Cho dù con đơn phương đồng ý cũng phải hỏi một chút ý kiến cô ấy chứ? Chúng con đều đã lớn, đều có suy nghĩ của mình, chỉ sợ Dĩ Tiêu sẽ không bởi vì cha mẹ cô ấy thích con mà đồng ý đính hôn.”
“Con đừng lấy Dĩ Tiêu ra ép mẹ,con bé nhiều là một cô bé hiền lành, dáng vẻ không quật cường giống như con vậy?”
“Dù cô ấy hiền lành thế nào cũng không chấp nhận cha mẹ sắp đặt chồng cho mình.”
“Con tại sao biết?”
Bạch Thiểu Hiên không nói gì.
“Mẹ hiện tại phải đi tìm con bé!” Mẹ Bạch làm bộ sẽ đi ra ngoài.
“Mẹ –” Bạch Thiểu Hiên bất đắc dĩ ngăn ở cửa,“Mẹ cũng đừng gây thêm phiền phức,lỡ như gây thêm phiền toái dì cho Dĩ Tiêu,cô ấy sẽ trách con.Mẹ cứ yên tâm là được.”
“Mẹ lo lắng!” Mẹ Bạch vạn phần tiếc hận,“Sớm biết rằng như vậy, lúc trước không nên cho con đi Mĩ du học. Nếu con ở lại chổ này nói không chừng Dĩ Tiêu chính là con dâu chúng ta ! Ai ya! Các con sẽ có con, như vậy cũng làm cho người làm cha làm mẹ này bớt lo!”
“Chúng con không còn nhỏ,đã lớn như vậy.” Bạch Thiểu Hiên cười đưa mẹ ngồi lên ghế sô pha,an ủi vỗ lưng bà.
☆★
Một chồng sách lớn bị Cổ Dĩ Tiêu một lần nữa sửa sang lại thật tốt, đặt ở trên giá sách nhỏ.“Ký túc xá này thật nhỏ,anh để đồ lung tung giống đống rác.”Cô chỉ chung quanh toàn là sách bất mãn nhíu mày, lải nhải với Dịch Thừa ,“Một mình anh không sắp xếp lại sao? Cả ngày chỉ biết mượn sách trở về nhưng lại không cất kỹ, anh như vậy rất có lỗi với các triết học gia , trong lòng không có một tia áy náy sao?”
Dịch Thừa nhíu mày,“Gần đây cần viết đầu đề luận văn cần rất nhiều sách.”
“Bạn anh ở đó đến lúc nào n?” Cổ Dĩ Tiêu đi đến ngồi xuống bên người hắn, bi thương tựa vào trên vai hắn,“Cuối tuần không thể đến nhà anh,em phải về nhà, mẹ cả ngày ám chỉ chuyện của em và Thiểu Hiên,em sắp phiền đến chết.”
Dịch Thừa hơi ngẩng ra, nhẹ giọng hỏi:“Mẹ em vẫn không buông tha?”
Cổ Dĩ Tiêu gật đầu nói:“Không riêng gì mẹ em,người trong nhà anh ấy cũng như vậy. Thiểu Hiên lần trước nói cho em biết,bác Bạch hiện tại có ý để chúng ta đính hôn trước,ông trời a!” Cổ Dĩ Tiêu vỗ ót té xỉu ở trên người hắn,“Chuyện gì đây! Em chính là Chúc Anh Đài đáng thương, tuy rằng anh Thiểu Hiên không phải Mã Văn Tài, nhưng mà Lương Sơn bá của em……”Cô kéo tay Dịch Thừa,“Chúng ta cùng nhau biến thành con bướm bay đi đi!”
“Nha đầu điên.” Dịch Thừa gõ gõ đầu của cô.
“Đúng rồi! Chúng ta cùng đi đến gặp bạn của anh?” Cổ Dĩ Tiêu đung đưa cánh tay hắnra đề nghị nói,“Bọn họ đến đây gần một tháng? Lần trước em vội đến vội đi chỉ sợ đối với bạn anh rất không lễ phép, lần này coi như đi bồi tội , như thế nào? Em mời khách!”
“Gì chứ?” Dịch Thừa bị lời đề nghị của cô làm cho sặc,hồi lâu không biết nên trả lời như thế nào.
Cổ Dĩ Tiêu mắt nhất hoành, miệng vểnh lên,“Anh không chịu chính là có quỷ!”
“Được rồi, anh gọi điện báo cho bọn họ.” Dịch Thừa lấy điện thoại cầm tay ra.
“Không cần?” Cổ Dĩ Tiêu đè tay hắn lại,“Báo bọn họ để bọn họ đem đồ em không thấy giấu đi,đúng không?”
Bị cô đoán đúng rồi! Hắn quả thật muốn đem giấu William đi. Dịch Thừa sờ sờ đầu của cô,“Đây là cơ bản lễ phép, bất luận kẻ nào cũng không thích người khác tùy tiện đi quấy rầy, cho dù là bạn tốt.”
Cổ Dĩ Tiêu được lợi không phải là ít,“Ví như em hôm nay không có báo cho anh đã chạy đến nơi đây, là chuyện rất không lễ phép,về sau em không bao giờ … làm chuyện anh không thích nửa.”
Dịch Thừa than thở một tiếng, hôn nhẹ lên trán của cô,lấy di động gọi cho Deborah.“Là tớ…… Còn không rời giường? Deborah, hiện tại là buổi chiều …… Tớ mặc kệ cậu,người kia…… cậu ấy có ở đấy không?Ừm, tốt lắm, tớ đưa bạn đến,cậu nhanh rời giường sửa sang lại một chút, có nghe thấy không? Chút nửa gặp.”
“Đi thôi.” Dịch Thừa lấy chìa khóa xe.
Cổ Dĩ Tiêu cầm túi đi theo hắn ra ngoài, lại ở cửa gặp được một vài nghiên cứu sinh. Hắn và Dịch Thừa chào hỏi mấy câu, cười giỡn nhìn thoáng qua Cổ Dĩ Tiêu từ phòng Dịch Thừa ra, hỏi:“Vị này chính là bạn gái thần bí của Dịch giáo sư sao?”
Dịch Thừa biết làm một giáo sư đại học cùng học sinh chưa tốt nghiệp có quan hệ mập mờ sẽ đem đến phiền toái rất lớn cho hai người, nhất là học sinh rất có thể bị lên án “hối lộ”.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/nu-cuong-pk/chuong-38
Vì thế hắn cười một tiếng trả lời:“Học trò của ta.”
“A,em thực thất vọng,vốn còn trông cậy vào việc này uy hiếp thầy cho em điểm cao thêm một chút, ha hả.” Người nghiên cứu sinh kia nhếch miệng cười nói, xua tay cáo biệt.
Học sinh…… Cổ Dĩ Tiêu bỗng nhiên giống bị kim đâm vào,hai tay bỗng dưng nắm chặt. Phải không? Ở trong lòng hắn cô thật sự chỉ là một học sinh bình thường? Cổ Dĩ Tiêu thở dài một hơi, nghĩ thầm rằng lần trước hắn đưa ra yêu cầu quen nhau mà cô sợ vì vậy mà hạn chế tự do hai người, sợ sẽ có lúc chia tay có chút áp lực cho nên cự tuyệt . Có lẽ hắn xem cô là học sinh là lựa chọn chính xác.Nhưng mà cho dù an ủi chính mình như vậy,cô vẫn bỗng nhiên phát lên hờn dỗi, bắt đầu thấy Dịch Thừa không vừa mắt.Cô nghĩ hắn ít sẽ nhiều quan tâm mình một chút,ai ngờ hắn lại không chút do dự đem hai chữ“học sinh” nói ra khỏi miệng, có thể thấy được trong lòng hắn cho rằng chính là như vậy! Học sinh…… muốn vứt sạch sẽ giống như giữa bọn họ rất trong sạch, cầm thú giáo sư! Cách hơn nửa năm danh hiệu này bị Cổ Dĩ Tiêu đặt ra.
Cổ Dĩ Tiêu cũng không biểu hiện ra ngoài, ngồi ở tay lái phụ quay đầu đi chỗ khác làm bộ như ngắm phong cảnh.
Mắt Deborah vẫn còn lờ mờ buồn ngủ nghe thấy có người ấn chuông cửa cũng chậm chạp mở cửa.
“Cậu còn chưa tỉnh ngủ?” Dịch Thừa nhìn nhìn đồng hồ điểm đến ba giờ chiều,Deborah giờ mới rời giường!“Giờ này mới dậy?”
Deborah thần bí nói:“Tớ ngày hôm qua gặp một bạch mã vương tử, điên cuồng một đêm mới trở về,a! Thượng Đế,thật thích!” Mặt cô hưởng thụ đặt mông ngồi ở trên ghế sô pha .
“Cậu thật đúng không hổ danh là người ngoại quốc.” Dịch Thừa mỉm cười kéo Cổ Dĩ Tiêu,“Đã gặp mặt sao?”
“Gặp qua, tiểu tình nhân của cậu thực đáng yêu.” Deborah thân mật đi đến hôn hai má Cổ Dĩ Tiêu,nhìn Dịch Thừa nháy mắt mấy cái,“Như vậy tớ an tâm, tớ còn sợ cậu thật sự khó có thể quên mình!”
“Em đối với chính mình thực tự tin.” Dịch Thừa châm chọc nói.
Cổ Dĩ Tiêu một câu cũng không nghe được, nhàm chán đi đến ban công đi, bỗng nhiên cô phát hiện Bạch Thiểu Hiên và William cư đang đi lên lầu, hơn nữa vào đúng hành lang nơi này. Gì? Bọn họ cũng có bạn ở nơi này sao? Cô chạy đến phòng khách đang muốn kêu Dịch Thừa cùng nhau đến xem, bỗng nhiên thấy Dịch Thừa và Deborah đứng rất gần,nói chuyện rất hợp ý, Deborah đối với Dịch Thừa rất tự nhiên,vừa nói vừa vỗ Dịch Thừa cũng không lảng tránh. Cổ Dĩ Tiêu trong lòng vốn không thích thấy tình cảnh như vậy, tức giận đến không nói được một lời tựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn hai người bọn họ, nhưng thật ra người cô nhìn chính là Dịch Thừa không biết khi nào thì hắn mới có thể phát hiện sự tồn tại của cô .
Lúc này có người dùng chìa khóa mở cửa.
Cổ Dĩ Tiêu trong lòng tò mò nhìn sang nơi đó,Dịch Thừa kinh hãi nhưng không còn kịp rồi, Bạch Thiểu Hiên và William cùng nhau vào ,Deborah thấy Bạch Thiểu Hiên lập tức cười chào hỏi.
Bị lừa gạt qua một lần tuyệt không sẽ bị lừa qua lần thứ hai, Cổ Dĩ Tiêu lập tức hiểu được mọi chuyện là do — Dịch Thừa,Bạch Thiểu Hiên,William,Deborah, bọn họ chẳng những biết nhau còn là bạn bè tốt,chỉ có cô giống như con ngốc bị Dịch Thừa lừa gạt chẳng hay biết gì,đến giờ mới phát hiện.
“Họ Dịch kia,em không nghe anh giải thích nửa.” Cổ Dĩ Tiêu quay đầu bước đi.
Deborah kinh ngạc vạn phần, kêu lên:“Sao!Cô ấy làm sao vậy?”
Dịch Thừa liếc mắt nhìn Bạch Thiểu Hiên và William một cái,trong lòng than một tiếng vội đuổi theo. Hắn vừa đuổi theo vừa mắng to tác giả vô lương, tại sao không để hắn có một cuộc sống bình yên.
“Cổ Dĩ Tiêu!” Dịch Thừa ở dưới lầu đưa tay giữ chặt Cổ Dĩ Tiêu.
Cổ Dĩ Têu thấy hắn đuổi theo xuống trong lòng có chút ấm áp, thật ra giải thích rõ ràng không có gì không được,chẳng qua Cổ Dĩ Tiêu không hiểu bản thân tại sao lại như vậy,cô bây giờ chỉ muốn cãi nhau với hắn.
Có đôi khi đàn ông không biết tại sao phụ nữ lại ít kỷ như vậy, rõ ràng chỉ có chút việc nhỏ lại làm như chuyện kinh thiên động địa,cắn chặt không tha nhất định phải cãi một hồi mới cam tâm. Kỳ thật phụ nữ cũng không muốn cãi nhau,các cô chỉ