cuối cùng cũng chỉ giả vờ vuốt ve qua một khoảng cách, phác họa đôi lông mày và ánh mắt của cô.
Năm năm qua, anh ta đã vô số lần mơ thấy cô... trong mơ đều là bóng lưng cô cùng người khác sánh bước rời đi. Anh ta chưa từng nghĩ có một ngày cô lại nằm trên chiếc giường mà anh ta từng nằm, và anh ta lại chỉ dám trơ mắt nhìn đôi mắt hơi sưng của người mình yêu, đau lòng đến tột độ.
Lục Tư Phóng, mày thật là một thằng khốn nạn.
Bữa Tối Bất Đắc Dĩ
Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, anh ta lập tức đứng dậy đi đến cửa, nhẹ nhàng hé một khe cửa, ngoài cửa là Chu Thượng Khanh đang xách mấy hộp bữa tối lớn, vẫn giữ nguyên tư thế thò đầu dòm ngó, trông rất buồn cười.
Thấy người trong phòng cuối cùng cũng lén lút lộ diện, Chu Thượng Khanh lập tức rụt về chỗ cũ, lộ ra một nụ cười tinh ranh, giơ đồ ăn trong tay lên, nhỏ giọng nói: "Anh Phóng, anh... còn cần ăn không?"
Lục Tư Phóng hơi sững sờ, lúc này mới nhớ ra anh thực sự đã dặn Chu Thượng Khanh mua bữa tối, thế là gật đầu, kéo một hộp thức ăn rồi đi vào trong, không lâu sau lại đi ra, lần này còn đóng cả cửa lại…
Chu Thượng Khanh nhất thời có chút không hiểu gì, nghi ngờ quét mắt từ trên xuống dưới người nào đó vừa quay lại, vẻ mặt đầy ẩn ý: "Khụ, anh đây là?"
"Bớt nói nhảm đi, sang phòng cậu mà ăn." Lục Tư Phóng đẩy anh ta ra khỏi phòng mình.
Chu Thượng Khanh bất mãn phản đối: "Không phải... Anh ơi phòng anh là to nhất mà, sao lại không ăn ở chỗ anh? Cứ phải làm phiền thời gian ăn uống quý báu của quản lý này..."
"Nói thêm một câu nữa, trừ lương cậu."
Nghe vậy, Chu Thượng Khanh lập tức ngoan ngoãn im miệng, vẻ mặt như nhìn lầm người, nhưng nghĩ đến những gì Lục Tư Phóng sắp phải trải qua, anh ta lại thấy buồn cười.
Anh ơi, đây là anh không cho em nói đó nha~
Phát Hiện Mới
Trở về phòng, Chu Thượng Khanh mặt đầy cười nham hiểm, vội vàng mở bữa tối của mình – một mùi hương nồng nặc lập tức lan tỏa ra.
"He he!"
"Cậu có bị bệnh không..."
"Đúng vậy, bún ốc chính là thuốc của tôi! Tôi đi đâu cũng không thể thiếu nó, nếu không tôi sẽ bị tương tư bệnh!"
Chu Thượng Khanh đã không thể kiềm chế nổi được bản thân, nhìn vào món ăn bằng một ánh nhìn thèm muốn tột độ , Lục Tư Phóng vẻ mặt kinh ngạc, bất đắc dĩ anh ta chỉ có thể ba chân bốn cẳng chạy trốn, ngay cả bữa tối của mình cũng không thèm quan tâm nữa…
Cửa đóng lại, mùi nồng nặc cũng bị ngăn cách, anh ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại ngẩn người nhìn chằm chằm sàn nhà trước mắt, nảy sinh một cảm giác phi lý không nơi nào để đi.
Anh ta phiền muộn vò vò mái tóc đen cứng của mình, cũng không biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt thanh lãnh vỡ nát, đầy vết nước mắt trong phòng, tim anh ta lại thắt lại từng cơn đau nhói…
Lại nhớ đến trước đó mình đã nhất thời bốc đồng mà nói ra những lời mất giá như vậy, lúc này đã tỉnh táo lại anh ta cảm thấy mặt nóng bừng, nhưng thái độ của Tống Ngữ Hàm thực sự rất bất thường…
Liệu có khi nào, sự thật mà anh ta tự cho là đã tận mắt chứng kiến năm đó thực ra lại có ẩn tình khác không?
Sau khi Lục Tư Phóng rời đi, Tống Ngữ Hàm ngủ không yên giấc, không lâu sau đã tỉnh lại.
Cô cố nhịn cơn đau đầu ngồi dậy từ trên giường, nhìn quanh một vòng thì thấy trong căn suite rộng lớn hình như chỉ còn lại mình cô, ánh mắt rơi vào tủ đầu giường, ở đó có một phần thức ăn nằm yên tĩnh, như thể là cố ý để lại cho cô.
Trong lòng chợt nhảy lên một cái, cô lúc này mới nhận ra rốt cuộc mình đang nằm trên giường của ai, lập tức đỏ mặt bước xuống chiếc giường lớn đầy mùi hương của Lục Tư Phóng, đang hoảng loạn, chỉ nghe tiếng cửa "cạch" một tiếng mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, tiếp đó là một tràng tiếng bước chân chậm rãi.
Cô vô thức nín thở, lắng nghe tiếng bước chân ngày càng gần, trong lòng không hiểu sao cũng theo đó mà càng lúc càng căng thẳng.
Lục Tư Phóng cuối cùng cũng hạ quyết tâm, rón rén bước vào phòng, cẩn thận đi qua sảnh, vừa ngẩng mắt lên đã thấy Tống Ngữ Hàm đang đứng trước giường ngẩn người nhìn chằm chằm vào mình... Anh ta khựng lại, vẻ mặt cũng ngay lập tức cứng đờ.
Giữa lúc bốn mắt chạm nhau, Tống Ngữ Hàm nhìn rõ sự ngạc nhiên và ngượng nghịu trong mắt anh ta, thế là quay mặt đi khẽ ho một tiếng.
Thấy vậy, Lục Tư Phóng chớp mắt tại chỗ, cuối cùng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà trở lại trạng thái bình thường, chỉ là trên mặt vẫn có chút ngượng ngùng, ấp úng nói: "Em tỉnh rồi sao không lên tiếng?"
Tống Ngữ Hàm quấn ngón tay, nhìn anh ta một cái, ngây thơ nói: "Em vừa mở mắt, ngại quá..."
"Có gì mà ngại, vừa hay..." Anh ta ưỡn thẳng lưng, như không có chuyện gì xảy ra mà đi tới giúp cô mở gói bữa tối: "Tỉnh rồi có thể ăn chút gì đó."
Cách người lớn giữ thể diện là nhẹ nhàng bỏ qua, chuyện vừa rồi, cả hai đều ngầm hiểu không nhắc lại.
Anh ta không nhắc, là vì không muốn lại chạm vào cái công tắc buồn bã của cô khiến cô đau lòng; còn cô không nhắc, là vì nằm trong lòng người tình cũ khóc lóc gì đó, thực sự quá mất mặt…
"Không, không cần đâu... Em không có khẩu vị." Cô vừa nói vừa định đi ra ngoài: "Em về trước đã..."
"Chạy gì." Anh ta bá đạo gọi cô lại, đưa bữa tối vào tay cô: "Không ăn hết chỗ này, đừng hòng rời đi."
Tống Ngữ Hàm: "......"
Cô cúi đầu nhìn bát mì trứng cua trông rất ngon lành trong tay, rồi lại nghiêng đầu nhìn cái túi rỗng tuếch, nghi ngờ hỏi: "Sao chỉ có một bát mì vậy, anh không ăn sao?"
Lục Tư Phóng hơi cúi mắt, nhìn bát mì trứng cua hơi đỏ trong tay cô, nhanh chóng quay mặt đi: "Tôi, ăn rồi." Nói xong, anh ta liền đi đến một bên ung dung bắt đầu tập luyện, cũng không biết là thực sự muốn tập luyện hay muốn mượn cớ này để đánh lạc hướng…
Tống Ngữ Hàm từ từ gật đầu, làm việc cả ngày, vừa nãy lại tiêu hao quá nhiều thể lực và tinh thần... Cô thực sự có chút đói rồi, liền ôm bát mì trứng cua ngồi xuống sofa một bên, bắt đầu từ tốn thưởng thức từng miếng nhỏ.
Đồ ăn ngon trong tay, ánh mắt lại thỉnh thoảng bị "phong cảnh" trước mắt thu hút, lúc đầu cô còn lén nhìn vài giây rồi lại nghiêm chỉnh cúi đầu xuống, nhưng nhìn nhiều lần rồi, phát hiện Lục Tư Phóng tập luyện cực kỳ nghiêm túc, như thể hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của cô... Cô cũng không che giấu nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng thừng vào vòng eo của anh ta, dưới lớp áo mỏng manh mơ hồ thấy được đường nét cơ bắp của anh ta.
"Xem có hài lòng không?"
Anh ta đột nhiên lên tiếng, khiến Tống Ngữ Hàm giật mình ánh mắt dao động, không biết có phải vì trước đó khóc quá nhiều mà tiêu hao hết năng lượng không, cho đến lúc này đầu óc cô vẫn còn mụ mị, nghe câu hỏi của anh ta còn chưa kịp suy nghĩ gì, lại theo bản năng gật đầu…
Bạn vừa đọc đến chương 19 của truyện Bị Crush Cũ Ăn Vạ thuộc thể loại Ngôn tình. Truyện sẽ được cập nhật ngay khi có chương tiếp theo, đừng quên theo dõi Fanpage để không bỏ lỡ các chương mới nhất. Trong lúc chờ đợi, bạn có thể khám phá thêm nhiều bộ truyện đặc sắc khác đang được yêu thích trên Sime Ngôn Tình. Chúc bạn có những phút giây đọc truyện thật trọn vẹn!Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.