Loading...
Gần đến kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, bạn tình cờ nghe được một tin từ chồng mình :
Các bạn đại học của anh ấy đang tổ chức họp lớp.
Bạn không khỏi nhớ đến người bạn học mà bạn từng gặp ở hồ Đông Nguyệt. Anh ấy có nói sẽ mời chồng bạn tham gia họp lớp năm nay, nhưng lúc đó chồng bạn trông chẳng mấy hứng thú.
Trong lúc đang ăn tối, bạn nhắc đến chuyện này .
Bữa tối hôm nay là do mẹ bạn mang sang, nói là mợ gửi rất nhiều đồ ăn nhưng sợ làm phiền nên nhờ mẹ bạn đưa giúp.
Bạn đã ăn hết ba con cá chiên nhỏ, giờ đang xoa bụng định nghỉ một lát.
Thế là bạn hỏi chồng:
"Anh thường họp lớp ở đâu vậy ? Có hoạt động gì không ?"
Chồng bạn nghĩ một lát rồi trả lời:
"Thường là ăn uống, sau đó đi hát? Anh từng thấy họ đăng ảnh lên WeChat. Năm nay hình như họ tổ chức ở một khu nghỉ dưỡng."
Bạn chống cằm, suy đoán:
"Có phải được một người bạn học nhà siêu giàu bao trọn gói không ?"
Chồng bạn: "Ừ, chắc là vậy ."
Bạn chớp mắt: "Vậy anh có đi không ?"
Chồng nghiêm túc nói :
"Không đi . Anh muốn nghỉ lễ ở nhà với vợ anh , ai cũng không ngăn được ."
Bạn cười ngọt ngào:
“Vậy chúng ta ở nhà chơi mấy ngày lễ nhé!”
Câu trả lời của chồng bạn nằm trong dự đoán. Dù gì anh ấy cũng chẳng nói được mấy câu với người bạn cùng phòng lần trước , huống hồ là những bạn học khác. Có lẽ anh chỉ biết đứng yên trong đám đông, ai gọi mới nhúc nhích được một chút.
Chồng bạn hỏi:
“Em từng đi họp lớp chưa ?”
Bạn gật đầu:
“Dĩ nhiên là có .”
Anh ấy hơi ngạc nhiên:
“Anh tưởng em không thích những chỗ đông người . Năm nào cũng đi sao ?”
Bạn nhớ lại :
“Cấp 2, cấp 3 có đi . Đại học thì không . Dù không thân nhưng cũng chẳng ghét ai, hơn nữa có bạn bè tham gia thì không phiền lắm. Nhưng mà, anh biết đó, sau đại học thì thôi luôn. Lúc ấy thấy thời gian rất quý, muốn dành hết cho bạn bè thân thiết.”
Chồng bạn lại nhớ đến album ảnh anh từng xem khi đến nhà bạn dịp Tết, và cũng nhớ luôn chuyện hôm đó chưa hỏi tiếp được vì cả buổi chỉ mải hỏi bạn về “mối tình đầu”.
Anh hỏi:
“Khi nào em bắt đầu không thích ra ngoài?”
Bạn vừa ăn cá vừa đáp:
“Hồi cấp 2 đã không thích rồi , nhưng vì phải đi học mỗi ngày nên cũng không phản cảm lắm. Cấp 3 thì bận lắm, học đến tận khuya mới về, sáng lại dậy sớm. Gần như không phải giao tiếp với người lạ.”
Bạn kể thêm một chuyện nhỏ:
“Có lần em lấy đồ ăn ở một line căng tin suốt hai tháng. Bạn em hỏi sao không đổi chỗ dù nơi đó thường đông. Em bảo vì cô bán hàng ở đó không hỏi gì em, nên em cũng không cần trả lời.”
Chồng bạn lo lắng:
“Đại học có vất vả lắm không ?”
Bạn phồng má đáp:
“Một chút, nhưng không sao . Vì em không ở ký túc xá, ba mẹ ngày nào cũng đến đón để em được thoải mái hơn.”
Anh thở phào nhẹ nhõm:
“May là có ba mẹ lo cho em.”
Bạn cười hạnh phúc:
“Ba mẹ em là ba mẹ tốt nhất vũ trụ, em gái em cũng là em gái tuyệt nhất vũ trụ.”
Chồng bạn gật đầu tán thành, nhưng ánh mắt thì như đang mong chờ điều gì đó nữa.
Bạn hào phóng nói thêm:
“Dĩ nhiên, còn có chồng em nữa. Chồng em là người chồng tuyệt vời nhất vũ trụ luôn!”
Anh cười rạng rỡ, tiện tay gắp mất một con cá thu nhỏ của bạn.
Kỳ nghỉ lễ là dịp hiếm hoi chồng bạn được nghỉ ngơi, nên bạn bắt đầu lên kế hoạch theo gợi ý của một người bạn:
Bạn: [Chồng tớ ít khi nghỉ, ở nhà nên làm gì nhỉ?]
Bạn của bạn: [Cuối tuần hai người thường làm gì?]
Bạn: [Ban ngày thì anh ấy làm việc của anh ấy , tớ ngủ phần tớ. Tối thì thi thoảng thức khuya cùng nhau .]
Bạn của bạn: [-_-]
Bạn của bạn: [Đã từng xem phim cùng nhau chưa ?]
Bạn: [Chưa! Không đi rạp được , mà cũng chưa thấy chồng xem phim hay show nào ở nhà.]
Bạn của bạn: [Vậy thử đi . Hoặc cùng nhau làm đồ thủ công. Miễn là hoạt động đôi, có tiếp xúc thân thể, sẽ giúp tăng sự gắn bó.]
Bạn: [Nghe hợp lý phết!]
  Thường ngày bạn
  hay
  ngồi
  trong phòng xem phim hoặc gõ bàn phím, còn chồng thì chẳng màng điện tử.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/nhat-ky-truong-thanh-cua-ca-chua-bi/chuong-18
 Nếu
  không
  cần
  làm
  việc,
  anh
  thậm chí chẳng
  muốn
  cầm điện thoại. Cuối tuần,
  anh
  ấy
  thích ở một
  mình
  , nhưng vẫn thích ở gần bạn hơn.
 
Bạn lên kế hoạch sơ bộ:
Chọn một bộ phim cả hai cùng thích → chơi vài trò vui trên giường → mệt thì ngủ.
Lặp lại ba ngày → hai ngày cuối để nghỉ hoàn toàn .
Hoàn hảo!
Nhưng kế hoạch sinh ra là để phá bỏ.
Gần đây, chồng bạn đi làm về trễ hơn bình thường. Một đồng nghiệp về quê chịu tang, một người khác phải chăm người nhà bị bệnh, nên phần lớn bệnh nhân đều chuyển qua cho chồng bạn.
Ngày nào anh ấy cũng về nhà với thân thể ướt đẫm mồ hôi, lưng không còn thẳng nổi.
Bạn âm thầm chỉnh lại kế hoạch, giảm số lần chơi xuống.
Tám giờ tối, cuối cùng bạn nghe thấy tiếng mở cửa, vội ngồi dậy khỏi ghế sofa. Bạn chưa kịp bước thêm hai bước thì cửa đã mở.
Chồng bạn loạng choạng bước vào .
Bạn hoảng hốt:
“Chồng ơi!”
Anh ấy trông như sắp ngã lên người bạn. Bạn chạy tới đỡ lấy, cảm thấy cơ thể anh nặng hơn bình thường.
Bạn gắng sức đỡ anh . Anh ôm lấy bạn, khẽ nói :
“Sao em lại chờ anh ở phòng khách?”
Bình luận của bạn là động lực của mình
Bạn thật thà trả lời:
“Tại anh chưa về, em lo nên ra chờ. Chồng ơi, mặt anh hơi đỏ thì phải .”
Bạn đưa tay sờ mặt rồi sờ trán chồng.
“Anh ngẩng đầu lên chút.” Bạn nâng cằm anh từ vai mình , nhón chân chạm trán vào trán anh :
“Hình như anh sốt rồi .”
Ở khoảng cách gần như thế, bạn cảm nhận rõ hơi thở anh , và cả đôi mắt đen láy đang nhìn bạn chăm chú.
Chồng bạn nhíu mày, chạm trán rồi nói :
“Chắc sốt nhẹ thôi. Anh đi tắm cái đã .”
Bạn lo lắng:
“Bây giờ tắm có ổn không ?”
Anh nhẹ nhàng nói :
“Anh tắm nhanh rồi ra .”
Bạn vẫn thấy bất an, nên khi chồng vào phòng tắm, bạn kéo ghế ngồi trước cửa canh chừng, đồng thời nhắn tin vào nhóm gia đình:
Bạn: [Chồng con bị bệnh rồi !]
Mẹ: [Con rể sao vậy ? Có nghiêm trọng không ?]
Ba: [Có cần ba mẹ qua chăm không ?]
Em gái: [Chị nhớ chăm sóc bản thân đó.]
Bạn: [Dạo này anh ấy tăng ca đến 7 - 8 giờ tối. Con không biết anh ấy có ăn uống đầy đủ không nữa. Có thể anh ấy quá mệt. Tối nay anh ấy về nhà thì bị sốt.]
Mẹ: [Ở nhà có nhiệt kế với thuốc đó. Con rể chắc biết cách xử lý. Nếu cảm thấy cần phải đi bệnh viện thì lập tức gọi cho mẹ .]
Ba: [Mấy ngày này để ba nấu đồ ăn rồi mang qua.]
Bạn: [Con có thể tự chăm sóc chồng mà! TvT]
Mẹ: [Không sao đâu con yêu. Nếu con thật sự lo lắng, mẹ sẽ qua đón hai đứa. Nhưng nhớ bàn trước với chồng con nhé.]
Đây là lần đầu tiên chồng bạn bị bệnh kể từ khi hai người kết hôn, nên bạn tự nhiên thấy hơi lúng túng.
Bạn từ nhỏ đến lớn luôn là người được chăm sóc, nên chuyện tự lo cho bản thân thì không vấn đề gì, nhưng chăm sóc người khác, nhất là chồng mình , thì đây là lần đầu tiên.
Bạn: [Biết rồi ạ!]
Bạn đứng dậy đun nước, hâm nóng đồ ăn cho chồng rồi đặt lên bàn. Sau đó bạn chạy đi lấy hộp thuốc, mang ra để trên bàn ăn.
Làm xong hết mọi việc thì chồng bạn vừa tắm xong bước ra .
Bạn chạy lại đỡ chồng. Chồng thấy bạn bộ dạng lo lắng như đang đỡ bệnh nhân nguy kịch, ánh mắt thoáng chút bối rối.
Bạn vỗ n.g.ự.c tự tin nói : “Mấy hôm nay em sẽ chăm anh !”
Chồng bạn mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười nhợt nhạt nhưng đẹp đến lạ. Sự mệt mỏi trong mắt anh dần tan biến, chỉ còn lại tình yêu dành cho bạn.
Anh dịu dàng trấn an: “Chỉ là sốt nhẹ thôi, không sao đâu .”
Bạn cau mày, nghiêm khắc nói : “Bị bệnh thì sao mà không sao được ? Không được , mấy hôm nay anh phải nghe lời em.”
Mà thật ra bạn không cần nói thế, vì chồng bạn lúc nào cũng nghe lời bạn mà.
Vì sốt nên trông chồng bạn yếu ớt và im lặng hơn thường ngày.
Anh ngoan ngoãn nghe bạn lải nhải dặn dò đủ điều.
Bạn ôm anh , khẽ nói : “Đừng bệnh nữa nha. Để em chăm anh .”
Anh nhìn bạn hai giây, rồi tựa đầu vào vai bạn thì thầm: “Cảm ơn vợ.”
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
                    Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
                
Gửi báo cáo thất bại!
                    Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.