Loading...
Tôi trải qua những ngày tháng khá bình yên ở nơi này .
Mỗi ngày tôi thức dậy khi mặt trời đã lên cao, sau đó đến phòng bếp làm việc rồi trở về nhà vào lúc trời đã tối mịt. Cuộc sống bận rộn khiến tôi không còn thời gian để nhớ đến những kí ức buồn. Nhiều lúc tôi cảm thấy ngạc nhiên vì đã không còn nhớ về Quân nữa. Đôi khi tranh thủ thời gian rảnh lên mạng kiểm tra thư, tôi thấy nick Quân sáng lên trên dãy danh sách bạn bè. Tôi chỉ nhìn lướt qua rồi đóng gập máy lại . Hình như anh đang rất hạnh phúc với tình yêu mới. Có lẽ tình cảm của Quân đối với tôi chỉ là tính sở hữu, kiêu hãnh lẫn thương hại khi có một người con gái theo đuổi anh .
Tôi không biết liệu tình cảm của tôi đối với Quân có phải là tình yêu hay không . Tôi chỉ nhận thức được một điều nếu như không có được anh , tôi sẽ cảm thấy mất mát và nuối tiếc.
Tuy rằng, ở bên anh , tôi luôn cảm thấy cô độc.
Tôi thích nhâm nhi một tách café nóng vào buổi sáng ở một quán café yên tĩnh nào đó, Quân thì cho rằng đó là một việc làm rất vô ích và phí thời gian. Yêu anh , tôi thường xuyên đến thư viện, không phải để học bài, chỉ là để ngắm gương mặt anh khi làm việc trông rất ưu tú. Yêu anh , tôi cảm thấy hãnh diện bởi vì anh là một nhân vật nổi tiếng trong trường, từng được các giải thưởng lớn.
Nhưng ngoài những điều ấy ra , giữa hai tâm hồn là một khoảng trống lạnh lẽo.
Tôi cố xua đi những ý nghĩ bất chợt về Quân. Mặc vội chiếc áo rộng thùng thình của nhà bếp, tôi chạy tới nơi làm việc. John, anh chàng có thân hình đẹp như người mẫu ấy , thường xuyên giúp tôi trong công việc. Mỗi lần có việc gì nặng nhọc, anh ta lại thường giúp tôi làm bởi vì anh ta bảo rằng:
- Bàn tay cậu quá đẹp để phải bưng bê những thứ này .
Tôi phì cười mỗi lần anh ta nói như vậy bởi vì có lẽ anh ta không tìm thấy được điểm gì đẹp trên cơ thể tôi , ngoài trừ bàn tay dài thon gọn. Tôi biết mình không đẹp , chỉ có thể gọi là xinh xắn, đáng yêu theo quan niệm phương Đông, và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có sự thu hút đối với đàn ông phương Tây. Bởi vì theo tiêu chuẩn phương Tây thì tôi không có một thân hình tràn trề sức sống và hấp dẫn, lại không có một làn da rám nắng khỏe khoắn mà người phương Tây thường mơ ước.
Bếp chúng tôi dạo này có một người mới đến từ Phillipines. Đó là một cô gái cũng da ngăm, tóc dài tên Ellen. Gần như ngay lập tức, tất cả mọi người trong bếp, kể cả tôi , đều yêu mến Ellen. Tôi và Ellen nhanh chóng trở thành những người bạn. Ở cô ấy hoàn toàn không có một sự xã giao giả tạo, mà toát lên một sự chân thành đến độ tôi có cảm giác rằng cô ấy không ghét ai cả. Ellen chỉ mới đến hai ngày, nhưng mọi người trong bếp đều dành cho cô một tình cảm nồng ấm. Kể cả John, ít khi nói chuyện với ai trừ tôi , chỉ thường ngồi lặng lẽ một góc đọc sách mỗi khi xong việc, lại bỗng nhiên nói cười linh hoạt, thậm chí đùa giỡn với Ellen. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, mối quan hệ giữa John và Ellen dường như đặc biệt hơn. Tôi cũng có thể đọc được trong ánh mắt của Ellen một thứ tình cảm mơ hồ về John.
Thỉnh thoảng, tôi tự hỏi nếu như John không đẹp trai đến nhường ấy thì Ellen có để ý anh chàng không ? Nếu như vậy , chẳng phải là vẻ đẹp thật sự rất quan trọng hay sao . Nếu bạn không đẹp , người khác sẽ không chú ý đến bạn, như vậy cũng sẽ không dành thời gian, tâm trí khi nói chuyện với bạn, và cũng sẽ không phát hiện ra được những nét đẹp tuyệt vời trong tâm hồn bạn. Quân cũng đẹp trai đến mức làm tôi nghẹt thở, nhưng mà chúng tôi chẳng thể cùng nhau đi đến hết cuộc đời. Bởi vì chúng tôi là hai mảnh trái tim khuyết, ráp thế nào cũng không thể khít nhau . Và nếu như Quân không anh tuấn, giỏi giang, liệu tôi có chú ý đến anh ?
Nếu vậy , chẳng phải những người xấu sẽ rất tội nghiệp?
Tôi cố xua đi những ý nghĩ bất chợt đang đến, tự cười bản thân mình . Không phải là dạo này tôi đã quá triết lí đấy chứ.
Tôi quay trở về với công việc, cắt trứng chiên ra thành từng khoanh, bỗng Ellen tới bên cạnh, hấp háy mắt.
- Tâm.
- Gì vậy Ellen?
- Tớ kể cho cậu nghe một chuyện bí mật: John tặng tớ một cái vòng đeo ghi chữ “I love you”
- Nghĩa là John đã nói yêu cậu ? – Tôi mỉm cười nhìn gương mặt rạng rỡ của Ellen, trong lòng có chút ganh tị. Những người khi yêu, ánh mắt thật lấp lánh và nụ cười dường như đẹp hơn, tươi hơn.
- Không. Anh ấy không nói gì cả. Anh ấy chỉ bỏ vào tay tớ sau buổi leo núi tối qua.
- Vậy ư? Hai người rất đẹp đôi đấy. – Tôi quay trở lại với công việc cắt trứng chiên khi tình cờ bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của James, đầu bếp chính.
- À này , cậu biết anh phụ bếp Ryan và cô gái người Thái, Pum chứ? – Ellen vẫn nói tiếp.
- Biết. Mà sao ?
- Hôm qua tớ nghe bác Anna kể rằng Ryan từng có một vị hôn thê người Canada. Nhưng Pum đã chuốc rượu cho Ryan say rồi hai người nảy sinh quan hệ. Ryan chia tay với cô vợ sắp cưới ngay sau đó. – Ellen nhún vai, tỏ vẻ sự bất mãn.
- Vậy à ? Tình yêu của người Mỹ thật nhạt nhẽo – Tôi kết luận một cách không thể thờ ơ hơn. Tôi chưa bao giờ có niềm tin vào tình yêu chóng nở chóng tàn của những chàng người Mỹ.
Tôi cố làm cho xong công việc rồi xin nghỉ sớm. Tự nhiên tôi có cảm giác cuộc đời này thật vô thường, chẳng có gì là tồn tại mãi mãi. Yêu rồi có thể chia tay, kết hôn rồi có thể li hôn. Người giàu có thể trở thành người nghèo trong chốc lát, và người nghèo cũng có thể qua một đêm thành tỉ phú. Tôi đi dạo loanh quanh qua những con đường nhỏ lát đá, và tìm kiếm một nơi bình yên. Tôi cứ đi mãi, đi mãi, đến gần gốc cây có bộ bàn ghế đá trắng. Đó là nơi mà tôi đã gặp anh chàng tóc xoăn vàng Nelson.
Và hình như chúng tôi có duyên thật. Nelson đang ngồi đọc sách một mình trên ghế đá, mái tóc xoăn vàng bay bay trong gió. Gương mặt anh nhìn nghiêng dưới ánh mặt trời trông như một vị thần hy lạp cổ đại.
- Tôi ngồi được không ? – Tôi bắt chuyện.
- Được. Ghế dành cho tất cả mọi người đấy thôi – Nelson nheo mắt cười với tôi .
- Anh đang đọc truyện gì đấy? – Tôi cố tìm một đề tài để nói chuyện.
Nelson đưa tôi xem tiêu đề cuốn sách.
- Ruồi trâu? Cuốn này tôi đã đọc đến ba lần rồi đấy, nhưng là bản tiếng Việt.
- Thật sao ? Cô thích truyện này chứ.
- Rất thích. Tôi đã khóc khi lần đầu tiên đọc cuốn này . Anh thì sao ?
Nelson mỉm cười , cứ như là anh ta cho rằng tôi thật là đồ con gái mau nước mắt.
- Anh đang cười tôi đấy à ? Chưa thấy phụ nữ khóc vì một cuốn truyện hay bộ phim bao giờ à ?
- Nhiều là đằng khác. Chỉ là hơi ngạc nhiên khi cô khóc , bởi vì nhìn cô trông khá cứng rắn và lì lợm.
- Cám ơn. Tôi có thể xem đó là một lời khen không ?
- Có thể – Nelson tiếp, lại cười .
Một khoảng im lặng bao trùm lấy. Tôi thả lỏng người xuống ghế, đầu tựa vào thân cây, nheo mắt nhìn nắng chiều rơi giữa không trung. Những làn gió nhẹ lướt qua sau gáy, làm tóc tôi bay lên, rối tung. Thời tiết ở trên núi cao khá lạnh dù mặt trời vẫn chiếu rọi tới mọi ngõ ngách.
- Có vẻ như cô đọc cũng khá nhiều sách. Lần nào gặp cô, tôi cũng cảm thấy cô đang cầm một cuốn gì đấy. Tôi đang muốn tìm một số cuốn sách để đọc . Có gợi ý gì giúp tôi không ?
- Tôi thích “Thép đã tôi thế đấy”. Anh đọc chưa ?
- Ô? Những cuốn sách cô yêu thích đều là của Nga. Cô biết tôi là người Nga đúng không ?
- Không hề. – Tôi hơi ngạc nhiên.
- Tôi chỉ được sinh ra ở Mỹ thôi. Thực ra tôi có hai dòng máu. Ba tôi là người Việt Nam, sang Nga làm việc rồi gặp mẹ tôi , một cô gái Nga chính gốc. Tên tôi là Nelson Đinh đấy, tin không ?
- Thật ư? – Tôi tròn mắt lên nhìn Nelson. – Vậy anh có biết tiếng Việt không ?
- Chỉ biết một chút ít. Ví dụ như là “ anh yêu em” hoặc “em đẹp lắm”. Ngày xưa khi tôi còn học trung học, có một cô gái viết thư tỏ tình cho tôi . Cô ấy là người Việt Nam. Tôi hỏi cậu bạn người Việt Nam của tôi làm thế nào để từ chối một cô gái người Việt, cậu ấy vừa cười vừa bảo rằng “Hãy chân thành đến trước mặt cô ấy và nói rằng: Anh yêu em” Thế là tôi làm theo lời cậu ấy một cách không nghi ngờ. – Nelson ngừng lại .
- Rồi sao ? - Tôi tò mò nhìn anh ta .
- Ngay sau đó, cô ấy bảo rằng: “Em cũng vậy . Em nhất định không bao giờ rời xa anh .” Và cô ấy bám theo tôi đến mức tôi khiếp sợ. Cứ thấy cô ấy ở đâu là tôi tránh mặt ở đấy.
Không hẹn mà chúng tôi cùng bật cười . Tôi chỉ cảm thấy cô gái ấy rất can đảm, nhưng trong tình yêu, can đảm như vậy có khi lại là một sai lầm.
Tôi lại ngồi nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây. Nelson vẫn đang chăm chú vào cuốn truyện. Thời tiết thật là đẹp .
- Anh biết không ? Tôi rất thích đọc truyện, nghe nhạc và uống cafe. – Tôi cũng không hiểu tại sao lại chia sẻ sở thích với một người lạ mới gặp. – Như hôm này đây, nếu có một cốc café, và một chút nhạc jazz thì tuyệt quá.
- Tôi cũng vậy . Một cảm giác rất thanh thản, nhẹ nhàng đúng không ? – Nelson ngẩng đầu lên nhìn tôi .
- Đúng vậy . Nhiều khi tôi có cảm giác như mình thuộc về một thế giới cách đây hai mươi năm vậy . Những sở thích của tôi cũ kĩ như một phụ nữ trung niên, chứ không phải là một cô gái còn trẻ.
Nelson lại mỉm cười , nụ cười ấy trông rất dễ mến.
Lần đầu tiên tôi thấy thích thú một cuộc trò chuyện với người khác phái, lại là một người nước ngoài. Chúng tôi nói về rất nhiều thứ, về những cuốn sách, những phong cảnh thiên nhiên, và cả về con người .
- Tâm này , cô biết không , trên đời này có ba loại phụ nữ đẹp : một loại người biết mình đẹp và ra sức chăm chút cho vẻ đẹp đó, dùng nó làm công cụ cho sự thăng tiến của mình . Loại thứ hai là loại phụ nữ đẹp nhưng không có đầu óc, suốt đời sống dựa dẫm. Và loại cuối cùng là loại người biết mình đẹp nhưng lại không tự tin về chính mình .
- Vậy anh cho rằng tôi thuộc loại người nào? – Tôi hỏi, hơi giễu cợt.
- Cô là loại thứ ba.
- Anh nghĩ rằng tôi đẹp ?
- Đúng vậy . Và cô cũng rất thông minh. Tôi có thể đọc được điều đó. Chỉ có điều là, cô cần biết cách lùi một bước để tiến xa ba bước. Và cần nhất là phải tự tin.
Tôi ngạc nhiên nhìn con người đang ngồi đối diện. Nelson là người đầu tiên nói rằng tôi không tự tin vào bản thân mình . Điều đó đúng. Nếu là một người bạn tôi nghe câu nói đó thì hẳn bạn tôi sẽ bật cười , cho rằng nhảm nhí. Nhưng tự bản thân tôi biết rằng mình không đủ tự tin trong bất kì mọi chuyện. Khi quyết định theo đuổi Quân, tôi đã suy nghĩ mất hơn 1 tháng, cũng đã vạch biết bao nhiêu kế hoạch. Khi Quân yêu người khác, tôi đã không đủ tự tin để giành lại anh nên tôi lặng lẽ đi khỏi cuộc đời anh . Vì không tự tin nên tôi luôn bất cần. Nhưng người khác lại luôn nghĩ ngược lại rằng vì tôi quá tự tin nên tôi bất cần.
- Có lẽ anh nói đúng.
- Ngày mai tôi sẽ xuống thành phố cùng Lance. Cô đi cùng chứ? Tôi sẽ chỉ cách cho cô tập sự tự tin, can đảm cho chính mình . – Nelson cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi .
- Thật chứ? Vậy mai tôi sẽ gặp anh ở phòng ăn lúc tám giờ sáng.
- Ok. Nhưng có một điều cô phải hứa với tôi . Cô phải ăn mặc thật xinh đẹp . Có thể trang điểm nếu cô muốn .
Tôi cảm thấy rất thoải mái và nhẹ nhàng sau khi nói chuyện với Nelson. Dường như những buồn bực, chán nản đã dần dần trôi vào quên lãng. Hôm ấy , tôi đã tự pha cho mình một cốc café sữa, bật một giai điệu jazz và đọc một cuốn truyện nhẹ nhàng trên mạng.
Và có lẽ cuộc sống đôi khi cũng chỉ cần có vậy .
444
Đồng hồ đ.á.n.h thức tôi dậy lúc bảy giờ sáng. Trời đã tờ mờ tỏ. Tôi lao nhanh vào phòng tắm rửa, và chọn một bộ váy ưng ý nhất. Tôi vốn không biết trang điểm, nên chỉ tô một chút son hồng cho tươi tắn. Nhìn ngắm một lúc trong gương, tôi thấy mình giống như búp bê barbie được trưng bày trên các cửa tiệm lộng kính. Lúc tôi đến nhà ăn thì Lance và Nelson đã ở sẵn đó. Nelson mặc một cái áo sơ-mi trắng, đi giày đen bít mũi. Tôi vốn thích đàn ông mặc áo sơ mi trắng, nên với tôi , Nelson trông giống như một người mẫu nam với số đo thân hình cực chuẩn.
- Tâm, hôm nay cô đẹp lắm – Lance ngắm nhìn tôi một cách chăm chú.
- Cám ơn – Tôi nói và chẳng buồn nhìn Lance. So với Nelson, trông Lance thật kịch cỡm, cho dù anh ta có ăn mặc sang trọng đến mức nào đi nữa. Thực ra tôi không ghét anh ta bởi vì anh ta xấu . Bạn bè tôi không có mấy người đẹp . Nhưng điều tôi không thích ở Lance là anh ta quá khoe khoang và ích kỉ. Tôi đã từng nhìn thấy Lance giấu tiền boa của khách mặc dù anh ta cần phải chia đều với bồi bàn. Lance cho rằng anh ta có quyền làm vậy vì anh ta đã làm ở đây lâu năm. Và có một điều tôi ghét hơn ở Lance là vì anh ta đeo bám tôi mọi lúc mọi nơi. Lance giống như một cái u nhọt mà tôi chỉ muốn nhổ đi ngay lập tức. Anh ta thường nói với giọng cao ngạo rằng tôi sẽ yêu anh ta , không sớm thì muộn bởi vì tôi là người châu á và con gái châu á rất tham tiền. Thậm chí anh ta thể hiện tình yêu đối với tôi bằng cách la hét trong bếp “Anh yêu em, Tâm”. Những ấn tượng tốt còn sót lại từ ngày đầu gặp của tôi đối với anh ta bỗng nhiên tan biến hết, chỉ còn lại một sự chán ghét đến cùng cực.
Bình minh đã lấp ló sau những hàng thông xanh. Những tia nắng đầu tiên đang rọi sáng cả vùng núi. Những dãy núi chuyển dần từ màu đỏ sang màu vàng sóng sánh trông rất thích mắt. Tôi có cảm giác như đang đứng trước một mỏ vàng của thiên nhiên. Bầu trời giống như một bữa tiệc đủ màu sắc, có màu vàng cam của ánh mặt trời, màu xanh trong biên biếc và màu trắng của những đám mây trôi lững lờ, tất cả tạo nên một bức tranh đa sắc đẹp đến kì lạ.
- Chúng ta đi được chưa ?
Tôi cố tình hỏi Nelson nhưng Lance đã nhanh chóng trả lời.
Nelson không nói gì, đôi mắt chăm chú nhìn tôi cười . Tôi nghĩ mình hình như đã trông chờ ở anh ta một lời khen. Có một điều thật kì lạ là phụ nữ thường rất thích được những người đàn ông đẹp trai khen ngợi, cho dù có thể cô ấy không có tình cảm gì với người đàn ông ấy .
- Chúng ta đi đâu đây? – Tôi hỏi
- Cứ đi theo chúng tôi rồi biết . – Nelson trả lời.
Nơi chúng tôi đến là một nơi bán xe ôtô.
- Chúng ta tới đây làm gì? – Tôi ngạc nhiên
- Cứ làm theo những gì tôi bảo. Lance, anh chờ ở đây nhé. Còn Tâm, nhớ lời tôi nè. Chúng ta sẽ đi vào đó mua xe.
- Mua xe?
- Đúng vậy . Thực ra chúng ta không mua xe mà chỉ thử xe. Nghe tôi nói này , cô hãy tỏ ra là một người giàu có , cư xử đúng chuẩn mực.
Tôi đi theo Nelson vào trong. Ở đây có rất nhiều chiếc xe đẹp , những loại xe tôi chưa từng thấy bao giờ, và cũng chưa từng lái xe một lần trong đời. Các loại xe được xếp theo từng dãy rất thẳng hàng, chia đều ra từng ô. Có một đường lát t.h.ả.m màu đỏ ở giữa các hàng xe, đủ để cho xe chạy vào đường chạy thử. Tôi chưa bao giờ được đến một nơi bán xe như thế này . Đường xe chạy trông giống như những con đường tôi thường thấy trên các trò chơi điện tử. Ở hai bên đường chạy là những bãi cỏ được cắt tỉa trên rất mát mắt.
Nelson tiếp cận một người đàn ông to béo, rồi trở lại , hỏi tôi :
- Cô thích chiếc nào?
- Tôi thích chiếc màu đỏ. Trông rất bắt mắt và sang trọng.
- Vậy chúng ta sẽ thử chiếc xe đó trước tiên.
Lần đầu tiên tôi được ngồi trên một chiếc xe ô tô đắt tiền đến vậy . Cảm giác thật kì lạ. Nelson hỏi tôi có muốn lái thử không . Tôi ngập ngừng:
- Nhưng tôi không biết lái xe.
- Có khó gì đâu . Tôi sẽ tập cho cô.
Chúng tôi đã thử hết chiếc xe này đến chiếc xe khác, cho đến lúc cả hai đều cảm thấy chán ngán. Người chủ vẫn không một chút phàn nàn khó chịu. Nelson vứt trả lại chiếc chìa khóa xe và kéo tôi đi . Người đàn ông to béo vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra .
- Cô thích chứ? Lái xe rất tuyệt đúng không ?
- Đúng vậy . Cảm ơn anh . Mặc dù tôi hơi run. Mà anh đã nói gì với người đàn ông ấy vậy ?
- Lúc nào?
- Lúc mới đến.
- Ồ, tôi đã chủ động tiếp cận ông ấy , và nói rằng “Nghe này . Tôi là Jacob, còn cô gái đằng kia là bạn gái tôi . Tôi mới có bằng lái xe tuần trước , (mặc dù rằng tôi chưa hề có bằng lái xe) và tôi đang có một tài khoản lớn trong ngân hàng. Tôi muốn mua một chiếc xe của ông, được chứ”. Ông ta thấy tôi và cô ăn mặc sang trọng, và điều cốt yếu là tôi không cố gắng để làm cho ông ta tin rằng tôi nói thật, mà là tôi cư xử để ông ta nghĩ rằng điều đó hiển nhiên thật. Cô hiểu không ? Có vẻ hơi rắc rối một chút.
- Tôi hiểu. Nghĩa là cái sự thật rằng anh có tiền, có bằng lái xe và có một khoản tiền lớn là một điều hiển nhiên, cho dù rằng đó không phải là sự thật?
- Đúng vậy . Nói tóm lại khi cô nói dối thì cần phải tự tin và bình tĩnh, đừng cố gắng tỏ ra rằng mình muốn người ta tin mình . Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi dạy cô nói dối. Cũng giống như những người kinh doanh, có thể họ không có nhiều tiền đến vậy , nhưng họ sẽ làm cho người khác nghĩ rằng họ có rất nhiều tiền. Điều đó sẽ làm cho công việc của họ dễ dàng hơn. Để làm được vậy , cô cần tự tin, không được sợ sệt bất kì một điều gì cả. Chỉ cần cô tin rằng mình làm được thì những người khác sẽ tin như vậy .
- Tôi hiểu.
-Chơi vui chứ? – Nelson cười cười .
-Khá vui – Tôi đáp một cách thành thật.
-Cô có muốn đi dạo phố không ?
-Có, nhưng mà chúng ta bỏ rơi Lance nhé.
Tôi nhìn Nelson dò hỏi. Tôi không thích cái anh chàng có đôi mắt không mấy trung thực và nụ cười ám ảnh kinh dị ấy . Nếu đi dạo phố cùng anh ta thì có lẽ tất cả cám hứng của tôi biến mất. Nelson nheo mắt nhìn tôi , khóe môi lại cong lên một nụ cười .
- Ok. Vậy hẹn cô ở quán Starbucks trong vòng nửa tiếng.
Tôi bước lại gần Lance, giữ cho mình một gương mặt thật tươi tắn. Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi cười với Lance.
- Lance này
- Gì Tâm?
Gương mặt anh ta cười trông thật ngu xuẩn và ngớ ngẩn.
- Ngày mai là sinh nhật tôi . Tôi cần đi mua một số thứ. Nhưng có lẽ tôi sẽ về muộn. Anh sẽ chờ tôi ở đây, lúc 6h chiều chứ?
- Tâm đi đâu , tôi đưa Tâm đi .
- Không cần đâu . Anh có thể dùng thời gian đó để làm một việc gì đó, chẳng hạn mua quà cho tôi ?
Tôi nháy mắt cười . Lance dường như nghĩ rằng tôi đã bật tín hiệu cho anh ta . Anh ta cười lớn, để lộ hàm răng trắng bóc 1 cách rợn rợn. Và không chờ anh ta trả lời, tôi bước đi thật nhanh, tuy rằng không quên ngoái đầu lại và nói :
- Nhớ đấy. 6h chiều anh đến đây đón tôi – Bởi vì tôi biết nếu không có chiếc xe của anh ta thì tôi sẽ không thể nào lên núi trở về khu nghỉ mát được .
Nửa tiếng sau . Tôi uống vừa xong một ly Ice Latte thì Nelson cũng vừa tới. Chúng tôi đi ăn trưa, rồi đi dạo dưới những tán lá cây rợp bóng cả con đường. Gío mát và phong cảnh yên bình. Nelson kể cho tôi nghe về một thời thơ âu không mấy tươi đẹp với những trận đòn mỗi lúc bố uống rượu say và những trận cãi vã liên miên.
- Tôi cũng không biết tại sao tôi kể cho cô những điều ấy . Tôi chưa từng kể với ai, bởi vì tất cả như một sự ám ảnh. Đôi lúc tôi hận cái xã hội vớ vẩn này . Những cơm gạo áo tiền, những danh vọng làm cho con người dần xa nhau . Mà ba mẹ cô còn sống với nhau chứ?
- Còn. Rất hạnh phúc. Còn anh ?
- Đã ly hôn. Nhưng tôi nghĩ điều đó tốt cho họ. Không nên níu kéo những gì đã vỡ. Sau khi bố mẹ tôi li hôn, bố tôi mới cảm thấy mất mát và bắt đầu thức tỉnh. Giờ ông sống khá tốt ở Việt Nam với người vợ mới. Tôi chưa gặp bà ấy bao giờ. – Ánh mắt anh phảng phất một nỗi buồn trông lại càng quyến rũ hơn.
Ngừng một lúc, Nelson hỏi:
- Tại sao cô đến đây làm việc?
- Để chạy trốn quá khứ.
Nelson không hỏi gì thêm. Có lẽ anh ta không muốn khơi gợi lại vết thương trong lòng tôi .
- À, cô có thích thiền học không ?
- Có chứ. Tôi rất thích.
- Tôi sẽ dạy cho cô học thiền. Khi cô đạt đến một trình độ nào đó, cô sẽ cảm thấy như vạn vật đều có linh hồn, có sức sống. Một bà cô già ở trường đại học đã dạy tôi điều đó
- Thật chứ? Anh sẽ dạy tôi nhá. Nghéo tay nào.
Nelson nhìn tôi , gật đầu. Bàn tay anh chạm lấy bàn tay tôi . Nóng ấm. Và có một chút run rẩy trong tôi .
Tôi chia sẻ với Nelson về những giấc mơ, những ước muốn . Và Nel kể cho tôi nghe về thời thơ ấu của anh . Hồi ấy , anh rất thích học lịch sử, và rằng anh muốn đến đất nước Việt Nam, nơi có những con người anh hung đã chiến đấu chống lại một thế lực hùng mạnh. Và một ngày nào đó, anh sẽ đến Việt Nam để cưỡi trên những chiếc xe máy chạy dọc ngang đất nước. Dù gì trong anh cũng có một nửa dòng m.á.u Việt Nam.
Tôi thật sự đã có một buổi chiều thú vị. Tôi nhận ra trong cuộc sống, có những lúc mình sẽ cảm thấy ngột ngạt, những lúc ấy , hãy tìm một việc gì đó để làm và tự làm thú vị hóa cuộc sống của mình . Và tôi dường như cảm thấy ở Nelson một sự đồng cảm kì lạ. Tôi tin rằng trên thế giới này , có những người dù chỉ mới gặp nhau nhưng cảm thấy như là đã rât quen thuộc từ thời nào.
Chúng tôi quay lại chỗ hẹn với Lance đúng 6h chiều. Lance đang đứng đợi, đi tới đi lui, trong rất nóng lòng. Xe bon bon chay lên núi. Ánh trăng vừa lên, mát dịu và soi sáng con đường. Tiếng nhạc vang lên dìu dịu và nhẹ nhàng, khiến tôi có một cảm giác thật thanh thản. Hôm nay là một ngày rất vui đối với tôi . Từ lâu lắm rồi tôi không thấy mình vui vẻ đến vậy , kể từ khi tôi rời xa Quân
555555555
Tôi đã quen dần với cuộc sống ở Utah. Và đôi khi, tôi thấy cuộc sống ở đây thật dễ chịu, không căng thẳng đầu óc với những bài vở, những họat động có lợi cho con đường tiến thân . Ở đây, mọi người thân thiện và đối xử với nhau chân thành. Cuộc sống của người lao động hóa ra rất đơn giản mà thanh thản. Người với người sống để yêu nhau .
Tôi cũng thường hay đến nhà Ngữ Yên và Spencer. Chắc hẳn các bạn còn nhớ cô bồi bàn người Trung Quốc tính tình có phần cáu gắt và Spencer, chồng cô, quản lí phòng ăn, hai mươi tám tuổi, thân thiện và hóm hỉnh. Ngữ Yên nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng đã có một con gái nhỏ xinh xắn. Hai người gặp nhau cách đây ba năm trong một buổi tiệc khiêu vũ, lúc ấy Ngữ Yên đang học trung học, và Spencer là anh chàng thợ mộc ở làng bên cạnh. Ngữ Yên xuất thân từ một gia đình trí thức tuy không được gọi là giàu có , nhưng cũng thuộc vào dạng khá giả trong vùng trong khi ba đời nhà Spencer đều làm nghề thợ mộc. Vốn dĩ Ngữ Yên là một trong những cô gái đẹp nhất trường trung học, và có biết bao nhiêu người theo đuổi, vậy mà không hiểu sao cô lại chọn Spencer. Ngày cô nhận lời yêu anh , anh đã sửng sốt và vui mừng đến mức phát khóc , và từ đấy anh luôn tâm niệm rằng anh sẽ đối xử thật tốt với Ngữ Yên. Tuy nhiên, gia đình Ngữ Yên không bằng lòng với cậu con rể tuy hiền lành, chân thật nhưng lại không phải người của tầng lớp trí thức, và trên hết thì anh ta không phải là người Trung Quốc. Cũng chính vì vậy mà hai vợ chồng anh đã lên miền núi này , mượn tạm một căn nhà nhỏ trong khu nghỉ mát và làm việc ở đây từ ba năm nay. Nhờ sự chăm chỉ, cần cù, Spencer được cân nhắc lên chức quản lí của nhà hàng.
Trong khi Spencer đang nói chuyện với tôi thì Ngữ Yên đang khâu vá. Bàn tay cô thoăn thoắt những đường kim mũi chỉ. Tôi nhìn kĩ bàn tay của cô, một bàn tay nuột nà lẽ ra không nên làm những công việc tay chân. Bàn tay ấy lẽ ra phải là bàn tay của một phu nhân giàu có . Thực tình tôi không hiểu rõ lắm về con người của Ngữ Yên. Đôi lúc tôi thấy cô ta đối xử với tôi rất tốt . Cô ta có thể đi ngang gian bếp của tôi và giúi vào tay tôi một cái kẹo lấy từ phòng tiếp tân, và mỉm cười với tôi . Nhưng cô ta cũng có thể cáu gắt với tôi mỗi khi thức ăn chưa kịp bày ra để cô ta dọn cho khách, và mặc dù rằng cô ta thấy rõ ràng tôi đang rất bận. Cũng có lúc cô ta rất niềm nở chào đón tôi mỗi lần tôi đến thăm nhà họ, nhưng cũng có lúc cô ta lại nhìn tôi một cách hững hờ, cứ như tôi không hề có mặt ở đó. Tính khí của Ngữ Yên rất thất thường, lúc nóng, lúc lạnh và khó đoán. Chính vì vậy , tôi thường chọn giờ Ngữ Yên đi làm để đến thăm Spencer và cô con gái ba tuổi của họ, Anne, không quên đem theo một bịch kẹo hay bánh cho Anne. Anne có gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu và thường hỏi tôi những câu hỏi rất thú vị:
- Cô ơi, tại sao con gà lại gáy ò ó o?
- Cô ơi, tại sao mặt trời lại mọc vào ban ngày?
- Cô ơi, tại sao cô không đeo nhẫn ở ngón áp út như mẹ cháu?
Những lúc ấy , tôi và Spencer sẽ phá lên cười thật sảng khoái. Trẻ con thật đáng yêu. Nếu sau này tôi có con, nhất định con tôi sẽ đáng yêu như bé Anne, tôi thầm nhủ. Cứ mỗi lần đến nhà Spencer và Ngữ Yên, tôi lại thấy buồn vô cớ, và tự hỏi tai sao mình lại rời xa gia đình để đến đất nước này . Không một người thân bên cạnh. Nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ nỗi buồn, bởi vì chính tôi là người đã tự quyết định cho chuyến đi xa này .
- Tâm này , cô thích loài hoa nào nhất? – Spencer hỏi
- Tôi không có một sở thích nào đặc biệt cả. Tôi thích tất cả các loài hoa. Tôi nghĩ là tôi thích hoa dại nhất.
- Tại sao ? – Spencer tò mò
- Bởi vì nó là hoa dại, vươn lên giữa sự khắc nghiệt của thời tiết lúc mưa lúc nắng lúc bão tố. Hoa dại có một sự tiềm ẩn mạnh mẽ.
- Tôi trông cô giống như một đóa cúc dại, dịu dàng, mỏng manh, đằm thắm những lại có phần mãnh liệt và hoang dại.
- Cám ơn. – Tôi cười .
Tôi nhìn quanh căn nhà nhỏ của Spencer. Căn nhà gỗ được bày biện khá đơn sơ nhưng ấm cúng. Trên tường treo những bức tranh sơn mài đầy màu sắc và không rõ ý nghĩa. Cạnh giường là một chiếc tivi nhỏ. Tôi ngước nhìn đồng hồ. Đã bốn giờ chiều.
- Tôi phải về thôi. Năm giờ tôi phải vào làm việc rồi . Cám ơn anh về buổi chiều hôm nay.
- Không có gì. Cô đi cẩn thận nhé. Lúc nào rãnh lại đến chơi tiếp. Cô biết là gia đình tôi luôn chào đón cô. Anne cũng rất yêu mến cô.
- Nhất định rồi . – Tôi mỉm cười chào.
Tôi đi ra bến chờ xe buýt. Ở đây có những bến chờ xe buýt dành cho khách du lịch đi tham quan phong cảnh trên núi. Tôi bước lên xe buýt một cách vô thức. Trời chiều vẫn còn nắng ấm. Nếu bạn là một khách du lịch đến đây, hãy cố gắng đến vào bình minh hoặc vào lúc hoàng hôn, bạn sẽ cảm nhận được vẻ đẹp kì diệu mà không có từ ngữ nào mô tả chính xác được . Tôi tự nhiên thấy yêu mảnh đất này . Toàn thung lũng gợi ta liên tưởng đến toàn cảnh một nhà hát lớn vĩ đại. Theo truyền thuyết thì những dãy núi hình thù kì lạ này là những con người bị chúa trừng phạt nên hóa đá. Những dãy núi màu da cam, màu đỏ, pha lẫn với màu trắng của tuyết chưa tan. Tất cả giống như một bức tranh sơn mài đẹp lộng lẫy và sống động.
“ Thôi nào, lại bắt đầu một buổi làm việc tràn đầy sức lực”- Tôi tự nhủ với chính mình . Công việc của tôi thực ra không có gì nhiều, chỉ là làm những chiếc bánh sandwich, trộn những dĩa salad trông màu mè và bày biện các món bánh tráng miệng. Hôm nay tôi làm cùng ca với John. Thỉnh thoảng, Nelson đi qua đi lại bếp, kiểm tra tình hình an ninh, và nếu thấy tôi đứng một cách uể oải, Nelson sẽ ném những viên nước đá vào người tôi và trêu chọc. Dần dần, mọi người thấy việc trêu chọc tôi là điều thú vị, bởi vì tôi thường trừng mắt nhìn lại .
- Thôi nào, đừng tức giận thế, cô gái bé nhỏ. Sôi động lên nào. Nếu một ngày nào đó, cô trở về lại Boston và bỗng chốc thấy lạnh trên lưng thì biết rằng tôi đang ở đó và đang cầm 1 bịch nước đá ném vào người cô. Nhớ đấy nhé. – Nelson cười lớn, rồi bỏ đi , không quên quay lại nháy mắt với tôi .
Tôi phì cười vì cái ý nghĩ ngộ nghĩnh của Nelson. Trong anh ta luôn có hai con người đối lập. Có khi anh ta chính chắn và điềm đạm như một ông già, có khi lại trẻ con như một cậu bé. Đó là một con người thật sự rất thú vị, mà nếu không có anh ta , có lẽ cuộc sống của tôi ở đây thật chán ngắt.
Tôi quay sang nhìn John. Anh ta vẫn đang chăm chú đọc sách trong lúc rỗi rãi. Tôi tự hỏi không biết mối quan hệ của anh ta và Ellen tiến triển đến đâu rồi . Dạo này tôi không gặp Ellen mấy, bởi vì chúng ta làm khác ca nhau . John lại không phải là người dễ tâm sự.
- Cậu có gì muốn nói với tôi à ? – John ngẩng mặt lên, mỉm cười hỏi tôi
- Không. Tại sao cậu hỏi vậy ?
- Vì tôi thấy cậu đang lén nhìn tôi . – John cười
- Tại sao cậu đọc sách nhưng lại biết tôi đang nhìn cậu ? – Tôi nheo mắt thách thức
- Bởi vì tôi là người có ba con mắt.
Cả hai chúng tôi cùng bật cười .
- Cũng chả có gì. Mà này , chuyện giữa cậu với Ellen sao rồi ?
- Tại sao hỏi vậy ?
- Chỉ là tò mò thôi. Mọi người đang đồn ầm lên rằng cậu và Ellen đang yêu nhau
- Thì ra cậu cũng biết tò mò. Tôi cứ nghĩ cậu là người không quan tâm đến chuyện thiên hạ cơ chứ. Trông cậu ít nói thế cơ mà – John cười , như muốn giễu thôi – Nhưng dù sao , cậu hỏi thì tôi cũng tra lời: Chúng tôi chỉ là bạn thôi. Tôi xem cô ấy như một cô em gái dễ thương.
- Sao cơ? – Tôi không tránh khỏi ngạc nhiên. Nhưng cậu đã tặng cô ấy cái vòng tay ghi chữ “ I love you” – Tôi nói một cách vô thức, và khi kịp nhận ra thì đã lỡ lời mất rồi . Tôi thấy mình thật vô duyên.
- Cô ấy kể với cậu à ? Vậy tôi yêu cô ấy bằng tình yêu của một người bạn thì không được hay sao ? – John cười . – Tôi cũng yêu cậu . Như một người bạn. – John hấp háy mắt về phía tôi .
Tôi bật cười . Bởi vì tôi không biết nói gì thêm nữa. Nếu hỏi tiếp, tôi trở thành một người tọc mạch chuyện thiên hạ mất thôi. Tôi có chút cảm thấy tội nghiệp cho mối tình câm của Ellen.
Buổi tối làm việc trôi qua một cách khá lặng lẽ sau đó. John đưa tôi về phòng bởi vì phòng của tôi và anh ta ở gần nhau , và trời cũng đã tối mịt nửa đêm. Khi đến trước cửa phòng, tôi ngạc nhiên thấy một bó hoa dại màu hồng tím điểm những cọng lá xanh tươi được bó rất cẩn thận đặt trước cửa phòng. John cười , nháy mắt:
- Có ai đó hâm mộ cậu thì phải ?
- Chắc là của Jess đó. Anh chàng Eric bồi bàn vẫn thường theo đuổi cô ấy đấy thôi.
John cầm bó hoa lên và nói
- Có một tấm thiệp dành cho cậu này .
Tôi tò mò cầm lấy tấm thiệp. Đúng là bó hoa dành cho tôi . Tấm thiệp chỉ ghi ba chữ duy nhất “ Tặng em, Tâm”. Tôi đứng ngẩn người ra , và tự hỏi cả buổi tối về người đã tặng hoa cho mình . Chắc chắn không phải là John rồi , bởi vì anh ta làm cùng với tôi suốt buổi. Chẳng lẽ lại là Nelson? Cũng không đúng. Hôm nay Nelson làm việc buổi tối, và trước khi tôi đi làm thì vẫn chưa có bó hoa ở đó. Không thể nào là anh ấy . Là Lance ư? Cái anh chàng cục mịch người Nhật ấy lẽ nào lại có thể lãng mạn đến vậy . Nhưng nếu không phải là Lance thì là ai? Tôi không thể đoán ra được . Tôi cũng chẳng thể tâm sự với Jess, bởi vì mối quan hệ giữa tôi và cô ấy không còn được như trước . Cô ấy hay gắt gỏng với tôi kể từ khi tôi thường nói chuyện với Nelson và mọi người đều đồn thổi về mối quan hệ giữa chúng tôi . Tối hôm ấy , tôi đã đi ngủ, và mơ về một giấc mơ có ngôi nhà gỗ trắng bao quanh bởi một khu vườn những bông hoa dại và cây dây leo. Bó hoa có lẽ đã ám ảnh tôi trong giấc ngủ.
Những ngày liên tiếp sau đó, tôi luôn nhận được một bó hóa của người lạ. Tôi không thể đoán là ai, vì hình như người đó nắm được lịch làm việc của tôi . Nhưng bó hoa thường đến trong lúc tôi đang làm việc. Điều đó càng làm tôi thắc mắc. Tôi kể cho Nelson nghe về điều này , và anh ta thường đùa giỡn với tôi :
- Có thể là Lance. Biết đâu chừng anh chàng trở nên lãng mạn. Vả lại , anh ta cũng công khai thể hiện tình cảm trước cô mà
- Đừng nhắc đến Lance với tôi , nếu không , tôi sẽ g.i.ế.c anh đấy – Tôi đưa nắm đ.ấ.m về phía Nelson. Có một chút gì đó trong tôi mong muốn Nelson có biểu hiện khác lạ, dù chỉ là một ít, chứ không phải là sự bình thản và trêu cợt như hiện tại.
- Thôi được rồi . Tôi sẽ không trêu chọc cô nữa. Cô thật kì lạ. Lẽ ra cô phải thấy vui mừng vì mình được người khác để ý đến chứ.
- Tôi không thích Lance. Anh ta thật chướng mắt – Tôi nói một cách thành thật như không có gì thật hơn hơn nữa – Tôi sợ cái cách anh ta săn đón tôi .
- Cô ghét anh ta bởi vì anh ta xấu ? – Nelson hỏi một cách giễu cợt. Những lúc như thế này , tôi thật sự ghét Nelson.
- Có lẽ. Con người thường bị thu hút bởi cái đẹp trước tiên mà. Nhưng điều làm tôi thực sự khó chịu là sự kịch cỡm của anh ta . Đối với anh ta , hình như tiền có một sức mạnh rất to lớn, lấn át tất cả những giá trị tinh thần khác.
- Ít ra cô là một người thành thật – Nelson cười .
- Còn anh ? Anh có ghét con gái xấu không ?
- Thế nào là xấu ? Tôi không có định nghĩa rõ ràng về xấu . Nhưng nói thật, tôi sẽ rất thương cảm với những người xấu . Tôi thích chơi với họ vì tôi thấy họ có những điểm rất hay mà những người đẹp không có được . Chẳng hạn như một người xấu sẽ biết rằng mình kém may mắn hơn người khác về nhan sắc, và vì vậy họ bù trừ bằng những tài lẻ. Nhưng yêu thì lại là một chuyện khác. Cần phải có một sự hòa hợp về tâm hồn. Mẹ tôi là một người đàn bà đẹp nhưng hay ghen. Bố tôi lại là một người phóng khoáng và từng trải, có phần đào hoa. Đó là lí do hai người sớm chấm dứt cuộc hôn nhân.
- Ồ, tôi hiểu.
Tôi không nói gì thêm nữa.
Nelson đã hứa sẽ giúp tôi tìm ra người bí mật ấy . Trong tôi có một chút cảm giác thích thú với những bó hoa dại, nhưng đồng thời lại cảm thấy có phần lo sợ. Một sự linh cảm và sợ hãi mơ hồ mà tôi không hiểu tai sao .
6666
Hẳn các bạn đã biết về James, người bếp trưởng to béo với gương mặt đăm chiêu, khó tính. James khoảng ba mươi tuổi, cao khoảng một mét tám, gương mặt đầy những mụn ruồi. Có thể nói là trong bếp, không có ai thích James cả, bởi vì James thường xuyên la mắng cấp dưới mỗi khi họ không làm vừa ý mình . Và người mà James thường xuyên cáu gắt nhất là Ryan, anh chàng phụ bếp có những vết xăm chằng chịt trên người mà tôi đã nhắc ở trên , cũng là anh chàng bạn trai của Pum, cô gái Thái Lan. Mỗi lúc tôi bước chân vào gian bếp đều nghe thấy tiếng James la mắng Ryan, nhưng thật kì lạ là Ryan không bao giờ thể hiện thái độ khó chịu đối với James. Anh ta vẫn luôn tươi cười làm theo những điều James nói , và tuyệt nhiên, anh ta chưa một lần nói xấu James lấy một câu. Và mặc dù mọi người thường xuyên nói xấu James, thì Ryan lại ra sức bênh vực James. Điều này làm tôi thấy thật thắc mắc. Tôi vẫn thường nghe mọi người bảo rằng hôm nào cũng nghe tiếng cãi nhau , đ.á.n.h nhau thoát ra từ phòng James và Ryan. Hai người này sống ở cùng một phòng, ngay phía ngòai hành lang. Và chính tôi cũng từng một lần đi ngang, tôi loáng thoáng nghe tiếng Ryan la lên:
- Thả tao ra . Mày không thả, tao g.i.ế.c mày.
Eric, anh chàng hầu phòng kể rằng, lần đầu tiên khi nghe thấy tiếng đ.á.n.h nhau , mọi người chạy đến, đập cửa để giảng hòa. James, đầu tóc rối xù, thở hổn hển, lao ra khỏi cửa và hét lên:
- Biến đi . Đây không phải là chuyện của mấy người .
Rồi đóng sập cửa lại . Dần dần, mọi người cho rằng đó là chuyện thường ngày ở huyện. Ryan và James đ.á.n.h nhau , rồi lại giảng hòa, và rồi lại vẫn như cũ. Điều cực kì ngạc nhiên là tuy cả hai không hòa thuận như vậy , nhưng không ai muốn đổi phòng.
Nói một chút về Ryan, anh chàng này thường rất hay mỉm cười . Ai nhờ gì, anh ta cũng giúp một cách nhiệt tình. Anh ta thường bê giúp tôi những xô nước đá vào phòng ăn, cũng thường xuyên giúp tôi thái rau quả trong lúc rãnh rỗi. Chỉ có điều, tôi cảm giác rằng anh ta thường xuyên tán tỉnh phụ nữ, mặc dù anh ta đã có người yêu. Điều này làm tôi không thấy thoải mái lắm khi nói chuyện với anh ta . Mỗi lần , anh ta định đến gần, nói một câu gì đó kiểu như “ Hôm nay cô thật đáng yêu”, thì tôi thường không chú ý đến, và sẽ nói với anh ta một cách nghiêm túc “ Tôi đang bận, Ryan. Nếu anh rãnh rỗi thì có thể giúp tôi thái rau hơn là đứng đây nói những câu nhảm nhí.” Và anh ta không bao giờ phật lòng, cứ như là anh ta không biết giận là gì. Anh ta thường gọi tôi là “cô gái xấu xa” bởi vì tôi không đủ thân thiện đối với anh ấy .
Hôm nay, tôi vừa bước chân vào bếp đã nghe thấy tiếng James la mắng Ryan một cách gay gắt. Nhưng như thường lệ, việc này đã trở nên quen thuộc đến nỗi, tôi nghĩ, giả sử hôm nào không nghe thấy tiếng James la mắng thì hôm đó gian bếp sẽ yên tĩnh một cách kì lạ. Vậy đấy, đôi khi có những tật xấu của người khác, mà nếu thiếu nó thì cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán vô cùng.
Ellen đang đứng thái những lá xà lách trông rất tươi non. Cô mỉm cười với tôi . Hôm nay là một ngày mới, tôi tự nhủ. Ryan bê một thùng súp đi ngang qua bếp tôi , dừng lại và chào:
- Chào Ellen. Chào Tâm. Hai cô khỏe chứ?
- Chào anh – Cả tôi và Ellen cùng nói .
- Anh thế nào rồi ? Vẫn bị James la mắng à – Ellen nói – James thật là một người khó tính khó nết. Ông ta là bếp trưởng khó chịu nhất mà tôi từng gặp.
- Ồ, không phải vậy đâu – Ryan nói trong sự ngạc nhiên của hai chúng tôi – James tốt lắm. Anh ấy chỉ là muốn công việc được hoàn hảo thôi. James là một người thích sự hoàn hảo mà. – Ryan nháy mắt cười . – Thôi tôi đi làm việc tiếp đây, kẻo James lại mắng – Ryan cười .
Tôi nhìn qua James, và hình như anh ta cũng đang nhìn chúng tôi . Có một điều tôi nhận thấy là dường như James đối với tôi ôn hòa hơn những người khác. Tất cả mọi người trong bếp đều từng bị James la mắng, nhưng tuyệt nhiên anh ta chưa hề đ.á.n.h mắng tôi một câu. Thậm chí có lúc anh ta từng bênh vực tôi . Hôm ấy , Amber, cô bồi bàn hay quên và hay cáu bẳn nhất ở đây, bỗng nhiên chạy đến trước mặt tôi và mắng xối xả:
- Tôi đã bảo cô làm món salad cho tôi từ cách đây nửa tiếng. Tại sao đến giờ chưa có ?
- Xin lỗi nhưng cô đã nói khi nào? Tôi chưa hề thấy một cái danh sách nào cả. – Tôi trả lời, cố gắng không nổi nóng và khó chịu, bởi vì tôi vốn dĩ không thích cô ta cho lắm.
- Từ cách đây nửa tiếng. – Cô ta lại gắt gỏng – Khách của tôi đã đợi quá lâu rồi . Cô làm việc kiểu gì thế đấy hả?
Tôi thực sự thấy rất bực mình , bởi vì tôi biết chắc tôi không hề nhận được một bản danh sách nào từ cô ta cả. James nghe thấy tiếng cãi vả oang oang, liền chạy lại :
- Chuyện gì vậy ? – James hỏi
- Cô ta chưa làm cho tôi . – Amber vẫn tức tối nói , và cô ta kể lại sự việc.
James quay sang tôi , hỏi nhỏ:
- Cô thật sự không nhận được chứ? – Giọng nói không có vẻ gì khiển trách. Bình thường, có lẽ James sẽ mắng mỏ người khác ngay.
- Không có . – Tôi trả lời. – Nếu có thì tờ giấy đã ở trước mặt tôi rồi . Tôi kiểm tra mấy lần rồi .
- Tôi nghĩ là cô đãng trí chưa bấm nút “gửi” rồi , Amber. – James quay sang Amber nói – Bây giờ cô có muốn đối chứng xem ai đúng ai sai thì hãy xem lại máy.
- Thôi khỏi – Amber trả lời. Và có lẽ hình như cô ta cũng nhớ mang máng là mình chưa bấm nút thật – Làm nhanh lên cho tôi – Rồi cô ta quầy quả bước đi .
- Lần sau , đối với loại người này , cô không nên cãi với cô ta làm gì. – James nói một cách nhẹ nhàng – Cô ta là một người điên khùng. – James nháy mắt cười với tôi .
Tôi cũng phì cười . Tôi thấy James không đáng ghét lắm như mọi người nghĩ. Hay ít ra , tôi không ghét James. Thỉnh thoảng tôi tình cờ ngước nhìn lên và thấy James nhìn tôi . Ánh mắt anh ta đầy thương yêu và trìu mến. Tôi có cảm giác như James đang nhìn thấy ở tôi hình ảnh một người nào đó. Nhưng dù sao , đó cũng không phải là chuyện của tôi , và tôi cũng không để tâm lắm. Tôi cũng không biết lí do tại sao anh ta tốt với tôi , nhưng điều đó có hề gì. Thực lòng thì tôi nghĩ rằng James thường xuyên la mắng, là vì anh ta muốn công việc được hoàn hảo, đúng như Ryan nói . Không phải lúc nào những người khéo ăn nói cũng là người tốt , và những người cộc cằn lại là người xấu . Tôi lại thường dễ có cảm tình với những người không giỏi ăn nói , không múa mép và chỉ thể hiện bằng hành động.
777
Nói sơ qua một chút về dân Châu Á ở nơi này , nổi bật nhất là ba cô gái người Thái luôn luôn cố gắng thu hút sự chú ý của những anh chàng Mỹ. Có lẽ đối với người Thái, việc có được một tấm thẻ xanh ở lại đất nước này giống như là một giấc mơ, cho nên bốn cô tích cực mồi chài những anh chàng dễ dãi. Pum, người tình của anh chàng phụ bếp Ryan, có dáng người dong dỏng cao, mái tóc dài mượt chảy xuống lưng như làn suối, gương mặt trái xoan hài hòa, chỉ trừ làn da đầy những mụn bọc được che dưới những lớp phấn dày. Mỗi lần tôi nhìn vào gương mặt cô ấy , tôi bỗng thấy có cái gì đó gợn gợn. Nói tóm lại một câu thì tôi không thích cô ấy , và nhất là từ sau khi tôi được nghe kể về thủ đoạn Pum đã dùng để chiếm được trái tim Ryan. Tôi cũng không có ấn tượng đặc biệt gì về cô ta , chỉ thỉnh thoảng Ryan hỏi tôi :
- Pum đẹp đúng không Tâm? Cô ấy thật đáng yêu không tưởng tượng được .
- À vâng . Một nét đẹp Châu Á. - Tôi thấy mình trả lời một cách hờ hững.
Tôi chẳng thể nói rằng “Ồ, thật ra , cô ấy bình thường thôi. Có gì đẹp đâu ”. Tôi cảm giác với người Mỹ, hình như câu đầu tiên người ta nói là “Cô đẹp quá”
Người thứ hai tên là Sip, không có gì đặc biệt, trừ cái hàm răng niềng và đôi mắt kẻ đậm trông rất ghê mỗi lần cô ta cười . Và người cuối cùng, Papim, người mà tôi cho rằng có ảnh hưởng nhiều nhất trong ba cô. Papim có thân hình bé nhỏ, gương mặt khá đáng yêu với mái tóc ngắn úp vào , bao gọn lấy gương mặt. Cô ta , có thể nói là xinh đẹp nhất trong số những người châu Á làm việc ở đây. Tôi không thích cô ta cho lắm, có lẽ bởi vì đôi mắt cô ta quá long lanh và lúc nào cũng dường như ngân ngấn nước. Tôi luôn có cảm giác rằng cô ta là một người khá thủ đoạn. Và một người như cô ta thì chắc chắn sẽ không thể sống cô đơn ở đây được . Sau một thời gian ngắn chọn lựa, cô ta chấp nhận cặp bồ với Mathew, một anh chàng bếp phụ khá cao với gương mặt nam tính. Có thể nhận thấy một điều là Mathew rất chiều chuộng cô ta . Cô ta cũng chính là người bày ra những buổi tiệc thâu đêm suốt sáng ở trong phòng, với rượu và bia. Tôi thường nghe tiếng nhạc xập xình, tiếng la hét ầm ỉ phát ra từ căn phòng cô. Không hiểu tại sao , nhưng đối với những cô gái Thái, tôi có phần khinh bỉ. Tôi khinh bỉ lối sống phóng túng và cái cách mồi chài đàn ông của họ. Nhưng dù sao , họ là họ, tôi và tôi , chúng tôi không liên quan đến nhau , cũng không gây hấn gì nhau . Tôi vốn không phải là người hay gây chuyện với thiên hạ, tôi chỉ biết tôi sống bình yên là đủ rồi . Những chuyện về họ, tôi chỉ được nghe kể thông qua Ellen. Ellen không thích họ cho lắm, bởi vì cô ta nghĩ rằng họ đang chú ý đến John. Mà quả là vậy thật, có thể nói ngoài Nelson ra , John dường như là tâm điểm của sự chú ý. Vì Nelson thường làm việc vào buổi tối, và dành thời gian ban ngày để ngủ nên các ô gái Thái ít có cơ hội tiếp cận, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy anh thì các cô quấn quýt không rời. Ngược lại , thời gian làm việc của John khá linh động, lại làm việc ở trong bếp, nơi các cô có thể lui tới thường xuyên. Các cô gái, cho dù là người Mỹ hay là Châu Á, dường như đều nhận thấy John rất thu hút. Tôi tự hỏi anh ta thu hút vì lẽ gì nhỉ? Có lẽ bởi vì ngoài vẻ đẹp ra , anh ta có phần lạnh lùng. Các cô gái thường thích những anh chàng lạnh lùng mà. Chính điều đó làm Ellen cảm thấy rất hãnh diện, bởi vì John chỉ thân thiện với rất ít người , đặc biệt là cô ấy . Ellen thường đem tất cả mọi chuyện kể cho tôi nghe . Điều đó làm tôi cảm thấy như tôi được tin tưởng, và vì lẽ đó, tôi quý Ellen hơn những người khác.
Hôm nay là phiên làm việc của tôi và Ellen. Khi chúng tôi đã dọn dẹp xong thì đồng hồ điểm đến con số 12. Cùng về với chúng tôi là ba cô gái người Thái. Ngang qua phòng ăn của nhân viên, tôi thấy John đang dùng máy tính để kiểm tra thư. Gương mặt Ellen thoáng ửng đỏ, bối rối. Vờ như không thấy John, cô đi thẳng về phía trước con đường, chân nọ đá chân kia , làm tôi suýt bật cười , cảm thấy rằng tâm trạng của người con gái khi yêu chẳng thể giấu được ai. Bất chợt tôi nghĩ đến Nelson. Cảm giác khi nghĩ về anh thật kì lạ, cứ lâng lâng như đang trôi giữa không trung. Trong lúc tâm trí tôi đang mơ màng, John bỗng nhiên đứng dậy, chạy theo và bế xốc Ellen lên, đi băng băng về phía trước . Tôi có thể nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của Ellen mặc dù cô luôn miệng la lên “Bỏ tôi xuống, John.”
Ba cô gái người Thái nhìn theo, gương mặt không giấu nổi sự ganh tị.
Sip, cô nàng có cái hàm răng niềng kêu lên:
- John, bế tôi nữa. Tôi cũng muốn được anh bế lên.
Nhưng John không trả lời cô ta . Sip cảm thấy khá tức giận, gương mặt cô bừng bừng nóng như một chảo lửa. Tôi đi nhanh để kịp Ellen và John, tránh phải nghe những tiếng rủa thầm của ba cô gái này .
- Hai người rất đẹp đôi đấy. - Tôi nháy mắt cười một cách tinh nghịch với Ellen.
- Ồ không - John nói - Chúng tôi chỉ là bạn thôi, đúng không Ellen? - John nhìn sâu vào mắt tôi .
- Uh đúng vậy – Tôi để ý thấy gương mặt Ellen thoáng buồn. Có lẽ cô ấy mong chờ một câu trả lời khác.
- À tôi còn một ít rượu, các cô có muốn uống không ? - John hỏi.
Không kịp để tôi trả lời, ba cô gái người Thái đã chạy đến, nháo nhào trong khi gương mặt Ellen gần như méo xệch:
- Chúng tôi cũng muốn uống. Hãy cho chúng tôi xem phòng của anh nào. Chắc gọn gàng lắm nhỉ.
Bây giờ thì tôi thực sự thấy khó chịu với các cô ấy . Người khác chứng kiến sẽ nghĩ rằng con gái châu Á cũng chỉ toàn loại phụ nữ đong đưa, lả lơi. Nhưng dù sao , tôi cũng biết tự kiềm chế cơn bực bội của mình , hay đúng hơn, tôi không thích cãi nhau với người khác.
Chúng tôi vào phòng John, một căn phòng khá sạch sẽ và gọn gàng. Ở trên bàn có một vài cuốn sách dạy nấu ăn và âm nhạc. Kế bên giường là một cây đàn guitar trông khá bắt mắt.
- Anh biết chơi đàn ư – Sip, cô gái răng niềng hỏi.
- Tôi đang học. Chỉ biết chơi một chút xíu. - John trả lời, không ngẩng mặt lên nhìn trong khi đang mở chai rượu
- Anh chơi cho chúng tôi nghe một bản đi - Cả ba cô nháo nhào lên.
- Để khi khác. - John trả lời - Hôm nay tôi không có hứng lắm.
Tôi cầm lấy cây đàn, săm soi. Kiến thức về đàn của tôi không có nhiều, nhưng chỉ lướt qua tôi cũng có thể biết được đây là một cây đàn tốt , hiệu Smallman của Úc. Tôi chợt nhớ đến bản Romance mà Quân đã từng dạy tôi . Và một cách vô thức, tôi bấm các phím đàn, thả hồn rong ruổi. Romance là bài mà hầu hết những người bắt đầu tập đàn sẽ đ.á.n.h đầu tiên.
- Cậu cũng biết chơi à - John hỏi
- Không. Tôi chỉ biết đ.á.n.h mỗi một bài. - Tôi trả lời thành thật
- Rất có tâm trạng - John cười - Bài tủ của cậu đúng không ?
- Có lẽ vậy . - Tôi cười , trả lời không giấu giếm.
Chúng tôi tiếp tục uống rượu và nghe nhạc. Ba cô gái thỉnh thoảng chêm vào một thứ tiếng Thái âm thanh nghe rất giống tiếng Việt. Ellen và John nói những câu chuyện không đầu không cuối bởi vì tiếng Anh của Ellen thật ra không tốt lắm. Tôi không chú ý lắm đến những câu chuyện rời rạc đó, chỉ thả hồn theo tiếng nhạc. Bỗng nhiên tôi thấy mình lạc lõng, cô độc.
Trời cũng đã về khuya. Tôi đoán có lẽ cũng hơn một giờ sáng.
Mắt tôi bắt đầu ríu lại , không biết có phải là do ảnh hưởng của rượu hay không . Tuy vậy , tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận biết rằng Sip đang cố tình chuốc say John. Tôi nhếch mép cười một cách vô thức. Có lẽ cô ta lại định giở chiêu hay dùng để ngủ với John. Nhận thấy John có vẻ cũng ngà ngà, tôi bỏ cốc rượu xuống và đứng dậy:
- Đi thôi. Chúng ta nên để cho John ngủ.
- Cô cứ đi trước đi - Sịp nói - Chúng tôi sẽ đi sau .
Gương mặt Ellen tím tái. Có lẽ cô ấy cũng biết thủ đoạn mà Sịp sắp giở ra . Tôi thực tình chỉ muốn đi khỏi đây, mặc kệ cho đám người đó muốn làm gì thì làm . Nhưng dường như Ellen không muốn rời khỏi, cứ níu lấy tay tôi , và vì vậy tôi đành ở lại với cô ấy . Sịp thấy chúng tôi vẫn đang nấn ná thì có vẻ bực bội.
- Thôi được rồi - John nói - Có lẽ các cô cũng cần về phòng ngủ. Trời khuya lắm rồi .
Đến đây thì Sịp chẳng còn lí do nào để ở lại . Cuối cùng cô ta cùng đám bạn rời khỏi phòng trước . Trước khi tôi ra khỏi phòng, John nói thầm vào tai tôi :
- Tôi vẫn chưa say đâu Tâm. Uống ngần ấy vẫn chưa thấm vào đâu với tôi cả. Tôi rất tỉnh táo.
Tôi bật cười . Anh ta cũng khôn ngoan đấy chứ.
- Chúc ngủ ngon. - Tôi nói và ra khỏi phòng trước , bởi vì có lẽ Ellen cần tâm sự với John thêm một chút.
Trên đường về, tôi nghĩ đến những mối quan hệ giữa người và người , và cuộc sống nơi này dường như ngày càng phức tạp. Hình như tất cả không đơn giản như tôi nghĩ. Nơi nào có con người , nghĩa là nơi ấy không còn bình yên. Đến bao giờ thì con người mới vứt đi hết được những tham, sân, si, mà có lẽ nếu vứt hết đi được thì đã không còn con người , mà tất cả mọi người đều là thần phật thánh thần.
Tôi vừa đi vừa nghĩ ngợi, không để ý có một người đi bên cạnh. Hơi thở của người ấy làm các giác quan của tôi dường như đông cứng lại .
- Mới ở chỗ John về à ? – Nelson nhìn sâu vào mắt tôi , khiến tôi thoáng bối rối.
- Uh. Uống một chút rượu thôi. – Tôi cố gắng sắp xếp lại các ý nghĩ rời rạc và m.ô.n.g lung trong đầu. – Anh không làm việc à ?
- Có. Tôi đang đi kiểm tra một vòng thì nhìn thấy cô.
Tôi gật gật đầu, cũng chẳng hiểu tại sao lại gật đầu.
- Cô thấy John thế nào? – Nelson đột nhiên hỏi tôi .
- Khá đáng yêu. – Tôi trả lời như một cái máy trước khi kịp suy nghĩ điều gì.
- Thế à ?
Nelson chẳng nói gì thêm nữa. Và tôi bỗng nhiên cũng chẳng thể tìm được một đề tài nào để nói . Chúng tôi cứ im lặng đi như thế. Trời lạnh đến se lòng nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy ấm áp. Nelson đưa tôi về đến trước cửa phòng, đột nhiên cúi xuống hôn vào trán tôi :
- Chúc ngủ ngon.
Tôi cảm thấy như thời gian đang đông cứng lại . Vốn dĩ đối với người Phương Tây, một nụ hôn vào trán chỉ là nụ hôn của tình bạn, nhưng đối với một người như tôi thì nụ hôn đó dường như còn chứa đựng một điều gì đó. Trong lúc tôi còn đang thẫn thờ thì Nelson đã đi từ lúc nào. Tôi lấy tay xoa xoa nhẹ lên trán, có cảm giác làn môi ấm của anh vẫn còn đâu đây.
Nelson thích tôi ư?
Tôi vội xua ngay ý nghĩ đó bởi vì tôi không muốn bị thất vọng. Một người luôn thua cuộc trong tình yêu như tôi thì không nên hy vọng vào những thứ tình cảm hão huyền.
Tôi vội mở cửa bước vào nhà, treo áo khoác lên, và với tay bật nhạc. Một thói quen không thể bỏ được mỗi khi về nhà.
Một khúc nhạc hòa tấu êm dịu có lẽ là tốt nhất cho một đêm thanh bình, yên ắng.
Đêm trên núi thật yên tĩnh.
Nhưng lòng tôi đang xáo trộn không ngừng.
88
Tôi
đã
ở nơi
này
được
tròn hai tháng. Không quá dài và cũng
không
quá ngắn. Công việc hằng ngày của
tôi
vẫn như cũ. Ellen và John thì ngày càng
thân
thiết, và đôi khi qua những câu chuyện Ellen kể,
tôi
có
cảm giác John
rất
mến Ellen, hoặc
có
lẽ Ellen
đã
quá kỳ vọng
vào
mối tình
này
. John vẫn luôn dành lấy nhưng công việc nặng nhọc như bê cái thùng đựng súp to
vào
phòng ăn
hay
dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ
sau
khi xong việc. Công việc của
tôi
chỉ là
đứng
quầy và
làm
những món thức ăn đơn giản. Thỉnh thoảng,
nhìn
qua khe cửa của phòng ăn,
tôi
thấy Nelson
đứng
nói
chuyện với Jess trong khi cô nàng liên tục
có
những cử chỉ lả lơi. Những lúc
ấy
,
tôi
thấy bực bội một cách khó hiểu. Jess đối với
tôi
không
còn
thân
thiện như
trước
kia
, và thật
ra
giữa chúng
tôi
cũng chẳng
có
gì chung để bắt đầu một câu chuyện. Còn Lance vẫn là một thằng ngốc ngu xuẩn, chạy loanh quanh và chỉ
biết
đếm tiền. Xét cho cùng,
tôi
nói
Lance ngu xuẩn là
hơi
quá, bởi vì thật
ra
anh
ta
rất
ma lanh và gian xảo, nhất là trong chuyện tiền bạc. Với
anh
ta
, đ.á.n.h mất một đồng bạc thì cũng giống như
người
khác đ.á.n.h mất một trăm đồng.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/chieu-bong-la-khi-yeu-anh/chuong-3
Anh
ta
làm
tôi
liên tưởng đến những tay trọc phú ngày xưa, giàu
có
và ngu ngốc, chỉ khác chẳng là
anh
ta
không
giàu.
Tôi
đã
từng ước rằng khi nào
mình
lớn lên, sẽ gặp
được
một
anh
chàng
người
Nhật đầy phong cách và cá tính, nhưng kể từ khi gặp Lance,
tôi
ước gì minh sẽ
không
gặp bất kì một
người
đàn ông Nhật nào cho đến hết cuộc đời. Và Lance đối với
tôi
vẫn như
trước
kia
, theo đuổi
tôi
một cách bẩn thỉu. Anh
ta
thường lượn lờ quanh gian bếp của
tôi
để gây sự chú ý, và đôi lúc
làm
tôi
bực bội, chỉ
muốn
tống cổ
anh
ta
ra
khỏi bếp.
Hôm nay là thứ bảy, ngày làm việc cuối cùng của tôi trong tuần. Gian bếp đông đúc hẳn lên. Lance vẫn lượn lờ trước mặt tôi , húyt chân sáo. Cái chân ngắn củn cởn nhảy lên nhảy xuống, tạo nên một sự lố bịch. Nhiều lúc tôi không hiểu làm thế nào mà anh ta có nhiều thời gian để chơi ở trong bếp đến vậy . Tôi chỉ mong sao hết giờ làm để tránh nhìn gương mặt xấu xí của anh ta nhưng thời gian lại trôi qua một cách chậm chạp. Khi kim đồng hồ nhích đến số 11, tôi thở phào nhẹ nhõm. Vậy là đã xong một ngày làm việc. Tôi lục đục sắp xếp lại gian bếp. Đang loay hoay thì Lance đến trước mặt tôi lúc nào, chìa ra một món quà:
- Tôi có một món quà tặng em.
- Nhân dịp gì? – Tôi hỏi và chẳng buồn nhìn lên
- Tại sao phải nhân dịp gì thì mới được tặng? Tôi thích em nên tôi tặng quà cho em. Đó không phải là một lí do hay sao ?
- Tôi không thích anh . Và nói tóm lại , anh đi chỗ khác cho tôi làm việc. Anh đang quấy rầy tôi đấy.
Tôi nói rất lớn tiếng giữa gian bếp. Tất cả mọi người quay lại nhìn chúng tôi . Vốn dĩ chẳng ai thích Lance nên cũng không thể hiện thái độ thương xót cho một anh chàng bị thất tình. Gương mặt Lance đỏ ửng lên. Cái mặt vốn trơn láng, nay lại đỏ lên nên trông rất nực cười .
- Ô hô, Lance bị từ chối kìa – Một trong những người chứng kiến hào hứng nói rõ to. – Lance, đồ thất bại.
Gương mặt Lance từ đỏ chuyển sang tím tái. Có lẽ biết bao nhiêu tự trọng đổ dồn vào con người vốn bẩn thỉu này . Lance hét to lên, làm tôi có cảm giác như một con thú hoang đang gầm gừ trước mặt mình :
- Cô nghĩ cô là ai chứ? Cô chỉ là một con Châu Á. Tôi có thể kiếm được một tá con Châu Á trong một đêm, cô hiểu không ?
- Ô, tôi là con châu Á đấy. Vậy anh không phải Châu Á ư?
- Tôi là người Mỹ vì tôi được sinh ra ở Mỹ. Còn cô ư, gái Việt Nam ư, đầy rẫy ngoài kia . Chỉ cần mua với giá 20đô thì tôi có thể làm gì cô ta thỏa thích. Ô, rẻ lắm, bèo lắm.
Tôi không chịu được sự thóa mạ của anh ta đối với con gái Việt Nam. Trong lúc tức giân không bình tĩnh được , tôi vung tay tát một cái thật mạnh vào má trái anh ta . Bàn tay in hằn năm ngón trên cái mặt xấu xí và nhẵn nhụi ấy . Anh ta làm tôi nhớ đến một quảng cáo tôi đã đọc ở Singapore “ Cho dù bạn bị què chân, cho dù bạn bị dị tật, chỉ cần bỏ ra 5000 đô là có thể mua được một gái Việt Nam còn trinh”. Chao, cái thân phận con gái của đất nước Việt Nam tươi đẹp hóa ra lại rẻ mạt đến thế ư?
Lance có vẻ sững người lại trước cái tát của tôi . Và như sực tĩnh, anh ta nóng giận, giơ hai tay lên, định tát lại tôi thì một bàn tay nắm chặt lấy tay anh ta .
- Thôi nào Lance. Là đàn ông không nên đ.á.n.h con gái. - Nelson cười mỉa mai.
Lance tức giận đến độ không nói được lời nào và quầy quả bỏ đi , không quên ném lại một cái nhìn tức tối.
Và một điều ngạc nhiên hơn với tôi là ba cô gái hầu bàn người Thái đến gần tôi , nói cám ơn.
- Cám ơn vì điều gì? – Tôi hỏi một cách ngờ vực.
- Cám ơn vì đã tát Lance thay cho chúng tôi – Pum nói – Chúng tôi cũng ghét Lance lắm rồi . Hắn ta thường xuyên muốn chuốc rượu cho chúng tôi say mấy lần nhưng không được . Hắn ta là một thằng điên ngu xuẩn.
Tôi không ngờ rằng ba cô gái Thái này cũng bị chuốc rượu. Tôi những tưởng chỉ có ba cô ta chuốc rượu say cho người khác thôi chứ. Lance có lẽ là người đàn ông cuối cùng trên thế giới này mà phụ nữ chọn. Tôi mỉm cười với cái ý nghĩ ấy . Một thằng điên ngu xuẩn, tôi tự nhủ rồi tiếp tục công việc dọn dẹp của mình .
Khi tôi ngẩng đầu lên thì hầu hết mọi người đã ra về. Cuối tuần thường có một buổi tiệc nhỏ với bia, rượu, t.h.u.ố.c lá và rock. Tôi dọn dẹp một mình bởi vì Ellen đã đi với mọi người . Trước khi đi , cô ấy nấn ná, nhìn tôi một cách áy náy:
- Cậu thật sự không sao chứ?
- Uh, không sao đâu . Tớ làm một mình được mà.
Tôi biết cô ấy rất muốn tham dự tiệc. Có lẽ cô ấy sợ John sẽ bị các nàng Châu Á khác nẫng mất. Trên núi này không có nhiều trò chơi giải trí nên dường như thú vui duy nhất là uống rượu và đ.á.n.h bài. Tôi lại chẳng thích rượu vì vị chát của nó, lại cũng chẳng thích chỗ đông người . Có lẽ, điều duy nhất tôi muốn làm sau mỗi ngày làm việc chính là đọc sách.
Một bàn tay giành lấy cái thùng súp to từ tay tôi . Bàn tay anh chạm vào tay tôi , khiến tay tôi như run lên. Gương mặt anh gần sát với gương mặt tôi trong gang tấc. Mùi dầu tắm tỏa ra từ cơ thể anh khiến tôi cảm thấy xáo trộn kì lạ.
- Anh không đi cùng mọi người à ? – Tôi cố trấn tĩnh lại .
- Không. Tôi giúp cô. – Nelson mỉm cười nhìn tôi . Khi anh cười , trông lại càng thu hút.
Nói rồi , Nelson phụ tôi làm tất cả những việc nặng còn lại , và tôi chỉ có mỗi việc đứng lau gian bếp. Khi chúng tôi xong việc thì cả gian bếp chỉ còn lại tôi , Nelson và bác Marc già nua đang lau sàn nhà. Nelson giúp tôi mặc chiếc áo bông to xụ rồi tắt đèn phòng ăn.
Đêm đã sâu.
Trời tối mịt và tôi có cảm giác như có một điều gì đó không hay sẽ xảy ra đến với tôi , nhưng có lẽ tất cả chỉ là dự cảm. Tôi không nghĩ rằng một người hèn nhát như Lance sẽ dám làm gì tôi . Anh ta , xét cho cùng, cũng chỉ giống như một con thú vật kô có đầu óc. Nelson đi bên cạnh tôi , im lặng như đang theo đuổi một ý nghĩ nào đó. Ngọn đèn đường hai bên đường hôm nay bỗng nhiên tắt ngúm. Có lẽ những cái bóng đèn đã bị cháy mà người ta chưa kịp thay . Cũng may là Nelson đi cùng, nếu không , có lẽ tôi sẽ cảm thấy sợ hãi bóng đêm tĩnh mịch này . Chẳng mấy chốc đã đến phòng tôi .
- Chúc cô ngủ ngoan, Tâm. – Nelson mỉm cười vỗ vai tôi . Và anh bỗng nghiêm giọng – Đôi khi cô phải biết kiềm chế sự nóng giận của mình . Cô là con gái nên phải cẩn thận. Nhớ nhé.
- Sao anh luôn tốt với tôi ? – Tôi hỏi một cách ngờ nghệch.
- Bởi vì cô giống như một cô em gái cần được chở che, và tôi có cảm giác được làm một người anh cả. – Nelson lại mỉm cười .
- Dù sao cũng cám ơn anh . – Tôi lí nhí một cách thành thật, lòng thoáng buồn. Có lẽ giờ tôi đã hiểu tâm trạng của Ellen mỗi khi John bảo rằng anh ta chỉ xem cô như bạn bè. Cảm giác nỗi buồn cứ lan tỏa, lan tỏa giữa không gian.
Tôi nhìn theo bóng Nelson rời xa rồi mới bước vào phòng, bất chợt chạm phải ánh mắt của Jess nhìn tôi một cách đầy căm tức. Có lẽ Jess đã đứng sau rèm cửa, và nhìn thấy Nelson đưa tôi về nhà. Tôi chẳng nói gì, lẳng lặng đi vào phòng tắm, rồi ngâm mình trong nước nóng và sữa hương táo.
Đêm nay, có lẽ là một trong những đêm khó ngủ nhất của tôi .
Ngủ đi , tôi tự nhủ mình , ngày mai sẽ có rất nhiều việc đang chờ đón.
99
Tôi hé mắt nhìn bản phân công công việc trong lúc đi ngang qua phòng để đồ đông lạnh. Tên tôi bị gạch chéo ở ô ngày Thứ Sáu, nghĩa là ngày mai tôi được nghỉ. Điều này có vẻ kì lạ bởi vì nhà hàng thường rất đông khách vào thứ sáu. Tôi tự hỏi làm thế nào mà Ellen có thể xoay sở một mình tối nay được . Trên ô làm việc của tôi , dường như có vết bút xóa. Tuy nhiên, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Có một cảm giác vui thích như đứa trẻ được nghỉ học.
Có lẽ ngày mai, tôi sẽ bắt chuyến xe đầu tiên đến cửa hàng và gửi một tấm bưu thiếp về nhà. Đã lâu rồi tôi không gọi điện về nhà, và có lẽ bố mẹ đang mong chờ sốt ruột.
Thứ sáu.
Như kế hoạch tôi đi ra cửa hàng và chọn một tấm thiếp thật đẹp . Trên đường đi , tôi gặp Phillip, anh chàng đầu bếp học việc, người có ngày nghỉ như tôi . Anh ta thường đeo cặp kính cận khá dày, cũng phải 4-5 đi -ốp, và lúc nào cũng tỏ ra nghiêm trang. Tôi hiếm khi nói chuyện với Phillip bởi vì trông anh ta rất khó gần, nhưng hóa ra nói chuyện với anh cũng thú vị. Anh sinh ra ở Utah, từ bé đến lớn chỉ quanh quẩn ở Utah. Phillip tốt nghiệp ngành công nghệ thông tin, nhưng anh lại tìm thấy niềm đam mê ở nấu ăn. Phil bảo rằng anh có thể kiếm được một công việc lương cao và làm việc trong những tòa nhà sang trọng, nhưng điều đó không thể sánh được với niềm đam mê mà anh đang theo đuổi. Tôi có thể phần nào hiểu được điều đó, bởi vì có lẽ tôi cũng giống anh ta . Tôi học một ngành mà tôi biết mình không có năng khiêu hay đam mê, nhưng lại không có can đảm để từ bỏ nó. Mỗi con người đều dành ra 8-12 tiếng mỗi ngày cho công việc, 7-8 tiếng để ngủ và 8-4 tiếng cho sinh hoạt. Nếu bạn không thích công việc của mình , nghĩa là bạn đã bỏ phí cả gần một nửa cuộc đời. Cho nên tôi rất khâm phục những người có đam mê và sống hết mình vì điều đó. Tôi cho rằng Phillip là một người may mắn bởi anh biết rõ mình muốn đi con đường nào và hạnh phúc với lựa chọn của mình , trong khi hàng triệu con người khác trên thế giới này vẫn đang loay hoay đi tìm ước mơ.
Tôi đi cùng Phillip ra cửa hàng trên triền dốc ăn trưa rồi lang thang một lúc trong rừng. Khi tôi trở về lại phòng thì trời đã về chiều. Những vệt nắng cuối ngày ửng hồng cả bầu trời. Jess đang ở trong phòng, đắp một lớp mặt nạ rong biển, duỗi thẳng người và đọc một cuốn sách tình cảm nào đấy. Tiếng nhạc hòa tấu êm dịu, đem lại cảm giác thanh thản.
Jess thấy tôi vào , ngẩng mặt ra nói :
- Bà Mary cho người tìm cậu từ chiều đến giờ - Jess nói , ánh mắt không giấu một vẻ nham hiểm.
- Có chuyện gì vậy ?
- Cậu lên gặp bà thì biết thôi. – Nụ cười hình như nở trên khóe môi cô ta .
Tôi nghĩ hẳn là có chuyện gì quan trọng thì Mary mới cho người tìm tôi , bởi vì bà vốn dĩ rất ít khi giao tiếp với nhân viên. Tôi chạy nhanh vào bếp. Mary đang ở đó.
- Bà cho gọi cháu ạ? Tôi tiến đến gần Mary.
- Tại sao hôm nay cô không đi làm việc? Mary hỏi một cách gay gắt.
- Hôm nay cháu không có lịch làm việc mà. – Tôi ngạc nhiên sửng sốt
Mary đưa cho tôi tờ phân công lịch. Rõ ràng tên tôi nằm trên ô Thứ sáu. Không thể nào. Chuyện này thật kì lạ. Tôi nhớ rất rõ ngày hôm qua, không hề có tên tôi trên ấy . Tôi thừ người ra . Đã có một người nào đó đang ném đá giấu tay. Nhưng tôi biết giải thích thế nào đây?
- Từ mai cô có thể nghỉ việc được rồi
- Cháu … – Tôi thật sự không biết nói gì.
Ai tin tôi đây? Làm việc nơi này , muốn xin nghỉ một ngày thì phải báo cáo trước một giờ, tất nhiên phải có được sự đồng ý của quản lí, và chỉ được nghỉ việc khi có người đồng ý thay thế. Nếu ai tự ý nghỉ việc một ngày thì ngày hôm sau , người đó nên tự động xách vali rời khỏi đây. Quy định đó từ bao lâu nay đã như vậy . Tôi cảm thấy ấm ức trong lòng nhưng không biết làm cách nào.
- Xin lỗi , tôi quên mất. Hôm qua, Tâm có việc bận nên nhờ tôi làm việc hộ cô ấy hôm nay. Nếu bà cho cô ấy nghỉ việc thì tôi cũng nghỉ luôn, bởi vì đó là lỗi của tôi .
Tôi quay người lại , sửng sốt nhìn người vừa lên tiếng. Là John. Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào Mary thách thức. Mary không nói gì, chỉ nhìn John một lúc rồi bỏ đi . Trước khi khuất khỏi cánh cửa bếp, bà bỗng quay người lại , nghiêm khắc nhìn tôi :
- Lần nay tôi tha cho cô. Lần sau nếu còn tái phạm thì cô biết mình cần làm gì rồi đấy.
Tôi cảm thấy thực sự lạ lùng. Mary vốn dĩ là một người rất nghiêm túc và coi trọng các quy tắc. Tại sao lại nể vì John? Tôi thường nghe mọi người bảo rằng John rất thông minh, cậu ấy cũng rất có năng khiếu nấu ăn, nhưng như vậy không có nghĩa là John được Mary nể trọng? Huống gì trong lời nói cậu ấy có vẻ xấc xược.
- Cám ơn anh , John – Tôi nói
- Không có gì. Và đừng nghĩ rằng tôi làm vậy là vì cô. Chỉ vì tôi thôi. – John nhìn chằm chằm vào tôi một lúc rồi bỏ đi .
Suốt cả buổi tối hôm ấy , có nhiều điều làm tôi thấy ngạc nhiên mà không tìm được lời giải. Ai đã tráo lịch làm việc của tôi ? Và tại sao John lại giúp tôi ? Tại sao Mary không đuổi việc cả tôi và John?
Tôi thẫn thờ suy nghĩ, không biết rằng mình đang đi về phía gốc cây có bộ bàn ghế đá trắng. Chỉ đến khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đọc sách, tôi mới sực giật mình tỉnh lại . Tôi lặng lẽ ngồi xuống đối diện người đó. Những sợi tóc rũ xuống trán khiến anh có một vẻ lãng tử, phớt đời. Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại Nelson kể từ cái đêm anh bảo rằng anh chỉ xem tôi như là em gái. Tôi cố gắng tránh anh đến mức tối đa. Có lẽ bởi vì tôi sợ nhìn thấy anh thì trái tim tôi sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc. Dù gì anh cũng đã vạch ra một ranh giới tình bạn rõ ràng giữa chúng tôi .
- Có ai đó đang muốn hại cô đúng không ? – Nelson ngẩng mặt lên nhìn tôi , khiến tôi bối rối và cố gắng nhìn về một hướng khác.
- Tôi cũng chẳng biết . Có lẽ thế. – Tôi vân vê hai bàn tay thừa thãi.
Nelson chẳng nói gì thêm nữa. Anh im lặng đọc tiếp cuốn truyện. Có nhiều khi tôi chẳng hiểu được anh , nhất là lúc này , trông anh thật lạnh lùng và xa cách. Tôi cố gắng trấn tĩnh, tự bảo mình không nên có tình cảm với Nelson nữa nhưng mà trái tim lại chẳng thể nghe lời lí trí. Trái tim tôi cứ đập dồn dập, dồn dập. Nhiều lúc tôi rất muốn thoát ra khỏi thứ tình cảm này . Tôi chỉ muốn xem anh như một người bạn, nhưng hình ảnh của anh mỗi ngày lại càng ngập tràn trong tôi . Ở bên anh , tôi luôn có một cảm giác bình yên kì lạ.
Tôi chẳng biết mình ngồi ở đó trong bao lâu. Bầu trời chuyển từ màu vàng đỏ sang màu lam chiều rồi dần dần xám xịt. Gió thoảng qua, rung nhẹ những tán lá. Nelson gập cuốn sách lại , nhìn tôi :
- Đi thôi. Tôi đưa cô về.
Chẳng hiểu tại sao tôi lại líu ríu đi theo Nelson, rồi lại tự cảm thấy tại sao mình lại vô dụng đến thế. Anh ta nói gì, chẳng lẽ mình cũng nghe theo? Tôi thật sự điên mất rồi .
Tôi nhận ra một điều, hóa ra cuộc sống của người lao động cũng không đơn giản. Từ trước tới nay, tôi chỉ tiếp xúc với những người thuộc tầng lớp trên và tôi cảm thấy họ thật là thủ đoạn, gian manh. Hóa ra tầng lớp lao động cũng vậy . Cho dù họ ở đâu , có cấp bậc nào thì cũng chỉ là con người với những cung bậc cảm xúc yêu ghét hờn giận, và những nỗi lo về miếng cơm manh áo. Tôi tự hỏi một người như mình sẽ thuộc về thế giới nào? Tôi không biết liệu mình sẽ có đủ sự khôn ngoan để tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này hay không .
Những ngày sau đó, tôi thường cẩn thận kiểm tra lịch làm việc của mình một cách kĩ càng. Tôi cho rằng chỉ có hai người có thể hại tôi : Lance và Jess. Lance đã bị tôi cho một cái tát trước biết bao nhiêu người , hẳn anh ta còn rất hận tôi . Còn Jess, có lẽ bởi vì cô ta ghen với tôi , ghen vì sự thân thiện mà Nelson đối với tôi . Nhưng tôi nào có chứng cứ?
Những ngày này , mặc dù đã cẩn thận nhưng vẫn có một việc vẫn thường xuyên xảy ra . Tối nào, sau khi làm xong việc, tôi đều cẩn thận chùi rửa tất cả dụng cụ và lau sạch gian bếp. Vậy mà đến sáng, tất cả lại bề bộn như cũ, và tôi luôn nhận được lời than phiền của Ellen bởi vì cô thường làm ca sáng. Điều này khiến tôi thấy rất bực tức. Có một người nào đó núp trong bóng tôi đang muốn hại tôi .
Tôi đem chuyện kể lại cho Nelson, có lẽ bởi vì tôi chỉ có mỗi Nelson là bạn. Anh ta , có lẽ là người duy nhất ở nơi này đem lại cho tôi cảm giác tin tưởng. Nelson bảo tối nay, anh ta sẽ cẩn thận núp vào một góc nào đó theo dõi rồi sẽ báo lại cho tôi .
- Tôi muốn đi cùng anh .
- Không cần đâu . Tôi có thể tự xoay sở được . Dù sao thì đó cũng là công việc của một bảo vệ.
- Tôi thật sự muốn đi cùng với anh . Bởi vì chuyện đó liên quan đến tôi cơ mà. – Tôi bướng bỉnh nhìn anh , ánh mắt có phần van nài lại có phần kiên quyết.
- Thôi thế cũng được . - Nelson nói một cách miễn cưỡng bởi vì anh ta biết rằng khi tôi đã quyết định điều gì thì không ai có thể ngăn cản được .
Tối hôm ấy , sau khi làm xong việc và chùi rửa tất cả, tôi đi dọc con đường mòn hướng về nhà của nhân viên, rồi bọc lui đằng sau bếp một cách bí mật. Nelson đang đứng chờ tôi ở đó. Chúng tôi nấp vào giữa hai bức tường của gian bếp chính, nơi có thể quan sát rõ được mọi chuyện xảy ra . Gương mặt anh gần sát tôi , hơi thở đậm mùi nam tính, khiến tôi có phần bối rối. Tôi cố trấn tĩnh lại , sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, rồi chợt lóe lên một suy nghĩ. Người đó có khi cũng là một bảo vệ giống Nelson, bởi vì chỉ có quản lí và người bảo vệ mới có được chìa khóa bếp.
Gian bếp tối om, thỉnh thoảng tôi chỉ nghe thấy tiếng thở của chính mình . Một giờ, hai giờ trôi qua. Tôi gần như bỏ cuộc, định bảo Nelson về phòng, thì có tiếng khóa lục cục vang lên. Tôi nín thở chờ xem những việc đang tiếp diễn. Mồ hôi túa ra như mưa mỗi lần tôi hồi hộp.
Đèn điện được bật sáng lên. Là Lance. Đúng như tôi từng dự đoán. Chỉ có hắn mới có thể thù hằn với tôi đến như vậy . Lance cầm một bịch rau quả thức ăn thừa và rắc lên gian bếp của tôi . Làm như vậy mọi người sẽ nghĩ rằng tôi lười biếng, không chịu làm việc, và sớm muộn gì tôi cũng bị đuổi việc. Với một thủ đoạn ngu xuẩn và vớ vẩn này , chỉ có một đầu óc cũng ngu xuẩn như Lance mới nghĩ ra được .
- Lance, cậu đang làm gì vậy ? – Nelson lên tiếng
Lance giật mình quay lại . Hắn ta làm rớt luôn bịch thức ăn khi nhìn thấy tôi và Nelson.
- Tôi … tôi … - Hắn lắp bắp.
- Cậu có thể giải thích được rồi đấy. – Nelson cười một cách chế giễu.
Lance sượng sùng không đáp. Hắn ta không có gì để chối cãi.
- Sao anh lại làm thế với tôi ? – Tôi hỏi một cách ngớ ngẩn
- Vì tôi ghét cô. Cô làm tôi bẽ mặt với tất cả mọi người . – Hắn gào rít lên như một con thú, khiến tôi phải bịt tai lại .
- Vậy cái người đã tráo lịch làm việc của tôi cũng chính là anh ?
- Không… không phải . – Lance rối rít trả lời – Tôi thề với cô người đó không phải là tôi . Thề có chúa chứng giám.
Tôi không biết có nên tin Lance hay không , bởi vì một người gian xảo như hắn , lẽ nào lại biết nói thật. Tôi nhìn Nelson, có vẻ như anh ta cũng đang nghĩ điều tương tự như tôi .
- Tôi biết hai người không tin tôi . Nhưng thật sự tôi không hề làm điều đó.
- Tại sao anh có chìa khóa của bếp? Nelson đột ngột hỏi
- Tôi đ.á.n.h cắp từ anh lúc anh ngủ, rồi sao lại một bản chìa khóa y đúc vậy . – Lance ngập ngừng trả lời.
- Ồ. Vậy có lẽ tôi là người gián tiếp gây ra chuyện này rồi , Tâm. Xin lỗi cô, tôi đã quá bất cẩn – Nelson nói với một giọng hối lỗi .
- Không sao đâu – Tôi nói – Anh cũng đâu cố ý.
- Vậy giờ cô muốn xử trí thế nào? – Nelson quay đầu hỏi tôi .
Tôi thật sự không biết nên làm thế nào. Có nên bỏ qua cho anh ta hay không ? Nếu bỏ qua, anh ta biết đâu sẽ làm những trò ngu ngốc như thế này một lần nữa.
- Tôi hứa sẽ không làm hại cô nữa – Lance nhìn tôi , giọng tha thiết.
Có vẻ như anh ta thật sự hối lỗi . Hoặc cũng có thể tôi sẽ là một đứa ngu ngốc nếu tin lời anh ta , nhưng dù sao , nếu tôi làm to chuyện lên cũng chẳng được ích gì.
- Được rồi . Lần nay tôi tạm tha cho anh . – Và ngập ngừng một lúc, tôi hỏi tiếp mặc dù không tin rằng mình sẽ biết câu trả lời – Anh có biết ai hay lui tới xem lịch phân công ngày hôm đó không ?
- Cô đang hỏi một câu ngu ngốc đấy. – Khóe môi Lance cong lên – Có biết bao nhiêu người xem lịch trong ngày hôm đó. Nhưng tôi thấy hai người khả nghi. Cả hai đều cầm trên tay hai cây bút.
- Là ai vậy ? Tôi hỏi dồn. Tôi đã thấy vết bút xóa trên tờ phân công ngày hôm ấy , và rõ ràng trong tờ Mary đưa thì hoàn toàn không có vết tích đó.- Có ai cầm một cây bút xóa không ?
- Tôi không rõ có cây nào là bút xóa không . Nhưng một trong hai người là Lưu Ngữ Yên– Lance cười một cách bí hiểm – Và người còn lại chính là cô bạn cùng phòng của cô. Tôi chỉ biết ngang đó thôi. Tôi có thể đi được chưa ?
- Được rồi . Anh đi đi – Nelson bỗng lên tiếng.
Ngữ Yên? Là Ngữ Yên ư? Nhưng tôi đâu làm gì xấu xa với cô ta ? Tôi và cô ấy cũng nào có thù oán gì. Vậy chắc hẳn phải là Jess rồi . Cô ta vốn nghĩ rằng giữa tôi và Nelson đang có chuyện tình cảm, mà cô ta thì rõ ràng rất thích Nelson.
- Anh nghĩ thế nào, Nelson? – Tôi hỏi
- Tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi sẽ điều tra dùm cô. Tuy rằng Ngữ Yên tính tình có phần cáu gắt, nhưng cô ta chưa làm hại ai bao giờ. Huống gì, có vẻ như cô cũng thân thiết với gia đình cô ta thì phải .
Tôi gật đầu, cảm thấy mọi chuyện thật mơ hồ.
- Vậy người đó có thể là Jess? – Tôi cười tinh nghịch. – Chắc cô ấy nghĩ rằng tôi và anh đang yêu nhau . Anh biết cô ta thích anh mà, đúng không ?
- Tôi biết , nhưng tôi không có ấn tượng gì về cô ta – Nelson trả lời chắc nịch – Thôi chúng ta về đi . Đã khuya lắm rồi .
Tôi tự hỏi ai mới là người trong lòng Nelson. Không phải Jess, cũng chắc chắn không phải tôi . Ai mới là người sẽ được anh yêu? Có một cảm giác buồn vô cớ dâng lên trong lòng, và tôi cố gắng xóa bỏ đi cái cảm giác ấy .
Tôi bước ra khỏi gian bếp. Một cảm giác thật hỗn loạn. Tất cả dường như đang chưa đựng một bí mật nào đó. Tại sao John lại giúp tôi ? Lẽ nào John tình cờ thấy mọi chuyện, và anh ta biết tôi không có lỗi ? Anh ta đã bảo rằng anh ta làm vậy không phải vì tôi , vậy vì cái gì? Và cả Mary, hành động của bà ấy cũng thật khó hiểu. Và còn cả Jess lần Ngữ Yên, ai mới là người hại tôi ?
Đêm tĩnh mịch và im ắng đến mức có thể nghe rõ những tiếng động trong rừng khuya.
Đêm nay lại là một đêm khó ngủ liên tiếp của tôi .
10
Hôm nay chúng tôi sẽ được chèo ghe vượt thác nhân lễ hội nước. Tôi đã chờ rất lâu để đợi đến ngày hôm nay, mặc dù tôi hoàn toàn không biết bơi. Ngày còn nhỏ, mẹ tôi không thích cho tôi đi tắm biển bởi vì theo quan điểm phương Đoông, mạng tôi là mạng hỏa nên khắc thủy, xuống nước sẽ có t.a.i n.ạ.n xảy ra .
Trời nắng trong xanh, mây lửng lờ, lửng lờ. Thời tiết rất hợp cho buổi đi vượt thác hôm nay. Sau khi mặc xong áo phao, và những thứ bảo hộ linh tinh, chúng tôi chia đội rồi leo lên thuyền. Mỗi chiếc thuyền sẽ có sức chứa bốn hoặc năm người . Thuyền màu xanh, trông giống như một cái bong bóng được bơm căng đầy hơi . Tôi , Ellen, John và James, người bếp trưởng khó tính mà tôi đã kể ở trên , thuộc một đội. Tôi là người duy nhất không biết bơi, nên mọi người trấn an rằng “Sẽ không sao đâu . Rất vui và không hề nguy hiểm. Nếu cô rớt xuống nước thì chúng tôi sẽ kéo cô lên.” Điều đó làm tôi thấy yên tâm. Chúng tôi thả thuyền trôi theo dòng nước. Những gợn sóng mạnh trắng xóa cứ đẩy thuyền đi một cách mạnh mẽ mà không cưỡng lại được . Chúng tôi phải cố gắng để thuyền không bị lạc hướng, và không va phải những mõm đá trên đường. Hai bên đường là những lùm cây xanh, xum xuê, mọc giữa những vách đá đứng sừng sững như những ông thần trấn giữ vùng nước. Nước chảy khá mạnh, gây lên một cảm giác vừa phấn khích vừa lo sợ. Chúng tôi hét lên phấn khích và có phần sợ hãi mỗi lần suýt bị va phải những hòn đá sừng sững trước mặt.
Lance ở trên thuyền cùng Nelson, Eric, anh chàng hầu phòng, Jess và Michael, anh chàng tiếp tân. Nói một chút về Eric và Michael, Eric, như các bạn đã biết là một anh hầu phòng. Anh ta thực ra đã tốt nghiệp đại học, nhưng trong giai đoạn khủng hoảng kinh tế, anh ta không thể kiếm được việc làm . Chinh vì vậy , anh ta nộp đơn xin làm việc ở đây, chờ kinh tế phục hồi. Còn Michael, người đàn ông đến từ Texas, anh ta cỡ khoảng hai lăm tuổi, và nói một cách chính xác là anh ta không có gì đặc biệt.
Hầu hết chúng tôi đều không thích Lance. Thuyền tôi và thuyền của Lance cạnh tranh nhau xem thử ai sẽ đến đích trước . Cùng một lúc, cả bốn chúng tôi té nước vào thuyền Lance, và ở thuyền bên kia , Eric vô tình đẩy Lance xuống nước. Lance hậm hực trèo lại lên thuyền. Cả đám chúng tôi cùng cười ồ lên. Lance vẫn giữ gương mặt đỏ tía và tức tối. Anh ta lừa lúc Eric không để ý, đẩy Eric xuống nước. Eric chới với, nắm lấy thuyền chúng tôi , làm thuyền chồng chềnh. Tôi sơ ý bị lọt xuống nước trong lúc loay hoay cố giữ thuyền cân bằng. Nước sặc vào mũi tôi . Tôi trôi tuột theo dòng nước chảy. Tôi cảm giác tay mình chới với, muốn ngoi lên nhưng không được , cứ cố gắng đẩy người lên một cách vô vọng. Bỗng một bàn tay nắm lấy tôi vững chắc. Tôi chẳng còn biết đó là ai, cứ bám vào người đó, như người sắp c.h.ế.t đuối vớ phải một cái cọc. Người đó đưa tôi vào bờ. Là Nelson. Lại là Nelson. Nelson lúc nào cũng xuất hiện lúc tôi gặp nạn, khiến tôi không thể không nghĩ đến anh . Nước lạnh làm tôi run lên. Giữa trời tháng bảy nhưng nhiệt độ trên núi cao nên nước vẫn khá lạnh.
Khi vào tới bờ thì các thuyền cũng vừa cập vào bờ. Mọi người lộ vẻ hoảng hốt, lo lắng. Tôi không sao , chỉ là sợ hãi một chút. Tôi bỗng nhớ đến ngày bé đi biển, tôi lọt thõm xuống dưới cái phao. Lúc ấy , tôi cũng chới với như bây giờ, nhưng may mắn là bố đã kịp chụp lấy cánh tay tôi lôi lên. Từ đó tôi rất sợ nước. Đúng hơn là tôi sợ lọt xuống nước.
Nelson đem lại cho tôi một chiếc khăn màu vàng và bảo tôi lau mặt. Nước lạnh làm ướt sũng áo quần, và gương mặt, tóc tai tôi trông giống như một con bé lọ lem. Khi về đến nhà thì tôi thấy lạnh run người , cứ hắt xì liên tục. Tôi biết mình đã bị ốm, vội chạy ngay đến vali lấy thuốc, và nhận ra mình thật đoảng khi quên t.h.u.ố.c cảm. Tôi lấy một ít nước cam uống, rồi leo lên giường đắp thật nhiều lớp chăn mà vẫn cảm thấy lạnh. Và không biết từ lúc nào tôi mê man, không còn biết gì nữa. Chỉ thỉnh thoảng cảm giác thấy có một chiếc khăn ấm trên trán. Đôi lúc mơ màng cảm giác có một cánh tay ôm tôi thật chặt. Tôi không còn đủ tỉnh táo để nhận biết điều gì xảy ra . Tôi cảm thấy khô khan ở miệng và nói một cách vô thức “Nước”, rồi có một người nào đó đã đỡ tôi dậy, đổ vào miệng tôi những ngụm nước. Đó là tất cả những gì tôi có thể cảm giác được
Tôi ngủ mê mệt và li bì suốt đêm hôm ấy cho đến tận sáng hôm sau . Khi mở mắt ra , tôi cảm thấy người đã khỏe hơn nhiều so với hôm qua. Tôi ngồi dậy, mở cửa đón ánh nắng ban mai. Cửa vừa hé mở thì một chú sóc con nhảy vào , chạy nhảy tung tăng khắp nhà. Thường thì tôi không thích sóc cho lắm, bởi vì sóc rất hiếu động, sẽ gặm hết những bịch bánh hay bất kì thức ăn nào mà nó nhìn thấy trên bàn, nhưng giờ tôi thấy có chú sóc làm bạn cũng hay . Sóc nhảy lên bàn, qườ qườ một cái hộp. Chắc là hộp thức ăn của Jess. Tôi đi lại bàn, định bắt chú sóc thì thấy trên bàn có một tấm giấy chằn dưới hộp thức ăn ở trên bàn:
“Lúc nào cô dậy thì hãy ăn cho lại sức. Tôi cũng đã xin dùm cho cô nghỉ làm ngày hôm nay. Nelson. “
Tôi lấy bát súp bỏ vào lò vì ba hâm lại . Bát súp làm tôi nhớ đến bát cháo thịt bò nấu hành băm nhuyễn ngày xưa bà ngoại vẫn nấu cho tôi mỗi lần tôi bị cảm. Tôi tự nhiên thấy nhớ bà ghê gớm. Bà đã không còn có thể được nhìn thấy ngày tôi làm cô dâu xinh đẹp mặc váy trắng muốt trong lễ cưới, cũng không còn được thấy chắt của bà được sinh ra bụ bẫm và đáng yêu. Một dòng nước mắt từ từ lăn xuống má lúc nào mà tôi không hay biết . Tôi vốn không phải là người hay khóc , thậm chí có lúc bố đ.á.n.h tôi bằng roi mây, tôi vẫn c.ắ.n răng không khóc , nhưng tôi lại rất ủy mị trước tình cảm.
Một chiếc khăn chìa ra trước mặt tôi . Tôi cầm lấy và lau vội những giọt nước mắt.
- Cô đã khỏe hơn chưa ? – Nelson hỏi.
- Cám ơn anh . Tôi khỏe hơn nhiều rồi . Có thể đi lại khắp nơi rồi . – Tôi gượng cười .
- Hôm qua cô sốt cao quá làm tôi rất lo lắng. Cô mê man suốt cả đêm.
- Vậy hôm qua anh đã ở đây suốt đêm à ? – Tôi hỏi, không giấu vẻ xúc động.
- Có lẽ. – Nelson cười – Bởi vì cô cũng không có ai thân thiết ở đây nên tôi sợ cô có việc gì.
- Anh ngủ ở đâu ? – Tôi thắc mắc – Còn Jess nữa?
- Jess vẫn ngủ trên giường cô ấy . Tôi ngủ trên ghế. – Nelson gãi đầu – Ngủ trên ghế cũng thú vị lắm.
- Cám ơn anh nhiều. Nếu không có anh thì tôi không biết làm thế nào. – Tôi bối rối. Tự nhiên tôi cảm thấy thương Nelson kì lạ. Cả đêm qua hẳn anh ta đã không thể chợp mắt được chút nào, bởi vì tôi có thể cảm nhận được cứ chốc chốc lại có một bàn tay đặt lên trán tôi . – Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy ? – Tôi hỏi.
- Tôi nói rồi – Nelson cười – Bởi vì cô giống như một cô em gái bé nhỏ cần sự giúp đỡ.
Tôi , một lần nữa, thấy thất vọng với câu trả lời của Nelson. Trái tim vô hình rơi xuống một hố đen thăm thẳm.
- Nếu chiều nay cô khỏe rồi thì chúng ta có thể đi dạo loanh quanh hít gió trời. Hôm nay tôi cũng xin nghỉ một buổi rồi . – Nelson nói .
- Anh xin nghỉ vì tôi à ? – Tôi hỏi một cách khiêu khích.
- Tôi sợ cô vẫn chưa hết bệnh thì không có ai chăm sóc. – Nelson đáp một cách thành thật.
Tôi chẳng biết nói gì. Tôi thật sự cảm động vì những điều Nelson đã làm cho tôi . Nó đem lại cho tôi một cảm giác ấm áp và thân quen. Tôi nghĩ rằng nếu ai là người thân của Nelson thì chắc hẳn người ấy sẽ được chăm sóc chu đáo lắm.
- Tôi rất thích cưỡi ngựa – Tôi nói – Hôm kia tôi thấy một đoàn khách đi ngựa dọc theo con đường mòn. Đó có phải là ngựa của khu nghỉ mát này nuôi không ?
- Đúng vậy . Những con ngựa đó rất thuần bởi vì đã được huấn luyện từ nhỏ. Cô sẽ không phải sợ hãi gì khi ngồi trên chúng.
- Vậy chiều nay chúng ta đi cưỡi ngựa nhé. Tôi nghĩ đến chiều thì tôi khỏe lắm rồi . – Tôi năn nỉ.
- Được thôi. Chiều tôi sẽ đến đón cô, và chúng ta sẽ ra bãi huấn luyện ngựa.
Tôi ăn xong chén súp buổi chiều do Nelson đem đến, và chúng tôi đi dọc đường đến cánh đồng nuôi ngựa. Cánh đồng này thật rộng lớn. Tất cả làm tôi nhớ đến cánh đồng lúa ở Việt Nam. Một màu xanh bạt ngàn trải dài ngun ngút. Điểm lên giữa màu xanh ấy là những chú ngựa nâu nâu, đuôi vẩy vẩy. Nelson nói gì đấy với người chăn ngựa và tôi thấy ông ta gật đầu cười . Đó là một người đàn ông trung niên, gương mặt có phần khắc khổ, các gân bàn tay nổi lên gân guốc. Ông chọn cho chúng tôi con ngựa hiền lành nhất. Nelson bế tôi lên rồi anh nhảy lên sau đó. Chúng tôi cùng cưỡi một con ngựa bởi vì Nelson sợ tôi mới ốm dậy, người vẫn còn chưa khỏe. Dưới bàn tay của Nelson, con ngựa nhảy lên những cái hàng rào tre trông rất điệu nghệ.
- Tôi không biết là anh biết cưỡi ngựa đấy – Tôi nói .
- Ồ, tôi được sinh ra ở nơi này mà. – Nelson cười .
Nelson kể cho tôi nghe về cách người ta luyện ngựa. Nuôi ngựa không ngoài ba việc: phối giống, thuần ngựa, luyện ngựa. Và điều cần thiết khi luyện ngựa là tình yêu đối với nó, chứ không phải dùng roi vọt. Nelson hướng ngựa phi dọc con đường vào rừng. Phong cảnh trong rừng vẫn đem lại cho tôi một cảm giác mới lạ như khi tôi vừa đặt chân đến đây. Dọc hai bên đường, thỉnh thoảng có những chú nai ngơ ngác chạy ngang qua, hay những chú sóc lanh láu vội vàng lẩn giữa những lùm cây. Gío mát thổi lướt qua, m*n tr*n khuôn mặt tôi một cách nhẹ nhàng. Tôi thậm chí có thể nghe được tiếng thở của Nelson. Vòng tay của Nelson để trước mặt tôi , cầm chắc yên ngựa. Bất giác tôi cảm thấy một cảm giác tin tưởng. Tôi chỉ muốn ngả đầu vào vai anh , giữa gió mát, giữa hoàng hôn yên lặng, như trong những câu chuyện của dân cao bồi miền viễn Tây. Tôi cảm thấy như có một làn gió mới đã thổi mát qua cuộc sống vốn quá chán ngán của tôi .
Càng ngày tôi càng yêu Nelson mất rồi .
Chính tôi cũng đang sợ hãi thứ tình yêu đang lớn dần lên trong tim tôi , một thứ tình cảm lẽ ra không nên có .
Tôi tự nhủ, ngày mai, tôi sẽ cố gắng để không yêu anh . Nhất định tôi sẽ làm được .
11
Những chuỗi ngày liên tiếp của tôi trôi qua một cách khá bình yên. Những bó hoa dại vẫn được đặt trước cửa phòng mỗi khi tôi đi làm , và tôi cũng không thể cách nào biết được người tặng hoa bí mật ấy . Nhưng tôi cũng không còn quan tâm nữa, bởi vì tôi đã có đủ thứ mệt mỏi rồi . Dù sao , những bó hoa ấy cũng rất đẹp . Tôi nên trân trọng người đã cất công tặng hoa cho tôi .
Hôm nay là ngày rằm theo âm lich. Ánh trăng rọi sáng những con đường mòn được lát gạch từ nhà bếp về phòng nhân viên. Tôi có thể nghe được những âm thanh rì rào của gió, giống như tiếng hát của những cô gái trong đêm khuya. Cảm giác thật yên bình. Tôi đi vòng đường mòn phía sau trở về phòng. Vừa đi vừa ngắm ánh trăng trong veo.
Thế rồi có một tiếng khóc vang lên trong đêm tối, từ tấm tức rồi vỡ òa ra . Một cô gái tóc xõa dài đang ngồi bó gối trong một góc nhỏ dọc con đường.
- Ai đấy? – Tôi hỏi, lòng có chút sợ hãi. Lẽ nào tôi gặp ma. Người ta thường bảo rằng trên núi có nhiều ma, huống gì nơi này ngày xưa từng có chiến tranh.
Vẫn không có tiếng trả lời. Tiếng khóc nhỏ hơn một chút nhưng vẫn không dứt. Tôi lấy can đảm đi lại gần hơn. Hình dáng này trông quen quá. Tôi cố căng mắt ra để nhìn vì mắt tôi không được tốt lắm vào buổi tối.
Ellen. Người đó là Ellen. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
- Ellen, tại sao cô ở đây?
Ellen không trả lời, chỉ nấc lên từng tiếng. Tôi ngồi xuống, vỗ về cô ta một cách yên lặng. Có chuyện gì đang xảy ra với cô ta ?
Một lúc sau , dường như đã bình tĩnh trở lại , Ellen mếu máo:
- Cám ơn Tâm. Tôi ổn mà.
- Có chuyện gì vậy Ellen? Cô biết là cô có thể kể cho tôi nghe – Tôi nói , không giấu sự sốt sắng. Thực ra , tôi nghĩ tôi có phần hơi tò mò.
- John là người đồng tính – Ellen nói từng tiếng rồi lại òa lên khóc .
Tôi ngạc nhiên, trợn tròn mắt và đang cố gắng kêu gọi bộ não xử lý nhanh thông tin vừa rồi . Lẽ nào một người như John lại là người đồng tính. Không thể nào. Điều này không thể nào xảy ra .
- Tại sao cô lại nói vậy ? – Tôi hỏi. Hai bàn tay xoa xoa, vỗ nhẹ lưng Ellen khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
- Tôi đã bắt gặp John hôn Phillip. Cô nhớ Phillip chứ, anh chàng bếp phụ có cặp kính cận. – Ellen nói qua tiếng khóc .
Phillip cũng là người đồng tính ư? Lẽ nào lại như vậy ? Ở cả hai người ấy , tôi không hề nhận thấy một điều gì nữ tính.
- Tôi đã nghi ngờ điều này lâu rồi – Ellen nói tiếp – Kể từ khi tôi tự nguyện yêu John nhưng John lại không có phản ứng gì. Thế mà tôi đã nghĩ rằng ít ra John cũng thích tôi cơ đấy. – Ellen lại bật khóc .
Chuyện này thật kì lạ. Tôi đã từng nhìn thấy người đồng tính ở Việt Nam. Đó là những anh chàng ăn mặc lòe loẹt, gương mặt đầy son phấn, và luôn miệng gọi nhau bằng “chị chị em em”, hay là “dì này , dì nọ”. Người ta bảo đó là bóng lộ. Còn bóng kín, tôi chưa gặp bao giờ. Chẳng lẽ John và Phillip đều là bóng kín?
- Chắc chỉ là nhầm lẫn thôi – Tôi cố vỗ về Ellen, người vẫn còn đang nấc lên từng tiếng.
Tôi đưa Ellen về phòng. Hôm đó Ellen muốn tôi ở lại ngủ cùng cô ta , khiến tôi đành miễn cưỡng gật đầu. Tôi thích căn phòng của mình hơn. Ellen kể cho tôi nghe về Phillipine, về cái vùng quê nơi cô lớn lên. Ellen sinh ra trong một gia đình nghèo khó, bố mất sớm, mẹ làm ruộng. Thỉnh thoảng mẹ cô lại nuôi heo hay gà, hoặc nhận mối may vá, thêu thùa, nghĩa là cuộc sống của cô không mấy dễ chịu. So với Ellen, có lẽ cuộc sống của tôi giống một thiên đường. Tôi sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, khá giả, và tôi được học đại học ở một trường khá nổi tiếng ở Boston. Ellen kể rằng nhà cô có tât cả ba chị em, và cô là con út trong gia đình. Hai người chị trước đều phải bỏ học đi làm , chỉ mỗi cô được học hành tử tế. Kinh tế gia đình khá giả hơn một chút từ khi cô chị đầu lấy một người đàn ông Nhật, và chị thứ hai theo chồng về Đài Loan. Người chồng Nhật, tức là người anh rể đầu, đối xử với gia đình cô khá tốt . Tiền vé máy bay, tiền phí sinh hoạt để cô sang đây đều được chu cấp bởi ông. Chính vì vậy mà cô cảm thấy rất biết ơn anh rể. Ellen bảo rằng ước mơ nhỏ bé của cô chỉ là có một gia đình êm ấm, hạnh phúc được xây đắp từ một tình yêu chân thật và không phải lo sợ cái nghèo. Qua lời kể của Ellen, tự nhiên tôi cảm thấy thương Elllen hơn. Cô ấy giống như một cô em gái bé nhỏ mà tôi muốn che chở.
Sáng hôm sau , lúc tôi trở về phòng thì Jess đã đi làm rồi . Jess thường làm buỏi sáng, từ tám giờ đến bốn giờ chiều. Công việc cũng không đến mức nặng nhọc. Dạo này Jess thường ít khi nhắc đến Nelson hoặc có thể cô ta không còn muốn nhắc đến trước mặt tôi .
Tôi tắm rửa qua loa rồi đi ăn sáng, tự nhủ nhất định phải tìm Nelson mới được . Chẳng hiểu tại sao , bất kì việc lớn nhỏ nào, tôi cũng muốn chia sẻ với Nelson. Tôi đi ngang qua phòng anh , gõ cửa một lúc lâu nhưng không có ai ra mở cửa. Chán nản, tôi đi lang thang loanh quanh rồi cuối cùng lại trở về phòng. Tôi ngồi xuống chiếc ghế trước hành lang. Tiếng nhạc từ trong phòng Phillip dội ra . Có tiếng mở cửa. Phillip cũng bắc một chiếc ghế ngồi ngoài hành lang giống như tôi .
- Chào Phillip – Tôi lên tiếng, chợt nhớ ra câu chuyện tối qua, và tò mò muốn biết người đồng tính có suy nghĩ như thế nào.
- Chào Tâm. Buổi sáng đẹp trời nhỉ - Phillip cười .
- Đúng vậy – Tôi hưởng ứng. – Nhạc từ phòng anh hay quá nhỉ. Bài đó là bài gì gì nhỉ? Hình như là Wind of Change của Scorpion.
- Cô cũng thích nghe classic rock à ? Tôi rất thích Scorpion đấy.
- Có chứ. Ngày tôi còn ở Việt Nam, sáng nào khoảng 4h sáng tôi cũng thức dậy bật rock đấy.
- Ồ, hay nhỉ. Cô có sở thích quái lạ thật đấy
-Vậy à ? – Tôi cười – Anh biết lí do vì sao không ? Tại vì tôi hay thức dậy vào giờ ấy , khi trời còn tối mịt. Tôi lại rất sợ ma, cho nên tôi bật rock để trấn át nỗi sợ của mình thôi.
Phillip cười nắc nẻ. Có lẽ bởi vì anh ta chưa từng thấy ai nghe rock vì sợ ma như tôi .
- Cô có muốn vào phòng tôi uống một chút gì không ? Café nhé – Phillip hỏi
- Tuyệt quá. Cảm ơn anh . – Tôi dường như chỉ chờ có vậy .
Tôi bước theo Phillip vào phòng. Căn phòng khá đơn giản. Trên đầu giường anh để ảnh một người phụ nữ và một cậu bé rất đáng yêu. Đây là ai? Tôi ngạc nhiên thắc mắc.
- Anh hồi bé đấy à ? – Tôi dò hỏi
- Ồ không , con trai tôi đấy. Xinh chứ - Phillip ngắm nhìn tấm hình và cười một cách hạnh phúc.
- Thật sao ? Tôi không biết là anh đã có vợ rồi đấy? – Tôi ngạc nhiên. Nếu Phillip có vợ thì hẳn anh ta không phải là người đồng tính.
- Ồ, tôi chưa có vợ nhưng tôi có con – Phillip cười . – Có lẽ cô ngạc nhiên lắm, bởi vì người phương Đông các cô rất coi trọng gia đình. Tôi bị lừa nên có con đấy. Chuyện ấy xảy ra từ cách đây năm năm. – Phillip vừa nói vừa cười . Tay anh thoăn thoắt khuấy hai ly café. Mùi café thơm nức, hòa quyện vào cái nắng chan hòa của buổi sớm mai.
- Đúng là tôi có phần ngạc nhiên thật – Tôi trả lời một cách thành thật.
Tôi thấy một điều rất khác nhau giữa người phương Đông và phương Tây là dường như người phương Tây ít che giấu điều gì.
Phillip vừa cười vừa trả lời tôi .
- Tôi không yêu cô ấy . Cô ấy là bạn cùng trường đại học với tôi . Nhưng trong một buổi tiệc, vì quá say nên tôi và cô ấy đã có một đêm không nên có . Giờ cô ấy đã có chồng rồi . Thỉnh thoảng cô ấy lại đem con lên đây thăm tôi . Tôi cũng rất mừng vì cô ấy có được một gia đình hạnh phúc, và người đàn ông kia cũng rất yêu mến con chúng tôi . Điều đó thật tuyệt, đúng không ?
- Đúng vậy . Cháu bé đáng yêu lắm. – Tôi trả lời. Và chợt nhớ ra chuyện tôi đang thắc mắc, tôi dò hỏi – Mà anh làm ở đây cũng lâu rồi nên chắc biết nhiều chuyện nhỉ.
- Vâng. Cái khu nghỉ mát này ít nhân viên nên chuyện gì mọi người cũng biết cả.
- À anh này – Tôi vờ như tình cờ nói đến – anh biết John đúng không ? Mối quan hệ giữa John và bà Mary là sao ấy nhỉ?
- Ồ, cô không biết ư? – Phillip đưa cốc café cho tôi và trả lời – Mary là mẹ ruột của John, nhưng John đã từ bỏ bà ấy . John cho rằng chính bà ấy đã gây nên cái c.h.ế.t cho bố John. Bà ấy ngày xưa bỏ rơi bố con John để đi theo một người đàn ông, chính là giám đốc của khu nghỉ mát này . Sau đó bố John vì đau khổ nên qua đời. Kể từ đó, John rất hận bà ấy – Phillip nói , không giấu tiếng thở dài.
- Anh có vẻ thân với John nhỉ - Tôi hỏi, cố tình khơi gợi ra câu chuyện.
- Cũng có thể. Mà thôi, kể cho tôi nghe về Việt Nam đi . Tôi rất hào hứng muốn biết về Châu Á – Phillip đổi đề tài một cách nhanh chóng.
Tôi đành kể cho Phillip nghe về văn hóa xe máy ở đất nước tôi , về những cảnh đẹp phong phú của thiên nhiên, về những con người giàu lòng mến khách. Phillip nghe rất thích thú, đôi lúc xuýt xoa rất hồ hởi. Có lẽ người đồng tính thực ra rất dễ mến, không như tôi tưởng tượng. Tôi cho rằng Phillip là một người tốt , và ít nhất anh ta là một người cha tốt . Tôi có thể đoán được điều đó qua ánh mắt thương yêu của anh ta khi nhìn vào tấm ảnh con trai. Chỉ tiếc một điều là tôi vẫn không biết được mối quan hệ giữa Phillip và John.
Xét cho cùng, tôi nghĩ rằng Phillip có lẽ là một con người thú vị. Ở một mặt nào đó, tôi thấy ngưỡng mộ anh ta . Anh ta có can đảm để theo đuổi ước mơ, còn tôi thì không . Và Phillip, theo tôi nhận xét, là một con người dễ gần, khác với gương mặt nghiêm trang và cặp kính cận trí thức mà anh thường đeo. Có những con người mà khi nhìn từ xa, bạn có thể đ.á.n.h giá sai lầm, chỉ đến khi lại gần họ, bạn mới cảm thấy họ có một trái tim nồng ầm. Tôi không thường đ.á.n.h giá người khác bằng vẻ bề ngoài, mà tôi đ.á.n.h giá bằng giác quan của mình . Có đôi lúc, giác quan của tôi sai lệch, nhưng trong hầu hết mọi trường hợp thì nó khá đúng.
12
Tôi cảm thấy dường như tất cả đều có một bí mật nào đó mà tôi vẫn chưa tìm được nút tháo gỡ. Mọi việc cứ diễn ra một cách bình lặng và bất thường như vậy nếu không có một ngày nọ. Hôm đó, trong lúc tôi đang xây sinh tố cho khách hàng thì điện tắt ngúm một cách đột ngột. Cả gian bếp chỉ nhờ vào ánh sáng của mặt trời cuối ngày ngoài kia . Tuy nhiên, gian bếp khá kín nên ánh sáng chỉ lờ mờ. Khoảng một giờ sau , bảo vệ đến thông báo là đường dây điện bị hư, và có lẽ phải đến sáng mai mới có điện lại . Chúng tôi được nghỉ sớm hơn thường lệ. Chợt nghĩ đến bó hoa trước của phòng, tôi chạy thật nhanh về phòng. Biết đâu người đó đang ở trước cửa phòng tôi . Vừa đi , tôi lại vừa hy vọng người đó không phải là Lance. Tự nhiên tôi thầm ước giá mà người đó là Nelson thì tốt biết mấy.
Thế rồi , đúng như tôi dự đóan, có một người đang nhẹ nhàng đặt bó hóa xuống trước cửa phòng tôi . Nhìn từ xa, anh ta mặc một chiếc quần jean bạc màu và chiếc áo sơ-mi xanh trông thật quen mắt. Tôi nhẹ nhàng đi lại gần, cố không gây tiếng động nào.
Là Spencer?
Tôi như không tin vào mắt mình nữa. Chính là Spencer, chồng của Ngữ Yên.
- Chào Spencer – Tôi nghe tiếng nói của mình lạc đi .
- Chào Tâm – Anh có vẻ bối rối và ngượng ngùng khi tôi bắt gặp.
- Thì ra anh là người tặng hoa bí mật? – Tôi nhìn sững vào Spencer, cố tìm một lời giải thích trong ánh mắt anh .
Spencer cố tình tránh ánh mắt tôi .
- Tại sao anh làm như vậy ?
- Tôi …
Spencer im lặng. Và cúi đầu xuống đất. Cái im lặng của con người khi làm một việc tội lỗi vừa bị phát giác. Spencer đã không nói được gì, hấp tấp bỏ đi . Tôi nghe tim mình như vỡ ra từng mảnh. Tôi buồn vì phát hiện ra sự thật. Tôi đã luôn nghĩ rằng tình yêu của anh và Ngữ Yên là bền vững. Chính xác thì tôi đã thần tượng hóa tình yêu của họ. Tôi quý Spencer như một người anh trai lớn, một người chồng hoàn hảo, yêu vợ thương con. Tôi muốn tin vào một thứ tình cảm thủy chung mà vốn dĩ hiếm thấy ở người Mỹ. Nhưng tại sao ? Cảm thấy dường như những thứ tôi cố gắng tin tưởng bỗng trôi tuột đi một cách nhẹ nhàng và day dứt.
Đêm ấy tôi đã không thể ngủ được , chỉ thẩn thờ nghĩ đến mối quan hệ giữa người và người .
Tình yêu lẽ nào dễ nhạt phai đến vậy ? Tôi nhớ đến Quân, nhớ đến tình yêu chóng tàn của chúng tôi . Đã lâu lắm rồi tôi mới nghĩ đến Quân. Lại tự cảm thấy tình cảm giống là một thứ hàng hóa trao đi bán lại từ người này sang người khác.
Không biết từ bao giờ, nước mắt tôi ướt đẫm gối.
Tôi biết lấy lí do gì để tin vào thứ tình cảm xa xỉ đó đây?
Bất chợt, tôi cảm thấy như tình cảm cùa mình đối với Nelson tan biến. Như chưa từng tồn tại. Có lẽ bởi vì lí trí bảo tôi rằng đừng yêu ai cả, đừng để ai làm tổn thương bản thân mình nữa. Hơn nữa, anh ta đâu có yêu tôi ?
Lí trí dạy tôi phải biết cách bảo vệ sự mềm yếu của trái tim.
Hai hôm sau .
Nelson đột nhiên hẹn tôi đến gốc cây to có chiếc ghế đá, nơi chúng tôi thường đọc sách. Tôi nghĩ là tôi biết chuyện gì đang xảy ra . Khi tôi đến, Nelson đang ngồi đọc một cuốn sách.
- Có chuyện gì vậy Nel? – Tôi nhướn mày hỏi mặc dù có thể đoán trước được câu chuyện
- Cô thông mình nên chắc cũng biết điều tôi sắp nói ra chứ.
- Tôi có thể đoán được – Tôi nói và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh
- Hôm qua Spencer gọi cho tôi – Nelson mở đầu câu chuyện
- Rồi sao ? Chuyện gì xảy ra ? – Tôi dấm dẳng.
- Spencer kể cho tôi về tất cả mọi chuyện. Cô có muốn nghe không ? – Nelson mỉm cười . Nhưng tôi không còn cảm thấy bị hút hồn vào nụ cười ấy . Tôi đang bị gì đấy nhỉ?
Hình như tôi lãnh cảm mất rồi .
- Tùy anh – Tôi nghe giọng mình thờ ơ. Có một chút hy vọng là tôi đã hiểu nhầm Spencer. Nếu vậy , chúng tôi vẫn sẽ có thể ngồi trò chuyện trong khi anh chăm sóc bé Anne, con của Spencer và Ngữ Yên. Và tôi sẽ không mất đi lòng tin đối với tình yêu.
- Spencer bảo rằng không biết từ lúc nào, anh thấy cô thật hấp dẫn, cả về tính cách lẫn bề ngoài. Spencer mệt mỏi về cuộc sống với đủ thứ tiền cần lo toan, trong khi Ngữ Yên cũng chẳng còn là một cô bé đáng yêu như xưa. Cô trở nên hay cáu gắt và mệt mỏi, đôi lúc bực bội ném đồ. Cô ấy trở thành một con người khác lạ. Đó không phải là Ngữ Yên mà Spencer yêu ngày xưa. Khi nhìn thấy cô, Spencer cảm thấy như tìm được một người đồng cảm thật sự. Nhưng anh ấy lại không muốn mất một gia đình. Khi ở bên Ngữ Yên, tâm trí anh ấy lại nghĩ về cô, về giọng nói lơ lớ nhưng ngọt ngào của cô, và về cái cách cô thể hiện tình thương đối với bé Anne. Tất cả những điều đó làm anh ta thấy tội lỗi và dằn vặt. Spencer biết anh không xứng đáng với cô, lại càng không xứng đáng với Ngữ Yên vì mang một thứ tình cảm tội lỗi ấy khi ở bên vợ con.
Ngừng một lúc để dò thái độ của tôi , và dường như thấy tôi không để lộ chút cảm xúc nào, Nelson nói tiếp:
- Anh ấy biết cô thích hoa dại, điều mà cô đã thổ lộ đúng không , nên mỗi buổi chiều, anh bế bé Anne đi hái những bó hoa và để tặng cô trước cửa. Anh ấy thật sự không muốn phá vỡ hình ảnh của anh ấy trong cô, một người cha chỉnh chu, một người chồng yêu vợ. Chỉ là anh ấy muốn yêu cô trong tâm tưởng và được làm một điều gì đó nhỏ bé dành tặng cô. Khi biết cô nâng niu những đóa hoa ấy , Spencer đã rất hạnh phúc. Có thể cô nghĩ đối với người Mỹ chúng tôi , tình yêu phải là một sự hòa quyện về tâm hồn lẫn thể xác, nhưng thực ra có những tình yêu chỉ cần được nghĩ đến người ấy , được trò chuyện và làm người ấy hạnh phúc là bản thân mình cũng sẽ cảm thấy vui vẻ và yêu đời. Anh ấy muốn chỉ là mong được xem cô như một người tri kỉ.
- Tôi … – Lời nói tắc nghẹn nơi cổ họng tôi .
Và đúng là tôi không biết nói gì. Tôi thấy dằn xé. Spencer là một người tốt , và việc anh ấy yêu tôi thì anh ấy cũng không thể kiểm soát được . Huống gì anh ấy chỉ mong được coi tôi như một người tri kỉ. Vậy tôi biết làm gì bây giờ, trong khi tôi không thể tự nhiên được khi đối mặt với Spencer hiện giờ.
- Vậy đó là lí do Ngữ Yên đã đổi lịch làm việc của tôi ?
- Đúng vậy .Ngữ Yên nghĩ rằng nếu cô bị đuổi việc, trái tim của Spencer sẽ trở về lại bên cô ấy .
- Sao Ngữ Yên biết ? – Tôi hỏi, và chợt nhận ra câu hỏi của mình rất ngu ngốc. Cô ấy là phụ nữ, mà phụ nữ thường rất nhạy cảm với sự thay đổi của người mình thương yêu. Tôi cũng đã từng như vậy .
- Điều đó tôi cũng không rõ. Có lẽ Spencer đã nói cho Ngữ Yên tất cả. Có chúa mới biết . – Nelson trả lời, mắt nhìn m.ô.n.g lung.
- Tôi cần thời gian – Tôi nói mà tránh nhìn vào mắt Nelson – Tôi nghĩ để bình thường được mối quan hệ, tôi cần một thời gian.
- Cô có thể có bao nhiêu thời gian cô muốn – Nelson nhìn tôi một cách khó hiểu – Nhưng đừng để mất đi những con người yêu mến cô thật lòng. Yêu một người không phải là một cái tội.
- Chúng ta về nhà thôi. – Tôi lạnh lùng đứng lên.
Tôi và Nelson trở về khu nghỉ mát. Con đường dường như ngắn lại . Có lẽ bởi vì tôi suy nghĩ miên man nhiều chuyện. Tất cả như ùa về với tôi . Ngày đó, tôi từng trách Quân thay lòng, tôi có lúc xót cho tình cảm của mình đặt không đúng chỗ. Nhưng có lẽ tôi đã quá cố chấp. Quân chỉ là không thể kiềm chế được tình cảm của mình , mà tình cảm thì thực sự rất mơ hồ. Và hình như cái mối quan hệ giữa tôi và Quân vốn dĩ đã nhạt lắm rồi . Tất cả chỉ là một thói quen không bỏ được mà vứt cũng không xong, cho đến khi Quân gặp được một người khác.
Nắng chiều trôi mơn man trên những tán lá thông rì rào. Tôi đã bỏ lỡ một cảnh đẹp của thiên nhiên bởi vì tôi không có tâm trạng thưởng thức cái đẹp . Nelson vẫn đi bên cạnh thôi. Im lặng. Có thể Nelson đang theo đuổi một ý nghĩ nào đó, giống như tôi .
- À này – Tôi phá tan sự im lặng – Anh có nghĩ rằng John và Phillip là người đồng tính không ? – Tôi hỏi.
- Tôi cũng không biết . Cũng có thể. Làm sao có thể đoán chắc được . Biết đâu tôi cũng là người đồng tính đấy – Nelson nheo mắt, cười .
Tôi bật cười . Tiếng cười trong nắng chiều giữa bầu trời yên tĩnh.
- Thế anh nghĩ tại sao John lại giúp tôi ?
- Tôi không biết . Có thể anh ta yêu cô chẳng hạn? – Nelson giễu cợt. Nhìn vào ánh mắt anh , tôi không thể nhận ra được điều gì. Mà bây giờ, tôi cũng chẳng còn quan tâm anh ta ám chỉ gì.
- Tôi cá là tôi sẽ g.i.ế.c anh nếu anh còn nói nhảm – Tôi nghiêm mặt nhìn – Tôi nghĩ rằng anh ta làm như vậy là vì muốn đối đầu với bà Mary. Anh ta rất hận bà ấy .
- Cũng có thể. Dù gì cũng chỉ phỏng đoán – Nelson nói – Mà này , cô có muốn uống một cốc ice latte không ? Chúng ta lên cửa hàng đi .
- Đồng ý. Tôi cũng khát lắm rồi – Tôi mỉm cười .
Con đường đến cửa hàng khá ngoằn ngoèo và quanh co. Hai bên đường rợp bóng mát những tán lá thông xanh. Trời tháng bảy đầy nắng, không có tuyết, mặc dù trời vẫn khá lạnh bởi vì nhiệt độ trên núi thấp hơn nhiều so với ở dưới thành phố. Tôi chỉ mặc phong phanh một chiếc áo pull nên thấy khá lạnh.
Đôi lúc tôi khẽ rùng mình vì cơn gió thoáng qua.
Tôi đang miên man nghĩ, bỗng một bàn tay xiết nhẹ lấy tay tôi , làm trái tim tôi dường như ngừng đập chốc lát.
- Cô có vẻ lạnh. Tôi chỉ nghĩ là cô cần một chút ấm. Mà tôi thì không có áo khoác để cho cô mặc vào – Nelson nhìn sâu vào mắt tôi . Ánh mắt ánh lên một sự trìu mến, nhưng tôi không dám chắc đó là ánh mắt của người đang yêu.
Tôi thấy tay tôi run lên, và lồng n.g.ự.c như muốn thoát ra ngoài. Không soi gương nhưng tôi cũng biết gương mặt tôi đỏ hồng đến thế nào, có khi còn đỏ hơn cả ánh mặt trời. Tôi để yên tay mình trong tay Nelson, và chúng tôi cùng đi trên con đường hoàng hôn. Anh ấy nắm tay tôi , có phải là bởi vì anh ấy đã yêu tôi không , tôi tự hỏi và vẫn không tìm được câu trả lời. Tôi cứ nghĩ mình đã sắp quên anh ta rồi thì cái nắm tay ấy lại đem tôi về với những yêu thương.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy ghét Nelson. Tại sao anh ta cứ xuất hiện khi tôi đã hầu như quên mất anh ta rồi . Tại sao anh ta lại có những cử chỉ quá lãng mạn khiến trái tim tôi lại một lần nữa lạc nhịp.
Tại sao lại như thế? Anh ta muốn gì ở tôi cơ chứ?
Đêm ấy tôi đã trằn trọc suốt đêm về cái nắm tay nhẹ nhàng mà ấm áp ấy .
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.