Loading...
Ngoại truyện 1 (Lục Hành Châu)
Tên tôi là Lục Hành Châu. Tôi đã được sinh ra sau khi mẹ tôi bị hãm h.iếp.
Mẹ cực kỳ ghét tôi .
Khi tôi còn rất nhỏ, bà ấy đã chọc kim vào tay tôi , lại còn bắt tôi uống nước sôi sùng sục.
Là bà ngoại đã cứu tôi .
Nhưng khi tôi lên 6 tuổi, bà ngoại tôi qua đời.
Lúc ấy tôi định đến cô nhi viện, nhưng mẹ tôi lại đưa tôi trở về.
Tôi cứ nghĩ mẹ vẫn còn chút tình cảm với tôi . Nhưng hóa ra là do tôi ảo tưởng.
Chỉ là bà ấy sống không được vui vẻ, nên tìm người yếu hơn để chịu thay cho bà ấy .
Chồng của mẹ tôi là một người nghiện rượu, mỗi khi uống say thì sẽ đ.ánh bà ấy .
Nhưng tôi ở đây rồi , mẹ sẽ đưa tôi ra để ông ta đ.ánh tôi .
Dí tàn t.h.u.ố.c lá vào người , roi da quất vào lưng, còn dúi đầu tôi vào nhà vệ sinh rồi dội nước.
Lúc đầu, mẹ còn lau vết thương cho tôi rồi nhẹ nhàng an ủi. Nhưng sau đó, bà ta cũng tra tấn tôi vô số lần , cho đến khi tôi bất tỉnh và người đầy vết bầm tím.
Lúc ấy tôi cứ nghĩ, số mình thê thảm như vậy , tôi sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời vào ngày hôm sau nữa.
Nhưng khi mặt trời mọc, tôi vẫn sẽ thức dậy như bình thường.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, không có thời gian để mà lành lại .
Tôi vẫn luôn nghĩ đó là quả báo mà tôi phải chịu, là kiếp trước tôi gây nghiệp chướng cho nên phải trả ở kiếp này .
Cho đến một ngày, tôi gặp được “kẻ công lược” đầu tiên.
Lúc đó tôi mới phát hiện, cuộc sống của tôi đã bị sắp đặt bởi những người khác.
Họ nói rằng tôi là “con cưng của trời”.
Chỉ khi để tôi rơi vào bóng tối, họ mới có thể cứu rỗi tôi như một vị cứu tinh rồi nhận thêm năng lượng.
Tôi càng đau khổ, oán hận càng sâu thì năng lượng mà họ thu được càng nhiều.
Lúc đầu là tôi nhẫn nhục chịu đựng nên không có oán niệm gì.
Vậy nên bọn họ bắt đầu thêm trở ngại cho cuộc sống của tôi .
Tôi bị những người xung quanh bắt n.ạt, vu khống, bị người ta cô lập và chế nhạo coi thường.
Cuộc sống của tôi còn không bằng cả con ch.ó nữa.
Ít nhất chó có còn người yêu thương, còn tôi thì sao , không một ai thật lòng quan tâm tôi cả.
Cuộc đời tôi chẳng có gì ngoài bóng tối.
Bóng tối triền miên vô tận.
Bọn họ giả làm thiên thần, rồi tiếp cận để cứu rỗi tôi . Nhưng sau lưng thì lại cười chê tôi là đồ ngu xuẩn.
Họ nói rằng một kẻ đáng thương như tôi thì cho một chút ánh sáng là đủ rồi , cho quá nhiều thì thật lãng phí.
Phải, một chút ánh sáng thôi là đủ rồi .
Nhưng chút ánh sáng này , bọn họ cũng không thật lòng mà bố thí cho tôi .
Họ khiến tôi đau khổ, họ chế giễu và coi thường tôi , họ đẩy tôi vào hiểm cảnh khốn cùng.
Sống một cuộc đời như vậy , có ai mà muốn sống tiếp nữa?
Năm 19 tuổi, tôi mang theo oán niệm mà tự s.át.
Thế giới sụp đổ hoàn toàn .
Hệ thống đã gửi vô số “kẻ công lược” để xuyên về quá khứ, cố gắng cứu rỗi tôi và cứu rỗi thế giới này .
Đáng tiếc, đã quá muộn rồi .
Tôi không còn cần nữa.
Tôi chỉ muốn ở trong địa ngục.
Tôi chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của họ khi thế giới này sụp đổ.
Đó là cảm giác rất thỏa mãn, rất tuyệt vời.
Hệ thống đã vô số lần thất bại.
Bọn chúng nhận định rằng tôi sinh ra đã là ác q.uỷ, và bắt đầu tìm kiếm người tiếp theo để cứu rỗi thế giới.
Nhưng điều kiện tiên quyết, là tôi phải tự nguyện giao phó tính mạng của mình .
Như vậy , một vòng công lược mới lại bắt đầu.
Nhưng nếu đã muốn gi.ết tôi , quy tắc phải do tôi định ra mới đúng.
Lần này , tôi thấy mọi người bắt đầu đối xử với tôi rất tốt .
Độ hảo cảm của người bình thường gần như ở mức 20%. Họ phớt lờ tôi , nhưng cũng không làm gì gây hại cho tôi như trước nữa.
Và những “kẻ công lược” mới bắt đầu tiếp cận tôi , quan tâm chăm sóc, giống như móc cả trái tim mình ra mà trao cho tôi vậy .
Nhưng mà tất cả đều là giả dối.
Bọn họ hận tôi , coi thường tôi , căm ghét tôi .
Bọn họ chỉ muốn tôi ch.ết đi ngay lập tức, nhưng vẫn phải đến mà lấy lòng tôi .
Đã như vậy rồi thì đừng trách tôi độc ác.
Tôi
muốn
dằn vặt họ,
muốn
xem bọn họ vì
hoàn
thành nhiệm vụ mà
có
thể
làm
ra
những thứ gì.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/hoa-quynh-no-trong-dem/chuong-6
Hahaha, một đám người ngu xuẩn.
Không ngờ lại dám c.ắt cổ tay, ăn rác, nhảy l.ầu,... để khiến tôi vui lòng.
Giống hệt dáng vẻ khúm núm sợ hãi của tôi trước đây, chỉ để đổi lấy một chút lòng tốt từ bọn họ.
Đúng là thiên đạo luân hồi!
Có đôi khi, tôi lại hy vọng mình là một người mù thì tốt biết mấy.
Như thế thì tôi sẽ không nhìn thấy độ hảo cảm trên đầu bọn họ, tôi có thể tự lừa gạt là mình cũng được người khác thật lòng quan tâm.
Dư Niệm là " người công lược" gắn bó với tôi lâu nhất.
Thực sự là tôi đã bắt đầu nghi ngờ cô ấy từ lâu.
Không phải là cô ấy để lộ ra kẽ hở, mà là cô ấy ở bên tôi một thời gian quá dài.
Tôi là kẻ độc ác m.áu lạnh, vừa ích kỷ vừa u ám.
Còn ai trên đời này sẵn sàng ở bên cạnh tôi , ngoại trừ những kẻ công lược với nhiệm vụ cần phải hoàn thành?
Nhưng tôi vẫn biết ơn Dư Niệm.
Cô ấy đã chân thành ở bên tôi suốt 12 năm.
Cô ấy nhớ ngày sinh nhật của tôi .
Cô ấy đến thăm tôi trong bệnh viện.
Cô ấy đặc biệt mời tôi vào sinh nhật của cô ấy .
Khi không có ai muốn ngồi cùng bàn với tôi , cô ấy sẽ vui vẻ ngồi cạnh tôi và cười nói :
"Từ nay về sau tôi nhờ cả vào cậu , đừng có mơ mà đuổi tôi đi ."
Quan trọng nhất, độ hảo cảm của cô ấy đối với tôi đã duy trì ở mức 80%. Có nghĩa là cô ấy thực sự không ghét bỏ tôi giống như những người khác.
Nhưng tôi lại là kẻ rất tham lam. Tôi muốn độ hảo cảm ấy là 100%. Tôi cũng muốn có một người xem tôi như là tất cả.
Thế là tôi đã lợi dụng Tề Hoan để kích thích cô ấy .
Cuối cùng, cô ấy đã yêu tôi .
Dáng vẻ cô ấy khóc vì tôi , là hình ảnh đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy trong kiếp này .
Bao nhiêu năm cô độc, tôi đã chờ được cô gái ấy vì tôi mà rơi nước mắt.
Từ giây phút đó, mạng sống của tôi đã giao cả cho Niệm Niệm.
Nhưng Niệm Niệm à , xin em đừng khóc nữa.
Tôi trả giá bằng cả tính mạng mình , đây là món quà cuối cùng mà tôi dành lại cho em.
Ngoại truyện 2 (Hệ thống)
Khi Lục Hành Châu hoàn toàn biến mất, tôi mới hiểu tại sao kiếp trước cậu ta lại hắc hóa, hoàn toàn biến thành kẻ điên.
Tôi đã từng nghĩ, cậu ta sinh ra đã là ác q.ủy, tâm hồn cậu ta vừa xấu xa vừa u ám.
Nhưng tôi đã lầm.
Nếu không phải do những "kẻ công lược" kia cứ hết lần này đến lần khác đẩy cậu ta vào hiểm cảnh, khiến cho cậu ta đau khổ, thì sao cậu ta có thể sinh ra oán niệm lớn đến như vậy .
Kết cục của cậu ta có lẽ cũng không như bây giờ.
Cậu ta cũng là người bằng xương bằng thịt, cũng cần có người thực sự quan tâm, cũng muốn có ánh đèn thắp sáng đợi cậu ta trở về.
Vào ngày nhiệm vụ kết thúc, Dư Niệm cứ ngồi thẫn thờ trong nhà máy bỏ hoang.
Cô ấy cứ lẩm bẩm một mình :
"Hệ thống, anh nghĩ trên đời này có người nào thích ăn đầu tôm không ?"
"Sao trên đời lại có người ngu xuẩn như vậy , lại tin rằng người khác thực sự thích ăn đầu tôm?"
Ngoại truyện 3 (Dư Niệm)
Tôi đã đổi tất cả điểm tích lũy cả đời của mình để thiết lập lại thế giới, để quay trở lại năm tôi 18 tuổi.
Trên con đường trống trải, Lục Hành Châu chăm chú nhìn tôi .
Đôi mắt đen của cậu ấy giống như những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đêm vắng lặng.
Cậu ấy nói : "Dư Niệm, nếu như tôi thật sự ch.ết rồi , cậu có buồn không ?"
Nước mắt tôi trào ra , tôi cúi xuống hôn lên mặt cậu ấy :
“Ừ, Lục Hành Châu, nếu cậu không ở đây thì tôi cũng không sống nổi. "
Tôi không lừa cậu ấy .
Hệ thống đã liên kết tính mạng của tôi và Lục Hành Châu. Từ nay về sau , chúng ta sống ch.ết không rời, sẽ không có ai phải một mình đơn độc nữa.
Lục Hành Châu sững người .
"Dư Niệm, cậu ... sao cậu làm vậy ? Ai cho phép cậu ... hôn tôi ?"
Mặt cậu ấy đỏ bừng, lắp bắp một chút vẫn không thể nói thành câu.
Tôi không cho cậu ấy cơ hội nói tiếp, lại hôn thật mạnh "Lục Hành Châu, tôi đã đ.ánh dấu cho cậu rồi . Từ giờ trở đi , cậu là của tôi , không ai được khi dễ cậu !"
Cậu ấy hơi rưng rưng nước mắt rồi nhìn tôi mỉm cười .
"Ừm."
"Tiểu Niệm Niệm, từ nay về sau , cậu chỉ được khi dễ một mình tôi thôi."
(Hoàn toàn văn)
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.