Loading...
Phụ hoàng rưng rưng nước mắt, giọng nghẹn ngào:
- Thu Vân, bảo bối của phụ hoàng, con chịu khổ rồi .
Ta không biết tại sao phụ hoàng đột nhiên lại nói như vậy , chỉ biết lúc này , mũi ta không nhịn được cay xè, cố gắng mở to mắt không để nước mắt rơi xuống.
Phụ hoàng dịu dàng dỗ dành ta , cẩn thận nhìn khuôn mặt ta .
- Mẫu hậu của con có đ.á.n.h con không ?
- Có phạt con cấm túc sao chép kinh thư không ?
- Đừng sợ, có phụ hoàng ở đây, không ai có thể đổ oan, làm tổn thương con.
Phụ hoàng hỏi liên tục ba câu. Ta nhìn ông không chớp mắt.
Trong thoáng chốc, ta có cảm giác phụ hoàng hết mực yêu thương ta ngày xưa dường như đã trở lại .
Ta thử thăm dò nói :
- Con không làm vỡ trâm cài tóc của Thu Hương.
- Phụ hoàng tin con.
Phụ hoàng đỏ hoe mắt, ánh mắt lại vô cùng kiên định, trong đáy mắt còn lóe lên tia sáng mà ta không hiểu lắm.
Sau đó, ông ra lệnh cho nội thị đến Ti Trân phòng truyền chỉ, làm một trăm chiếc trâm cài tóc cho ta đập chơi.
Ta ngây người ra , thụ sủng nhược kinh:
- Phụ hoàng, con không thích đập trâm cài tóc, con không có hứng thú đó.
Phụ hoàng đầy cưng chiều:
- Con muốn gì, phụ hoàng cũng sẽ cho con, trâm cài tóc kia coi như là thưởng cho con chơi.
Ta có chút choáng váng.
Phụ hoàng và những gì được viết trong tiểu thuyết không giống nhau .
Mặc dù có thêm công chúa Thu Hương, phụ hoàng vẫn sủng ái ta .
Phụ hoàng đột nhiên cảm thán:
- Đời người , nháy mắt một cái đã trôi qua, nên trân trọng hiện tại.
Ta im lặng lắng nghe , chỉ cảm thấy phụ hoàng thay đổi rất nhiều.
Phụ hoàng bảo ta đi dạo vườn thượng uyển với ông.
Ông nói , đã lâu lắm rồi ông không được thoải mái như vậy .
Nhưng ngay hôm qua, phụ hoàng và mẫu hậu, Thu Hương còn cùng nhau tản bộ ngắm hoa trong vườn thượng uyển. Khi đó, ta không hề được triệu kiến, chỉ cô đơn một mình trong cung của mình .
Ta và phụ hoàng thong thả đi dạo vườn ngự uyển. Không lâu sau , chúng ta gặp mẫu hậu và Thu Hương.
Mẫu hậu nói với phụ hoàng:
- Thu Hương vào cung đã được bảy ngày, nên ban cho con bé một phong hiệu.
Phụ hoàng hỏi:
- Hoàng hậu thấy thế nào?
Nụ cười trong mắt mẫu hậu càng thêm rạng rỡ:
- Thu Hương là đích công chúa duy nhất của chúng ta , xứng đáng với phong hiệu Trưởng công chúa hộ quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-chua-khong-tranh-nua-hoang-thuong-hoang-roi/chuong-2-phu-hoang-khong-giong-nhu-truoc.html.]
Phụ hoàng gật đầu, nhưng lại nói :
- Trưởng ấu có thứ tự, hơn nữa Thu Vân là con của hoàng hậu, chỉ có Thu Vân mới có thể phong làm Trưởng công chúa hộ quốc.
Không chỉ mẫu hậu và Thu Hương sững sờ, mà
ta
cũng
vậy
.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/cong-chua-khong-tranh-nua-hoang-thuong-hoang-roi/chuong-2
Phụ hoàng có phải nói nhầm không ?
Ta không dám hỏi, càng không dám tin vào tai mình .
Trong tiểu thuyết, phụ hoàng phong cho Thu Hương làm Trưởng công chúa hộ quốc, nâng niu nàng trong lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan.
Mẫu hậu cau mày nói :
- Thu Hương lưu lạc dân gian mười lăm năm, hoàng thượng đã nói sẽ bù đắp cho con bé hết sức có thể.
Phụ hoàng cũng nhíu mày, nghiêm nghị nói :
- Trẫm phái người đón Thu Hương hồi cung, tuyên bố thân phận của con bé trước mặt mọi người , ban tên là “Thu Hương”, phong làm công chúa. Thu Hương, con tự nói đi , con có gì bất mãn?
Câu cuối cùng, phụ hoàng nói với Thu Hương, trong giọng nói lộ ra vẻ nghiêm khắc.
Thu Hương sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra hiểu chuyện:
- Con không có bất mãn. Có thể phụng dưỡng phụ hoàng mẫu hậu, để con được làm tròn chữ hiếu, con đã vô cùng mãn nguyện rồi .
Mẫu hậu xúc động ôm lấy Thu Hương:
- Con của ta , con là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Phụ hoàng khẽ quát, trong giọng nói , sự không vui gần như sắp tràn ra ngoài:
- Từ nhỏ Thu Vân đã ngoan ngoãn hiếu thuận, hoàng hậu có nhìn thấy không ?
Mẫu hậu sững sờ, còn muốn biện minh:
- Thu Vân và Thu Hương dù sao cũng khác nhau .
Ta âm thầm gật đầu. Đúng vậy , rất khác nhau . Thu Hương mới là con gái ruột của mẫu hậu, còn ta chỉ là con của một cung nữ.
Phụ hoàng vẫn gật đầu:
- Tuy đều là nữ nhi của trẫm, nhưng Thu Vân là do hoàng hậu một tay nuôi nấng, hoàng hậu hẳn là hiểu Thu Vân hơn. Thu Hương mới hồi cung được vài ngày, cần phải tiếp xúc thêm mới có thể hiểu rõ hơn.
Sắc mặt mẫu hậu cứng đờ, chưa kịp nói tiếp, phụ hoàng đã dặn dò Lý công công:
- Soạn chỉ, Thu Vân đoan trang hiền thục, cần mẫn nhu mì, giỏi việc nhà, đức hạnh vẹn toàn , trẫm rất an ủi, phong làm Trưởng công chúa hộ quốc.
Ta cũng không ngờ, phụ hoàng lại dễ dàng ban phong hiệu cho ta như vậy .
Niềm vui bất ngờ ập đến, ta ngơ ngác quỳ xuống tạ ơn.
Mẫu hậu sắc mặt cứng đờ, ánh mắt nhìn ta vô cùng phức tạp.
Nhưng mà trước khi Thu Hương được tìm thấy, mẫu hậu còn nói ta là người giống bà nhất trong số các công chúa, ngay cả đường nét và lông mày cũng giống.
Đó cũng là lý do lúc đầu bà ôm ta về nuôi.
Mà giờ phút này ánh mắt bà nhìn ta , lại trở nên xa cách và lạnh nhạt.
Trong tiểu thuyết có nhắc đến, mẫu hậu vẫn luôn đau lòng cho đứa con gái ruột của mình , cho rằng ta chiếm đoạt mọi thứ vốn thuộc về Thu Hương.
Thật ra , ta có thể hiểu được mẫu hậu.
Lúc này , ta cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc, không vui cũng không buồn.
Còn Thu Hương, đứa con gái ngoan của mẫu hậu, miệng thì nói lời chúc mừng ta , nhưng đáy mắt lại toát ra sự ghen tị và ác ý.
Chỉ trong một ngày, ta đã trải qua đủ hỉ nộ ái ố.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.