Loading...
Buổi sáng đầu tiên của lớp chuyên luôn mang một thứ khí khó diễn tả. Tiếng giày dép chạy vội hành lang, tiếng trò chuyện rộn ràng, tiếng ghế kéo kẽo kẹt… tất cả hòa như một bản nhạc của tuổi học trò. Ánh nắng chiếu xiên qua ô cửa sổ, rơi lên từng dãy bàn, tạo thành những vùng sáng nhạt. Mọi thứ đều tươi mới, đầy sức sống, nhưng cũng đủ hỗn tạp để ai đó dễ dàng bỏ quên.
Chi ở bàn cạnh cửa sổ, lặng lẽ như một vệt bóng. Cô hòa câu chuyện của lớp, tham gia những tiếng đang nối rộn rã. Từng cử động đều nhỏ và dè dặt như thể chỉ cần mạnh tay một chút thôi, cô sẽ phá vỡ thứ im lặng mong manh mà đang cố giữ lấy.
Trong lớp chuyên — nơi ai cũng giỏi, ai cũng nổi bật — Chi chỉ là một đốm sáng mờ. Một đốm sáng nhỏ đến mức đôi khi khác lướt qua mà cứ tưởng chẳng thấy ai.
Ở đầu bên lớp học, Minh Hải là một thế giới khác. Cậu bước như thể mang theo cả ánh sáng ngoài cùng lớp. Cười , bắt chuyện, pha trò — tất cả gần như tự nhiên đến mức ai cũng nghĩ sinh thuộc về sự chú ý, thuộc về những điều rực rỡ.
điều đáng buồn nhất là… ai thực sự Hải cả.
Không ai thấy khoảnh khắc
im lặng
khi tiếng
lắng xuống.
Không ai thấy bờ vai
vô thức co
khi
vô tình hích
.
Không ai
những lời chế giễu
ném
như đùa nhưng đâm
tim như mũi tên.
Không ai — ngoại trừ Chi.
Cô
thấy ánh mắt Hải buồn
mỗi khi
lưng với đám đông.
Cô
thấy nụ
gượng như tấm mặt nạ
buộc
đeo.
Cô
thấy cả sự mệt mỏi mà
giấu
vẻ tươi sáng khiến ai cũng lầm tưởng là hạnh phúc.
Có những
buồn đến mức thế giới
nhận
.
Có những
cô đơn đến mức nụ
của họ cũng trở thành thói quen.
Chi chẳng dám gần . Cô sợ sai, sợ chú ý, sợ ánh mắt khác. Thế nhưng mỗi Hải trêu chọc, đôi mắt Chi vô thức dõi theo. Và trái tim cô cũng âm thầm co theo từng tiếng đầy ác ý.
Hai con — một thu đến mức sắp biến mất, một tỏa sáng đến mức che khuất nỗi đau — tưởng như sẽ mãi sống trong hai thế giới chồng lên mà bao giờ chạm.
Cho đến một ngày… thứ đổi khác.
Một va chạm nhẹ ở hành lang.
Một cuốn tập rơi xuống nền nhà.
Một ánh mắt chạm
trong khoảnh khắc tưởng chừng chẳng
gì.
khoảnh khắc đó, Hải thoáng sững
.
Trong đôi mắt Chi,
đầu tiên
thấy… sự quan tâm. Không
tò mò. Không
thương hại. Mà là một ánh
dịu và buồn — giống như ai đó cuối cùng cũng thấy vết thương mà
cố giấu.
Còn Chi, cô thấy trong mắt Hải một điều mà cô từng thấy ở bất kỳ ai: đó là sự ơn, lẫn với chút mong manh khiến lòng cô khẽ đau.
Từ giây phút , giữa lớp học đầy tiếng ồn và ganh đua… xuất hiện một sợi dây vô hình nối hai với .
Không ai , nhưng cả hai đều cảm nhận .
Chi —
luôn sợ ánh mắt
khác.
Minh Hải —
luôn sợ
thấy con
thật của
.
Cả hai đều mang những nỗi buồn mà
ai
chạm
.
Ấy
mà, họ
vô tình tìm thấy
, trong cái khoảnh khắc nhỏ nhoi đến mức tưởng như
gió cuốn
mất.
Đây
là câu chuyện rực rỡ.
Không
phép màu.
Không
tiếng sét ái tình.
Chỉ là hai trái tim lặng lẽ, từng bước một, tìm đến
…
Vì đôi khi, để chữa lành một nỗi đau,
cần ánh sáng chói lòa.
Ta chỉ cần một
chịu
bên cạnh — dù chỉ là trong im lặng.