3
“Biết đâu người ta thật sự có bạn gái thì sao?" – Tôi nói với thằng em trai ngốc nghếch của mình.
Nói xong thì ánh mắt cũng rời khỏi người nó.
Mái tóc đỏ rực như hải vương thế kia, chậc.
“Không thể nào.” – Triệu Tự Văn quả quyết – “Em quan sát hắn lâu rồi, chưa từng thấy có cô gái nào xuất hiện cạnh hắn cả."
Thật vậy sao?
Ánh mắt tôi dừng lại trên bóng dáng của chàng trai trẻ đang khởi động ở sân bóng không xa, khóe môi hơi nhếch lên.
“Chị nhìn thấy cô gái mặc váy trắng phía trước chưa, đẹp lắm đúng không?" – Tự Văn hạ giọng nói – “Đó chính là nữ thần của em, Khúc Doanh.
Tôi nhìn sang, thấy một cô gái mặc váy dài màu trắng, tóc dài đến thắt lưng, đang cầm chai nước và nhìn về phía Hạ Lâm.
Giọng nói đầy oán niệm của Triệu Tự Văn vang lên bên cạnh:
“Hạ Lâm có gì hay ho đâu chứ, ngoài cái khoản thích diễn là giỏi nhất. Ngoại hình của em cũng đâu có thua kém gì hắn!”
Tôi hiểu rồi.
Thằng em trai đẹp trai từ bé, lúc nào cũng được mấy em gái âm thầm thích – tự phong là “hot boy của trường” – nay đã nếm trải lần đầu thất bại ê chề. Người nó thích lại thích người khác, mà người kia lại chẳng để mắt đến nữ thần của nó.
Và vì thế, Tự Văn nhìn tình địch kiểu gì cũng thấy ngứa mắt.
“Chị cứ đợi đấy” – Tự Văn khoác vai tôi, nghiến răng nghiến lợi – “Lát nữa em nhất định sẽ dạy cho thằng đó một bài học trên sân! Nhớ lấy điện thoại quay lại pha highlight của em nhé!”
Tôi còn chưa kịp gật đầu thì trên sân, anh chàng số 9 áo đen đang khởi động bỗng liếc mắt nhìn về phía khán đài – đúng hướng tôi đang đứng.
Tôi đứng khá xa, không chắc Hạ Lâm có thấy tôi không.
Nhưng ánh mắt anh dừng lại, nhìn chằm chằm, còn hơi nhíu mày.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác anh có chút... tức giận?
“Chết tiệt, thằng đó đang khiêu khích em à?" – Tự Văn cuối cùng cũng bỏ tay khỏi vai tôi, hùng hổ bước ra sân.
Tay vẫn cầm chai nước mà tôi chuẩn bị cho Hạ Lâm, còn không quên ghé lại chào nữ thần của mình, bảo cô ấy cổ vũ cho.
Nhưng rõ ràng, nữ thần đang cổ vũ đội mặc áo đen.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu. Vừa có tiếng còi vang lên, cầu thủ hai bên liền lao vào trận đầy quyết liệt.
Kỹ năng của cả hai đội đều không tệ, bốn phía sân bóng liên tục vang lên tiếng reo hò cổ vũ.
Nhiều người trong số đó là sinh viên của các khoa đến xem và ủng hộ.
Trên sân, hai người nổi bật nhất – không ai khác chính là Triệu Tự Văn và Hạ Lâm.
Tự Văn từ nhỏ đã có thân hình lực lưỡng. Nếu nhà tôi không khá giả thì có khi ba mẹ đã cho nó theo con đường vận động viên rồi. “Sao hôm nay Hạ Lâm đánh bóng dữ vậy nhỉ.." – Một nam sinh bên cạnh tôi lẩm bẩm, chưa dứt câu thì hô to – “Đẹp quá! Ném ba điểm kìa!" Trong đám thanh niên trên sân, Hạ Lâm mặc áo đen, lại trở nên rực rỡ nhất.
Ít nhất là trong mắt tôi.
Tỷ số giữa hai đội càng lúc càng sát nút, không lạ gì khi người xem càng lúc càng đông – khí thế rất máu lửa.
Nhưng rồi bất ngờ xảy ra – khi Tự Văn đang ném bóng thì va chạm với cầu thủ bên cạnh, lúc tiếp đất bị mất trọng tâm, ngã lăn ra sân. Cả sân bóng náo loạn.
Tôi chết sững, theo phản xạ muốn lao về phía trước.
Nhưng khi tôi vừa len ra được phía trước thì Tự Văn đã được đồng đội đỡ dậy, có thêm vài bạn học khác giúp đỡ, dìu nó đi về một hướng khác.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/chi-la-ngoai-le-cua-em/chuong-3
Người đông quá, không biết ai chen vào làm tôi suýt ngã, phải loạng choạng vài bước mới đứng vững.
Ngẩng đầu nhìn lên thì đã không thấy bóng dáng em mình đâu.
Tôi đành gọi điện cho nó.
Chuông reo hơn mười giây mới có người bắt máy. Đầu dây bên kia là tiếng Tự Văn rít lên đau đớn: “Chị hả?”
“Em đi đâu rồi? Có bị nặng không?"
“Không sao, chỉ bị trật mắt cá thôi. Bạn em đang đưa em đến phòng y tế trường, chắc chỉ cần bôi thuốc rồi nghỉ ngơi là được." – Tự Văn đáp – “Chị còn muốn xem tiếp không? Xem thì nhớ giúp em coi luôn tỷ số cuối trận nhé.”
[........]
Đến nước này rồi mà vẫn còn lo đến tỉ số.
Trận đấu vẫn tiếp tục, chỉ là sau khi khoa Tài chính thay người dự bị vào thay Triệu Tự Văn, lối chơi không còn ăn ý như trước, điểm số bắt đầu bị bỏ xa dần. Hạ Lâm thật sự quá nổi bật.
Các động tác chuyền bóng, dẫn bóng và ném rổ đều dứt khoát, gọn gàng, trông cực kỳ đẹp mắt.
Lại thêm một cú úp rổ, nam sinh phía trước tôi bật ra một tiếng: “Thằng Hạ Lâm này chơi cũng màu mè thật đấy, sao? Crush của nó tới xem bóng hả?" Có người bên cạnh hùa theo: “Không biết còn tưởng đây là trận biểu diễn nữa cơ!"
[.........]
Sau khi Triệu Tự Văn rời sân, lợi thế của đội giảm đi khá nhiều, cuối cùng thua vài điểm. Cả sân vang lên tiếng reo hò.
Có người đơn giản chỉ đến xem trận đấu, đội nào thắng thì cũng đều cổ vũ hết mình.
Tôi thấy Hạ Lâm – người đang thu hút không ít ánh mắt – sau khi giành chiến thắng liền theo phản xạ nhìn về phía khán đài. Lúc này, đã có người chuẩn bị mang nước ra cho anh.
Trên sân vốn không thiếu nước.
Bên đội anh có cả một thùng nước khoáng để sẵn.
Nhiều cầu thủ hai bên đã cầm nước lên uống, nhưng Hạ Lâm thì lại đi thẳng về phía khán đài.
Người xem phía trước có chút xôn xao, ngay cả đồng đội cũng gọi với theo hỏi anh đi đâu.
Hạ Lâm chắc là có trả lời, nhưng tôi đứng xa quá, hoàn toàn không nghe được.
Lúc đó, cô gái mặc váy trắng bước nhanh về phía trước hai bước, đưa chai nước trên tay cho Hạ Lâm.
Tôi không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy, nhưng xung quanh đã bắt đầu vang lên những tiếng trêu chọc hóng chuyện.
Trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau, lại rõ ràng là quen biết – đúng kiểu cảnh ai nhìn cũng thấy thích mắt.
Hạ Lâm dường như nói gì đó, chỉ tay về phía trước. Sau đó cô gái tên Khúc Doanh kia cũng quay đầu nhìn về phía đám đông.
Ánh mắt cô ấy có phần bối rối, như đang tìm kiếm gì đó.
Còn Hạ Lâm đã bước qua cô ấy, tiếp tục tiến về phía trước.
Không thể phủ nhận, anh ấy thật sự rất nổi bật.
Không ít ánh mắt dõi theo từng bước đi của anh, còn tôi – sau khi rời thời sinh viên, lại lần nữa cảm nhận được ánh nhìn này.
Khác hẳn với cảm giác trong những buổi họp ở công ty.
Hạ Lâm đã đứng trước mặt tôi, kéo theo không ít ánh mắt đổ dồn về phía này.
So với sinh viên xung quanh, phong cách ăn mặc của tôi rõ ràng hơi khác biệt.
“Chị ơi, nước của em đâu?" – Anh nhìn tôi chằm chằm, trán và cổ đều lấm tấm mồ hôi.
Chàng sinh viên đại học vừa rồi còn nổi bần bật trên sân bóng, giờ lại bỏ qua đám đông, tới gặp bạn gái yêu qua mạng lần đầu, chỉ để... xin chai nước.
Bạn vừa đọc xong chương 3 của Chị Là Ngoại Lệ Của Em – một bộ truyện thể loại Ngôn tình đang nằm trong top tìm kiếm tại Sime Ngôn Tình. Tình tiết ngày càng cuốn hút, hứa hẹn những diễn biến bất ngờ phía trước. Hãy theo dõi Fanpage để cập nhật chương mới sớm nhất, và nếu bạn đang tìm cảm hứng đọc tiếp, nhiều truyện cùng thể loại đang sẵn sàng chờ bạn khám phá!