Loading...
Hồi lâu sau Thẩm Ý Đông thở dài, cời bỏ giày, nằm xuống bên cạnh cô. Nam Nhược ngay lập tức đạp anh một phát, trở người quay lưng về phía anh.
Anh choàng tay qua eo cô, từ đằng sau ôm lấy cô, dùng gò má sượt tới sượt lui trên người cô.
Nam Nhược làm bộ hết kiên nhẫn, “Anh là chó ư. Có bệnh.”
Anh cố tình nghiêng mặt sang một bên, dán môi đến bên tai cô, giọng nhẹ ơi là nhẹ nói, “Em là thuốc giải của tôi.”
Nam Nhược: “…” Cái lúc người này nói ra lời tâm tình, thật khiến người ta nổi da gà mà.
“Thẩm Ý Đông, anh như vậy khiến em rất không quen.”
Anh khẽ cười, mắng cô: “Em đây là chứng cuồng tự ngược sao? Đối xử tốt với em cũng không được.”
“Trước kia anh không phải như vậy.”
“Trước kia với giờ có thể giống nhau sao?”
Anh cầm lấy cổ tay cô, đặt trước ngực cô, sau đó ôm cả thảy người cô vào trong lòng, cúi đầu xuống hôn lên huyệt thái dương của cô.
“Nam Nam, trước kia tôi là thằng khốn nạn, tôi không phải người.”
Nam Nhược cười nhạt, “Bây giờ anh mới biết à?”
“Không. Tôi đã biết từ sớm rồi. Là sau khi em rời đi, tôi liền biết rồi.”
“Hả?” Cô quay đầu lại nhìn anh, có ý gì đây?
“Khi đó, cả ngày em lẽo đẽo đi theo sau tôi, tôi cảm thấy rất phiền, rồi còn nghĩ, đến cùng là cô gái này nghĩ cái quái gì trong đầu thế? Cả ngày không đọc sách học hành, cùng tôi sống không có mục đích như này, về sau có thể có cái gì tiền đồ?”
Anh là phú nhị đại, coi như không đọc sách không thi đại học, thì cũng có thể về nhà kế thừa tài sản trong nhà.
Nói chi, học hành mấy cái này đối với anh mà nói, chả khó khăn nhiêu.
Anh chỉ cần sử dụng một nửa tinh lực thì liền có thể liên tục đứng đầu toàn trường.
Nhưng cô thì không.
Năm đó anh đã răn đe qua, bảo cô nhanh chóng trở về lớp chăm chỉ đọc sách, đi theo anh làm cái rắm gì ah.
Tuy nhiên cô không hề nghe, cứ thích lóc cóc đi theo anh như vậy.
Càng về sau, Thẩm Ý Đông càng cảm thấy phiền
Sau đó cô đột ngột rời đi, không còn lẽo đẽo theo anh nữa. Anh lại cảm thấy không quen.
Tuần đầu tiên sau khi cô rời đi, anh còn cảm thấy vui mừng, rốt cục nha đầu ngốc này không đi theo mình nữa, anh có thể quang minh chính đại dẫn Trần Trạm đi làm mấy chuyện đàn ông con trai thích làm rồi.
Nửa tháng sau, anh bỗng bắt đầu nhớ cô.
Luôn nghĩ xem nha đầu này đã xảy ra chuyện gì rồi, gần đây luôn biến mất, thậm chí một cái bóng cũng đều không có.
Mãi cho đến khi Trần Trạm hoảng hốt chạy tới nói với anh, “Tôi nghe mấy thằng lớp mười sáu nói, em gái Nam chuyển trường rồi!”
Trái tim anh rơi lộp bộp, cảm giác được có thứ gì đó bỗng nhiên trở nên khác thường.
Anh còn muốn vịt chết mạnh miệng, liếc Trần Trạm, “Chuyển trường thì chuyển trường, cậu rảnh rỗi ở đây kích động cái gì?”
Sau đó lại gục xuống bàn tiếp tục “ngủ”.
Thế nhưng suy nghĩ lại đặc biệt tỉnh sáo, trong đầu toàn bộ đều là gương mặt của cô gái ấy, còn có âm thanh “Thẩm Ý Đông! Thẩm Ý Đông! Thẩm Ý Đông” của cô gọi với theo từ đằng sau.
Nhưng khiến anh cảm thấy thật sự sai mẹ nó rồi, thì chính là vào một tối nào đó sau khi cô rời đi nửa năm.
Anh nằm mơ.
Trong mơ, anh lần nữa nhìn thấy cô tức giận đùng đùng ấn anh trên mặt cỏ. Anh không hề hỏi cô tại sao không nói lời nào liền rời đi, cũng không hề đánh cô.
Mà là cởi sạch áo quần trên người cô, lại còn tách hai chân cô ra, sau đó làm mấy loại chuyện nhìn thấy trong phim kia.
Lúc tỉnh dậy anh phát hiện ga trải giường bên dưới ướt đẫm một vũng.
Càng chết người hơn chính là, anh vẫn có thể nhớ rõ gương mặt thấm đẫm nước mắt của cô trong giấc mơ, cùng với cơ thể run rẩy của cô. Haiz.
Lúc này Thẩm Ý Đông mới biết, đời mình coi như toi rồi.
Nha đầu rời đi nửa năm, anh nhớ tới gương mặt người ta thì chớ, lại còn vã ra thành cái độ này nữa cơ.
Anh cảm thấy, mình thật con mẹ nó có bệnh.
Tốt nghiệp cấp ba xong, cái buổi tối mà mọi người cùng nhau tụ tập ấy, bên cạnh có rất nhiều đôi tình nhân ôm ôm hôn hôn, thậm chí huynh đệ cũng ôm nhau khóc rống một hồi, nói rằng kể từ giờ mọi người sẽ tán lạc khắp mọi nơi trên thế giới rồi.
Anh lại một lần nữa nhớ đến cô, nhưng chỉ có thể uống bia, đem hết thảy nỗi nhớ nhung kia hòa vào bia, sau đó nuốt sạch xuống bụng.
Nôm uống cũng được kha khá nên lúc chơi đổ xúc xắc, Thẩm Ý Đông đã thua.
Mọi người nhao nhao hỏi, Thẩm ca rốt cục là anh có người thích không?
Thẩm Ý Đông không trả lời, trực tiếp cầm ba ly bia bày ở trước mặt lên một hơi uống sạch.
Khi đó anh mới chợt nhận ra, đời này thật sự xong rồi.
Em là tôi tự phạt mình ba chén, cũng là bí mật không thể nói nên lời.
Tôi yêu em, tôi biết.
Thế còn em có biết không?
Không biết tự đâu mà tình đến, đến rồi liền thắm thiết không buông.
Than ôi.
Thẩm Ý Đông lưu luyến hôn tới hôn lui trên cổ cô một hồi, đặng nói: “Ngày đó, ở trên du thuyền nhìn thấy em. Em không biết, tôi con mẹ nó có bao nhiêu vui mừng đâu. Đêm đó, tôi đã tự nói với lòng mình rằng, tôi sẽ không bao giờ để em rời đi nữa.”
Anh xoay cô lại, bắt lấy môi cô, dùng sức cắn một cái.
“Tôi nói cho em biết, về sau em đừng nghĩ muốn rời xa tôi. Nếu em dám rời đi nửa bước, tôi liền đánh gãy chân em.”
“Thẩm Ý Đông, có phải mấy năm cấp ba qua anh không học tốt Ngữ văn không?” Nam Nhược rất nghiêm túc hỏi.
Anh chau mày, không biết cô lại đương suy nghĩ cái gì đây.
Nam Nhược: “Rõ ràng là anh yêu em muốn chết, rõ ràng là muốn giữ rịt em ở bên người. Nhưng nói lời hay ho thì không nói, lại nói muốn cái gì đánh gãy chân em?”
“…”
“Thẩm Ý Đông, em ghét nhất là người khác tính toán kiểm soát em. Anh có tin rằng, nếu như em muốn rời đi coi như chân em có bị gãy đoạn, em cũng bò đi hay không.”
“Vì vậy, em muốn rời khỏi tôi?” Anh nắm lấy cằm của cô, chỉ mới dùng chút sức nhưng da cô đã đỏ ửng lên, “Nói! Em còn muốn rời khỏi tôi?”
Cô đưa tay lên tát anh, “Thả tay ra!”
“Không thả! Em nói, nói mãi mãi không rời khỏi tôi!”
“Có phải anh bị bệnh rồi không? Anh nghĩ anh tốt với em, em có thể rời khỏi anh?”
Anh thở hắt một hơi dài thượt, buông cằm cô ra, “Tôi tốt với em cả đời này luôn, có được không?”
Khóe môi Nam Nhược cong cong, đặt tay lên trên đầu anh, vuốt ve mái tóc húi cua ngắn cũn, cảm thấy hơi đau tay lại có chút chơi vui.
“Được.” Cô trả lời.
Vuốt vuốt một hồi, cô thả tay xuống ôm lấy đầu anh, cúi xuống rồi hôn lên môi anh một cái.
“Thẩm Ý Đông, đây là lời hứa của em với anh.”
Rốt cục trên mặt anh cũng hiện ra nụ cười, anh vòng lấy eo cô, ôm chặt người vào trong ngực. Bàn tay anh dần lần lên trên, đặt ra sau ót cô.
Đến gần hôn lên môi cô.
Một cái chưa đủ, lại hôn thêm cái nữa.
Hồi sau, có đôi chút cảm xúc không thể thu lại được.
Anh xoay người đặt cô nằm xuống bên dưới mình, bàn tay xoa nhẹ tóc cô, rồi từ tốn men qua đó, đôi môi anh lướt đến cái trán trơn bóng của cô, trằn trọc đi xuống dưới di qua chóp mũi cô, lại xuống chút nữa, cuối cùng dán lên hai cánh môi no đủ của cô.
Thời điểm hơi thở của cả hai giao hòa với nhau, cô kìm không được hơi hơi nâng cằm lên.
Trái lại động tác này của cô khiến anh dễ dàng xông thẳng vào khoang miệng cô, lúc đầu lưỡi lướt qua hàm trên của cô thì, toàn thân giống như bị điện giật, hưng chấn không thôi.
Anh khẽ cười, tiếp tục cúi đầu mút lấy đôi môi ẩm ướt của cô, rồi nhẹ nhàng cắn xuống. Bàn tay anh đã mò tới một nơi nào đó không biết tên, dùng sức bóp mạnh một cái.
Nụ hôn như này, khiến anh lún mình đắm chìm vào trong đó, hoàn toàn không muốn dứt ra.
Bảy năm.
Anh đã nhớ nha đầu này suốt bảy năm ròng, giờ đây anh được thỏa thích ôm gọn cô trong vòng tay mình. Thân nhiệt ấm áp của cô khiến anh cảm thấy rung động.
Anh cảm giác mình sắp vã tan tành rồi.
Ngay thời khắc cuối cùng, rốt cục anh cũng chịu rút tay ra, cánh môi hơi dịch. Chôn mặt mình vào cổ cô, không ngừng hít thở thật sâu.
Hồi lâu sau anh mới ngẩng đẩu lên, vươn mình nằm nghiêng, kéo cô dịch lên trên một chút.
Nam Nhược đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn anh. Anh bèn thở dài, đưa tay lên véo mũi cô, “Bác sĩ nói em phải được nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ờ.”
“Bằng không, đã sớm làm em rồi.”
“… Ờ.”
Hai người hôn nhau được một lúc thì thư kí Trương gõ cửa, nói bữa tối đã được đưa tới.
Lúc này Thẩm Ý Đông mới đỡ cô ngồi dậy, ôm cô đi tới ghế sofa bên cạnh ăn bữa tối.
Nam Nhược ngồi xếp bằng trên ghế sofa, vừa tính đưa tay ra cầm lấy đũa liền bị Thẩm Ý Đông túm lấy cổ tay, “Ngồi trước.”
Cô khó hiểu nhìn anh, nhưng vẫn nghe lời thoải mái ngã lưng ra ghế sofa.
Thẩm Ý Đông lấy một cái thảm lông từ trên giường sau đó đắp lên chân cô.
Gần đây trời sắp chuyển sang thu, buổi tối sẽ khá lạnh, anh sợ cô cảm lạnh.
Nhưng hành động này lọt vào mắt Nam Nhược thì, thật là làm chuyện dở hơi, nếu cô lạnh cô ắt biết mặc thêm áo quần.
Có điều nhìn dáng vẻ hạnh phúc kia của anh, thôi quên đi, không nhiều lời làm gì.
Không nghĩ tới, sau đó anh lại cầm lấy đũa, gắp thức ăn muốn đút cho cô ăn.
Nam Nhược nhíu mày, nhìn anh, “Làm gì vậy?”
“Tôi đút em ăn.”
“Em cũng không có gãy tay, em có thể tự ăn.”
Cô đưa tay muốn cầm lấy đũa, liền bị anh né ra.
Anh nhìn vào mắt cô, trịnh trọng nói, “Nam Nam, em phải làm quen với những chuyện này. Về sau tôi sẽ luôn tốt với em.”
“…” Được rồi.
Sau đó, Nam Nhược có cảm tưởng mình là một người tàn tật, ngồi trên ghế sofa, từng miếng lại từng miếng ăn hết cơm Thẩm Ý Đông đút.
Chừng nửa giờ sau, Nam Nhược thật sự không nhìn nổi nữa, bèn cướp lấy đũa, “Đưa em. Tự em ăn!”
Thẩm Ý Đông nhìn dáng vẻ “phẫn hận” của cô, cũng không gò ép nữa. Trái lại còn cả một tương lai thời gian, có thể khiến cô từ từ quen với chuyện này.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.