Loading...
Buổi sáng hôm ấy , sương vẫn còn vương trên những bông cỏ, trên những chiếc lá còn ướt đẫm những hạt sương nhỏ li ti. Sân trường trung học số 5 tĩnh lặng đến mức mỗi tiếng chim hót hay tiếng lá xào xạc trong gió cũng trở nên rõ ràng. Ánh sáng đầu ngày chiếu xiên qua các hàng cây, trải dài trên nền xi măng nứt nẻ, tạo thành những dải sáng mỏng như thủy tinh vỡ rải khắp sân.
Khánh Chi đi trên con đường lát gạch dẫn vào trường. Từng bước chân cô nhẹ như muốn không làm rung một sợi lá nào trên mặt đất. Chiếc ba lô trên vai, bóng cô in dài theo ánh nắng sớm, vừa đủ để tạo một nét riêng biệt, nhưng không đủ gây chú ý. Lá vàng cuối mùa xoay tròn, rơi lơ lửng trước mắt cô, và cô thở dài khẽ, cảm nhận sự lạnh còn sót lại của mùa đông vừa qua. Không khí lành lạnh, ẩm, mang theo mùi gỗ cũ, phấn và hơi đất ướt, khiến Khánh Chi cảm thấy như bước vào một thế giới tách biệt với mọi ồn ào bên ngoài.
Cổng trường mở ra , kẽ sắt cũ kỹ kêu lách cách khi gió thổi. Khánh Chi bước qua, lướt qua những học sinh đang tụm năm tụm ba cười nói , tiếng dép lóc cóc trên nền xi măng. Không ai để ý đến cô, và cô cũng chẳng tìm kiếm ánh mắt ai. Con đường vào lớp dài, hành lang tầng ba rộng, ánh sáng từ ô cửa sổ cao chiếu xuống nền gạch, vẽ nên những mảng sáng nhạt. Bụi bay trong không khí, xoay tròn trước khi rơi xuống sàn, lặng lẽ như những hạt thời gian trôi.
Khánh Chi bước vào lớp. Cô chọn bàn gần cửa sổ, nơi ánh sáng chiếu xiên qua khung kính, tạo nên những vệt vàng nhạt trên mặt bàn. Cô đặt ba lô xuống, mở sách vở ra , ngồi thẳng lưng. Không nói chuyện với ai. Không đáp lại ai. Ngay cả bạn cùng bàn cũng chỉ gật nhẹ đầu rồi lặng lẽ chúi vào sách vở của mình . Khánh Chi cảm thấy dễ chịu với sự tĩnh lặng ấy ; không ai nhìn cô, không ai gọi cô, không ai khiến cô phải gồng mình .
Không gian lớp học vẫn đầy ồn ào. Tiếng bút sột soạt, tiếng lật vở, tiếng xì xào trao đổi, tiếng cười khẽ — tất cả hòa vào nhau như một bản nhạc hỗn độn mà Khánh Chi chỉ nghe lướt qua, không để tâm. Cô nhấn chìm mình trong thế giới của giấy trắng và chữ viết . Trong khoảnh khắc ấy , Khánh Chi như tách biệt khỏi mọi thứ, không gian lớp học dường như chỉ còn lại mình cô và những dòng chữ đang dần hiện lên trên trang vở.
Ở phía cuối lớp, Hải bước vào . Cậu gầy, cao, dáng người thẳng, bước đi chậm rãi. Ánh sáng từ cửa sổ hắt lên tóc cậu , tạo thành một vệt sáng nhẹ trên trán. Cậu đặt ba lô xuống bàn, cúi xuống nhìn sách vở, không nói , không cười . Không một ai để ý đến cậu , không một ai gọi cậu . Hai con người — cùng một lớp, cùng một thời điểm, nhưng không ai gặp ai, không ai trao cho nhau một ánh mắt, một nụ cười , một lời chào.
Khánh Chi thỉnh thoảng liếc
ra
cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài khiến cô
có
cảm giác lạc lõng: sân trường rộng, vài chiếc xe đạp dựng lộn xộn, tán cây rung rung trong gió, lá rơi, và những tia nắng đầu ngày dần trở nên ấm hơn nhưng vẫn nhạt nhòa.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/nang-cung-dep-ma-cau-cung-dep/chuong-1
Cô hít một
hơi
thật sâu, cảm nhận
hơi
lạnh len lỏi qua lớp áo mỏng, và thở
ra
, cảm giác trống trải vẫn còn đọng
lại
trong ngực.
Hải đặt tay lên bàn, nhìn xuống sách nhưng không đọc , mắt thoáng nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng chiếu trên mái ngói lớp học cũ, phản chiếu vào mắt cậu , lấp lánh như những giọt thủy tinh nhỏ. Không có ai gọi cậu , không có ai chú ý. Cậu chỉ lặng lẽ tồn tại, hòa vào sự bình yên của buổi sáng, cùng với những chiếc lá rơi, cùng tiếng gió khẽ rít qua khung cửa.
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu bắt đầu tiết học. Tiếng cô giáo đều đều, nhịp nhàng, vang lên trong lớp học tĩnh lặng. Mỗi học sinh cúi đầu vào bài vở, trao đổi qua lại , nhưng Khánh Chi vẫn không rời mắt khỏi trang giấy. Hải cũng vậy , cúi xuống, lặng lẽ, như thể cả lớp chỉ còn lại họ hai người . Không một lời, không một ánh mắt trao nhau , không một cử chỉ thừa. Họ tồn tại song song, không chạm, không vướng.
Tiết học trôi qua chậm rãi. Khánh Chi cảm nhận ánh sáng thay đổi, từ vàng nhạt dần sang ánh sáng sáng hơn, gắt hơn qua ô cửa sổ. Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của học sinh bên cạnh, tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng cánh quạt trần lắc lư. Mọi thứ như kéo dài trong không gian bất động, trôi chậm, tĩnh lặng. Không có ai chú ý cô, không có ai quan tâm, và cô cũng không quan tâm ai. Đó là cảm giác vừa an toàn vừa cô đơn.
Hải ngẩng đầu, nhìn quanh lớp. Tất cả đều bận rộn với công việc riêng, với tiếng nói riêng. Không ai để ý cậu , không ai nhận ra cậu . Ánh sáng chiếu lên tóc cậu , rọi xuống mặt bàn, tạo những đường nét mỏng manh. Cậu hít một hơi , cảm giác không gian rộng lớn nhưng cô độc. Cậu quay lại nhìn ra cửa sổ, thấy tán cây lay động, thấy vài chiếc lá rơi chậm rãi xuống nền xi măng, thấy ánh sáng sáng sớm nhảy nhót trên mặt bàn. Tất cả đều bình thường, nhưng cậu biết , sự bình thường ấy không thuộc về mình .
Tiếng chuông ra chơi vang lên. Các học sinh ùa ra sân, tiếng dép lóc cóc, tiếng cười , tiếng gió xao động khung cửa. Khánh Chi bước ra ngoài, hít sâu không khí lạnh, cảm nhận từng sợi gió chạm vào da, lướt qua mái tóc. Hải cũng bước ra hành lang, đứng một góc yên lặng, nhìn sân trường rộng, lá rơi, nắng chiếu. Họ cùng tồn tại, cùng nhìn một hướng, nhưng không một lần giao tiếp, không một lần chú ý đến nhau .
Buổi sáng kết thúc. Ánh sáng vàng nhạt trượt trên mặt sàn, cánh cửa lớp khép lại . Hai con người bước ra khỏi lớp học, bước ra sân trường, bước vào không gian riêng của mình . Không ai nhìn ai, không ai biết ai, nhưng cả hai đều cảm nhận một chút rung động nhỏ trong lòng, một khoảng lặng vừa đủ để nhớ, để cảm nhận sự cô đơn xen lẫn bình yên.
Đó là một ngày bình thường. Một ngày tưởng như chẳng có gì đáng nhớ. Nhưng đôi khi, chính những khoảng lặng vô hình, những bước chân trôi lặng trong nắng sớm, lại là khởi đầu thầm lặng cho một câu chuyện mà sau này sẽ chẳng ai quên.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.