Loading...
Từ khi phát hiện ra Trần Cẩn Ngôn chính là cô bé con năm nào bị tôi bắt nạt, tôi thật sự không sợ tên này chút nào nữa. Nếu không phải anh cao quá, tôi với không đến mặt thì kiểu gì tôi cũng phải nhéo má cho được vài cái mới thôi.
“Ồn ào quá, đi về hộ đi .”
Dưới ánh đèn đường, hai tai của anh đỏ lựng lên…
“Thư Niệm Niệm.”
Sau khi chịu đủ cảnh bị tôi ồn ào suốt cả chặng đường về, cuối cùng Trần Cẩn Ngôn cũng nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi lúc tôi đang đứng trước cửa phòng.
“Hả cái…”
Lời còn chưa dứt, Trần Cẩn Ngôn đột nhiên cúi đầu, c.ắ.n nhẹ vào má tôi .
“Trước kia em c.ắ.n anh không ít lần , bây giờ anh c.ắ.n em một cái không tính là nhiều đâu đúng không ? Phải có qua có lại !”
Anh tựa vào vai tôi , dùng giọng điệu mờ ám nói ra những lời này sau đó quay đầu đi về phòng, đóng kín cửa.
Tôi sững người tại chỗ, vừa rồi tôi bị hôn à ? Bên má bị c.ắ.n không có cảm giác đau, chỉ có cảm giác ngứa ngáy như có một chiếc lông cọ vào .
Sau khi tắm xong trong tâm trạng quẫn trí, khi chuẩn bị đi ngủ thì lại có tiếng gõ cửa. Mở cửa, Trần Cẩn Ngôn đang mặc một bộ đồ ngủ bằng vải cotton, trong tay ôm gối và chăn bông, vẻ mặt nghiêm túc.
Tôi : "Anh đang làm gì vậy ?"
“Anh sợ.” Ánh mắt anh né tránh nhưng câu từ lại rất rõ ràng.
Tôi chớp mắt, im lặng đẩy anh ra khỏi cửa: “Anh bạn trẻ, dùng sức của anh đóng cửa lại giùm tôi .”
“Anh… Thư Niệm Niệm, em đã hứa với mẹ anh là sẽ chăm sóc anh thật tốt .”
“ Nhưng …”
“Anh đi nói với dì Lưu.”
Tôi :???
“Trần Cẩn Ngôn, anh lớn bao tuổi rồi mà còn chơi trò mách lẻo?”
“Nếu tính đúng thì anh thua em một tuổi, hồi trước em còn hay ôm anh ngủ nữa kìa.”
Anh không xem mình là người ngoài, tự nhiên như ruồi đi vào phòng tôi , ung dung trải chăn chiếu ra giữa sàn.
Nhìn động tác của anh , hàng ngàn con ngựa trong lòng tôi lại bắt đầu quần xéo.
Chuẩn bị xong xuôi, anh kéo chăn đắp, ngước mắt trong veo lên nhìn tôi : “Em không ngủ à ?”
“Ngủ đi !” Tôi bước qua người anh , nằm xuống giường. Tôi thực sự chịu thua tên này rồi đấy!
Tắt đèn tối om, trong phòng có hơi thở của người khác khiến tôi trằn trọc mãi không ngủ được .
“Trần Cẩn Ngôn?”
“Ừ?”
“Trần Cẩn Ngôn, anh biết không , dưới gầm giường hay có ma lắm đó.”
Vừa dứt lời, Trần Cẩn Ngôn từ dưới sàn lao vọt lên giường tôi .
Tôi : “???”
Anh: “…”
Trong phòng tối, hai chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau không nói câu nào.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Đã bảo là anh … sợ rồi mà.”
Tôi gật đầu điên cuồng: “Ừ ừ, biết rồi , vậy giờ anh xuống được chưa ?”
Anh ôm chặt chăn trong tay: “Sợ!”
Cái tên này định không xuống nữa!
“
Nhưng
tôi
cũng sợ ma.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/bung-mo-la-bung-phuc/chuong-8
”
Tôi
ôm chặt chăn, Trần Cẩn Ngôn,
anh
là nam nhi đại trượng phu
kia
mà!
Dù anh rất đẹp trai nhưng tôi nhất quyết không nhượng bộ!
Cô nam quả nữ ngủ chung một phòng, tuyệt đối không được !
“Anh xuống mau!”
Chiếc giường là hàng rào phòng ngự quan trọng của mỹ nữ, tôi không thể để anh công thành đoạt đất thành công được đâu .
“Đừng hòng!” Trần Cẩn Ngôn cũng cương quyết không nhường: “Ai bảo em doạ anh làm gì?”
Ahuhu tôi thật sự hối hận rồi !
“ Nhưng tôi không thể ngủ chung giường với một tên đàn ông như anh được .” Tôi gào lên.
“Chả sao cả.” Trần Cẩn Ngôn giả vờ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
“ Nhưng tôi là con gái!"
“Em từng xem anh là con gái!”
“Không có gì dưới ấy cả, anh xuống mau.”
“Đừng mơ, anh không xuống.”
“Trần Cẩn Ngôn, anh trẻ con vừa thôi!”
“Ai bảo em doạ ma anh !”
Tối không thấy rõ mặt người , tôi vẫn có thể hình dung ra được bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của anh .
Tôi giơ chân đạp anh một phát, chấp nhận bỏ cuộc. Tự bê đá đập chân mình , đúng là ngu không kể hết!
“Bực muốn chếc!”
Vốn đã khó ngủ lại còn bực bội vì Trần Cẩn Ngôn, tôi lấy ipad ra xem phim. Không biết đã xem được bao lâu, cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi . Trước khi thực sự chìm vào giấc ngủ, hình như tôi nghe thấy có tiếng thở dài khe khẽ.
Trời sáng. Tôi mơ mơ màng màng lựa thế thoải mái nhất, tiếp tục giấc mơ đẹp . Cả đêm nằm bị lạnh, ngủ không được ngon lắm, bây giờ đổi thế nằm thoải mái hơn, toàn thân ấm áp như nằm trước bếp sưởi vậy .
Bếp sưởi ấm ghê!
Bếp sưởi ấm…
Bếp sưởi????
Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của tôi biến mất, khi tôi mở mắt ra , khuôn mặt tuấn tú được phóng to gấp hai của Trần Cẩn Ngôn lọt vào tầm mắt, hình như còn gác cả cánh tay lên eo tôi nữa?
Tôi :???
Trong cơn bàng hoàng, tôi cố ép mình phải thật bình tĩnh, cái này … cái này gọi là gì đây?
Tại sao tôi lại nằm trong lòng Trần Cẩn Ngôn vậy cà?
Nhìn xuống chỗ chăn gối dưới sàn vốn là của mình bây giờ trống không , té ra tôi là người chủ động leo lên giường, mò vào lòng người ta ?
Ôi trời ơi, sự trong trắng của tôi !
Ngay lúc tôi đang c.ắ.n chăn suy nghĩ làm sao thoát khỏi vòng tay của tên này thì Trần Cẩn Ngôn lại động đậy. Anh vẫn chưa tỉnh giấc, bàn tay đặt trên eo tôi nhẹ nhàng mò xuống bụng tôi nhéo một cái khiến tôi cứng đờ cả người .
“Niệm Niệm…”
Có vẻ chỉ nhéo thôi chưa đủ, anh còn kéo tôi vào sát hơn, trên đùi tôi có một luồng hơi ấm khác thường.
“Trần Cẩn Ngôn!”
Tôi không nhịn được nữa, xô anh ngã xuống sàn.
“Ơ?” Trần Cẩn Ngôn mắt nhắm mắt mở ngồi dưới sàn nhìn tôi , vẻ mặt không vui: “Niệm Niệm? Em sao vậy ?”
Tôi đỏ mặt tức giận, chỉ tay vào anh , miệng liên tục “ anh , anh , anh , anh , anh , anh ” hồi lâu nhưng không nói được câu nào.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.