Lửa từ bên hông vọt lên, ngọn lửa trong lòng cháy hừng hực, cô giang hai cánh tay ôm cổ anh, bộ ngực tròn chủ động giơ cao xích lại gần anh.
Hơi nóng ở đầu mũi anh không ngừng thở trên mặt cô, cô cảm thấy rất nóng. Bên tai nghe rõ ràng tiếng mút lưỡi khi hai người hôn, cô tựa hồ ngửi được trong không khí không chỗ nào không có hơi thở ám muội.
Mãi đến khi cô không cách nào hít thở được, anh mới buông cô ra, hai người dựa trán vào nhau, nặng nề thở hổn hển.
Khi anh rời khỏi môi cô, anh không quên liếm những sợi chỉ bạc còn bên khéo miệng cô. (sani : ây da…ta không biết gì…)
Cô kích động thở hổn hển, hai hàng lông mi dài như hai cánh bướm, vội vã quạt cánh. "Ư..." Cô như một con mèo con thỏa mãn, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, khiến toàn thân người đàn ông nào đó đột nhiên cứng ngắc.
Lập tức, trên vật tròn trịa mạnh mẽ xoa nắn, cô chợt mở mắt ra, không biết anh từ lúc nào đã cởi áo lót của cô ra, lòng bàn tay nóng rực hoàn toàn dán ở nụ hoa dựng đứng cô. (sani: tiếp máu…T-T )
"Anh..." Cô mở miệng muốn nói, lại bị bộ dáng chịu đựng của anh thu hút.
Ở trong mắt cô Hắc Nhược Hoành luôn dám làm dám chịu, tính nết ở phương diện nào đó phi thường giống cô, nhưng anh so với cô bá đạo nhiều hơn một chút, còn có liều lĩnh chiếm giữ.
Vào giờ phút này, nhìn vẻ mặt như nhìn thấy châu báu của anh, như thể cô sẽ hòa tan trong tay của anh vậy, khiến cô nhớ lại bản thân khi còn bé, thái độ khi nhận được món quà của ba, rất muốn mở ra, nhưng rồi lại sợ bản thân sẽ không cẩn thận phá hủy đi sự nguyên vẹn của món quà.
Vì vậy cô nâng khuôn mặt mềm mại đáng yêu lên, dụ dỗ nói: "Muốn không?"
Đôi mắt anh đầy vẻ dục vọng, bỗng nhiên chống lại đôi mắt to sáng phong tình vạn chủng của cô, bàn tay của anh chợt nắm chặt, cô cười càng đắc ý hơn.
Hai phe đối chiến, mà Đồng tử Lâm rõ ràng đã rơi vào tay giặc, "Con tin" lúc này đang nắm trong lòng bàn tay của anh.
Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn cùng với kiềm chế, "Em không nên đốt lửa như vậy, rất dễ bốc cháy biết không?"
Người phụ nữ này là một ngọn lửa, nếu anh nhào tới, liền sẽ đem anh đốt thành tro bụi, bất quá anh vui vẻ chịu đựng, đốt thành tro bụi cũng không sao cả, nhưng anh quá quan tâm cô thôi.
Quan tâm đến mức, anh biết cô chưa chuẩn bị sẵn sàng, cho dù khuôn mặt cô mang dáng vẻ yêu kiều, hai gò má ửng đỏ, có thể thân thể của cô cũng cứng ngắc.
Nếu như cô là lửa, vậy anh là củi đốt, vừa đụng vào sẽ bị đốt mãi không dứt.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/buong-tay-toi-khong-lay-chong/chuong-16
Hấp dẫn tình dục giữa bọn họ không bị lãng quên, chỉ là bây giờ còn quá sớm, không nên sớm như vậy. Anh hít sâu một hơi, tê dại ở hai chân sớm đã khôi phục lại bình thường, anh chậm rãi rời khỏi người cô.
Động tác của anh giống như cương thi vậy, khó khăn lắm mới rời khỏi thân thể đẫy đà của cô.
Khuôn mặt anh không chút thay đổi, sắc mặt đờ đẫn đem cái đùi ngọc quấn bên hông anh lúc hôn sâu kéo xuống, bình tĩnh đem tay của mình mặc lại nội y cho cô, kéo lại quần áo ngay ngắn.
Anh xoay người một cái, Đồng Tử Lâm liền nở nụ cười, anh luôn rất hiểu cô, cho nên cô mới không lo lắng mình sẽ bị "ăn sạch", bởi vì anh là một "Người đàn ông tốt".
Anh là người đối với cô rất tốt…
Đồng Tử Lâm thoải mái ngồi trên sô pha, nhìn Hắc Nhược Hoành cầm lon đồ uống đi tới, sau khi đưa cho cô, anh chậm rãi nói một tiếng: "Anh đi tắm."
Đồng Tử Lâm nở nụ cười, cười càng lúc càng lớn tiếng, ngay cả khi Hắc Nhược Hoành bước vào phòng tắm cũng nghe được rất rõ ràng, mãi đến khi anh mở nước, nước lạnh từ trên đỉnh đầu đổ xuống, thì tiếng cười mới dừng lại.
Đồng Tử Lâm mở đồ uống, sảng khoái uống một ngụm, nhàn nhã ngồi ở trên ghế sô pha, lắc lắc cặp chân trắng trẻo, như một con con mèo nhỏ thoả mãn, hiểu được thế nào là chơi đùa, ăn uống, rất thỏa mãn, rất vui vẻ.
Lúc Hắc Nhược Hoành đi ra, Đồng Tử Lâm đang xem chương trình nghệ thuật tổng hợp, cười đến đắc ý, cả người nằm ở đó cười, anh đi tới, ngồi ở bên cạnh cô, cầm lấy nửa lon nước của cô một ngụm uống hết.
Đây là thói quen của cô, bất luận uống thứ gì, cô luôn luôn uống một nửa, cũng không biết là uống không ngon, hay uống không được, dù sao cũng không phải là một thói quen tốt.
Đồng Tử Lâm nhu mì ngồi thẳng người, dùng ngón tay lau đi nước mắt khi nãy cười chảy ra, "Sau này đừng mua cái mùi vị này, em thích uống vị quả đào mật hơn."
"Ừ." Trong tủ lạnh hầu như đều là những thứ cô thích ăn, nhưng cô cũng rất nhanh loại bỏ thức ăn theo tần suất, một khi cô đã ăn ngán rồi cũng không ăn lại nữa, dù đồ ăn không tốt cho sức khẻo, cô vẫn sẽ đi ăn, giống như không ăn sẽ chết vậy.
Biết cô nhiều năm như vậy, anh có thể nói là hiểu rõ cô vô cùng, nhưng cô có một số hành vi khiến cho người khác đoán không ra.
Hắc Nhược Hoành cả người nằm xuống ghế sô pha, sô pha không phải rất nhỏ, nhưng anh cũng rất cao to, chiếm hết hai phần ba ghế sô pha, Đồng Tử Lâm dứt khoát nằm trên cánh tay của anh, dựa sát vào nhau như các cặp tình nhân khác.