Loading...
8
Tôi cứ tưởng mình có thể tiếp tục làm một con cá mặn vô lo ở chỗ này
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đã nằm trong quan tài từ lúc nào, và đã ngủ một đêm ở đây.
Trong đầu tôi lờ mờ nhớ lại một câu nói của hồn ma, nhưng tôi không thể nhớ rõ anh đã nói gì.
Đang lúc tôi định đẩy nắp quan tài ra để đứng dậy, một giọng nữ lạnh lùng, sắc bén từ bên ngoài vọng vào trong quan tài.
" Tôi chỉ đi có bảy ngày, sao bên cạnh Thiếu chủ lại có người khác? Tránh ra !"
Kèm theo đó là tiếng can ngăn của Tiểu Đào và Tiểu Hạ.
Tôi ngẩn người , không ngờ hồn mà vì báo thù đã chờ đợi ngàn năm, vậy mà bên cạnh anh cũng chẳng thiếu hồng nhan tri kỷ sao ?
"Bùm…"
Nắp quan tài bị một luồng khí mạnh thổi bay, rơi xuống đất với tiếng "phạch" rất lớn.
Ánh sáng trắng dịu nhẹ bên ngoài đột nhiên lọt vào trong quan tài.
Tôi theo phản xạ đưa tay che mắt, chờ cho mắt thích nghi với ánh sáng rồi từ từ mở ra .
Tôi đối diện với ánh mắt của người phụ nữ vừa đến, cô ta sững sờ đứng tại chỗ, trợn tròn mắt không thể tin nổi nhìn tôi .
"Cô…"
"Hả?"
Cô ta hét lên thất thanh: "Không phải cô đã c.h.ế.t rồi sao !"
Đầu tôi đầy dấu hỏi: "Cô có chuyện gì không ?"
Tiểu Đào không biết đi đâu , Tiểu Hạ ở bên cạnh cố gắng kéo người phụ nữ này đi .
Người có thể ở bên hồn ma, chắc hẳn cũng là ma.
Theo đuổi lâu như vậy , đúng là cảm động.
Nét mặt cô ta từ sửng sốt chuyển sang lạnh lẽo, làn da trắng như tuyết phút chốc loang lổ những đường vằn đỏ đen quỷ dị.
Đôi mắt đỏ ngầu đến đáng sợ, móng tay bỗng dài ra như vuốt sói, giọng nói như được khuếch đại.
Âm u rợn người .
"Cô từ đâu đến? Hại Thiếu chủ một lần chưa đủ, bây giờ còn muốn hại Thiếu chủ thêm lần nữa sao ?"
Ánh mắt tôi dần trở nên lạnh lẽo, một đoạn ký ức tàn nhẫn và đẫm m.á.u cứ tua đi tua lại trong đầu.
Sau đó, tôi nhếch mép, ánh mắt bình tĩnh đối diện với cô ta : "Cô là cái thá gì, mà dám ra mặt thay anh ấy ?"
Ánh mắt Uông Tuyết lập tức tràn ngập sự sợ hãi.
"Cô, cô còn nhớ..."
Nhớ?
Nếu là ký ức của ngàn năm trước , thì quả thật là tôi có nhớ.
Nhưng trên mặt tôi vẫn im lặng.
Giây tiếp theo, cô ta bị một luồng hắc khí đục ngầu thổi bay.
Cả người như một con diều đứt dây, đ.â.m sầm vào hòn non bộ ngoài nhà.
Con người gần như không thể gây ra mối đe dọa cho ma quỷ, nhưng Quỷ vương thì có thể.
"Người của tôi , chưa đến lượt cô quản giáo. Uông Tuyết, cô đã vượt quá giới hạn rồi ."
Uông Tuyết mặt mày đau khổ, ngàn năm qua cô ta theo hồn ma khổ luyện quỷ thuật, gần như không có con ma nào là đối thủ.
Những năm nay cũng chưa từng có ai có thể làm cô ta bị thương.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cô ta c.ắ.n chặt răng, ánh mắt vượt qua hồn ma, nhìn vào tôi : "Thiếu chủ, cô ta đang lừa anh , cô ta vẫn còn nhớ..."
Ánh mắt hồn ma lạnh lẽo, trầm giọng quát: "Đủ
rồi
, về nhận phạt,
tôi
không
cần cô nhúng tay
vào
chuyện của
tôi
.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/cuoi-nguoi-am-yeu-nguoi-duong/chuong-4
"
Tôi bắt gặp ánh mắt không cam lòng của Uông Tuyết, khóe môi khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười rất nhỏ.
Cô ta nghiến răng, cuối cùng siết chặt nắm đấm, cúi đầu cung kính rồi rời đi .
Nhận ra ánh mắt của hồn ma, tôi lập tức cúi đầu, rúc vào lòng anh .
Giả vờ như bị dọa sợ mất vía.
Trên đỉnh đầu, giọng anh vang lên nhàn nhạt: "Thật có chí khí, đến cả phó tướng cũ của em cũng có thể dọa em sợ."
Nói thì nói vậy , nhưng tay anh vẫn đặt trên lưng tôi .
Nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng tôi , an ủi.
Nguỵ Hạc Thanh ơi Ngụy Hạc Thanh, sao ngàn năm trôi qua, anh vẫn dễ mềm lòng như vậy chứ?
9
Nguỵ Hạc Thanh chính là hồn ma, từ lâu tôi đã biết thân phận thật sự của anh .
Tôi là công chúa nước Sở, quốc gia bị diệt vong từ ngàn năm trước , tất cả nữ quyến trong tộc chúng tôi đều bị nước Ngụy bắt về, trở thành chiến lợi phẩm.
Chúng đã chà đạp phẩm giá của những người phụ nữ ấy một cách tàn bạo.
Những người phụ nữ bị họ coi như đồ chơi và nô tỳ hèn mọn.
Ban đầu, mẹ tôi đã giấu tôi trong một đường hầm bí mật dưới gầm giường, nhờ đó tôi mới sống sót.
Trong số tất cả nữ quyến hoàng tộc, chỉ có mình tôi còn sống.
Từ đó về sau , tôi sống với mối hận thù, ngày đêm chìm đắm trong biển máu.
Tôi giả trang thành đàn ông, từng bước tiến vào quan trường.
Biến số duy nhất trong đó chính là Nguỵ Hạc Thanh.
Anh là Thiếu chủ nước Ngụy, chúng tôi định sẵn không thể bên nhau , tôi sống để báo thù.
Cuối cùng, tôi cùng một nhóm tàn dư của triều đình cũ, phản bội nước Ngụy, giải quyết những người trong tộc còn sống sót.
Nguỵ Hạc Thanh… là một sự cố bất ngờ.
Tôi vốn định giam cầm anh cả đời.
Nhưng vào ngày hôm đó, khi tôi c.h.é.m đầu cha anh , cái đầu đầy m.á.u đã lăn đến chân anh .
Phó tướng của tôi là Uông Tuyết đã lén thả anh ra , anh đã chứng kiến cảnh tượng tàn khốc đó.
Nước Ngụy đã diệt vong, anh không còn là Thiếu chủ cao cao tại thượng nữa.
Tất cả những kẻ từng tham gia sỉ nhục, tra tấn người nước Sở đều bị tôi c.h.é.m đầu.
Việc cải tà quy chính gì đó, tôi không có thời gian và sức lực để bận tâm.
Trước đó, tôi đã tìm được người kế vị ngôi vua mới.
Tôi nghĩ, nếu Nguỵ Hạc Thanh không biết mọi chuyện, đưa anh đi cùng cũng không tồi.
Tôi muốn đưa con sói nhỏ đó đi .
Tiếng xấu muôn đời tôi cũng chấp nhận.
Miễn là vua mới đối xử tốt với dân chúng, tôi đã mãn nguyện rồi .
Chỉ là mối nghiệt duyên này đã trôi qua ngàn năm, tôi đã báo được thù lớn, g.i.ế.c cả nhà anh .
Cuối cùng ngay cả anh cũng không buông tha.
Anh nói đúng, cuối cùng anh đã c.h.ế.t dưới kiếm của tôi .
Đối với kẻ phản bội là Uông Tuyết, tôi cũng không nương tay.
Thì ra , cô ta thích Nguỵ Hạc Thanh, nên mới lén thả anh ra .
Vì vậy tôi đã tiễn cô ta đi theo Nguỵ Hạc Thanh luôn.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.