Loading...
Màu nền
Kích thước chữ
Kích thước chữ hiển thị
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Đối phương tưởng Kiều Nhiễm vẫn đang ngồi xổm sau xe jeep, hơn nữa còn bị đồng đội làm phân tán nên anh ta chuyển hướng lựa chọn cứu người.
Lúc này Kiều Nhiễm bất ngờ chạy ra, thấy kẻ địch đang cứu người, cô liền cầm súng bắn đối phương biến thành cái hộp.
“Ok rồi, anh lấy xe lại đây để nhặt vật phẩm.”
Lúc này vòng bo đã thu hẹp, Kiều Nhiễm ngồi xổm xuống để đợi Phong Vũ.
Phong Vũ lái xe lại gần, hai người nhặt vật phẩm của kẻ địch rồi phi xe thẳng qua cầu.
Hai người nhanh chóng chạy vào trong vòng bo, sau đó dừng xe rồi đi vào toà nhà.
Toà nhà có ba tầng, hình như bên trong còn có người. Phong Vũ nhìn bản đồ, anh ngồi xổm nói với Kiều Nhiễm: “Cẩn thận, phòng tầng hai có người.”
Hai người không lập tức đi lên, ngược lại ngồi canh ở phía dưới cầu thang.
Khoảng ba phút sau, người ở tầng hai rốt cuộc nhịn không được, anh ta đi xuống dưới để nhìn thử xem đối phương đi hay không đi, kết quả vừa xuống cầu thang đã bị Phong Vũ và Kiều Nhiễm bắn thành cái hộp, chỉ biết ôm hận mà chết.
Vật phẩm nơi này thật phong phú, Kiều Nhiễm đã thay thế áo giáp level 3 bị hư hỏng nặng của mình bằng một cái mới và lấy thêm đạn, hai người tiếp tục đi lên tầng hai, Phong Vũ lại nhặt được áo giáp chống đạn level 3.
Góc trái phía trên màn hình hiển thị còn 18 người, có mười ba người đang trên đường chạy bo, số còn lại bị quét sạch bằng súng trường.
Vòng bo(*) càng ngày càng bị thu hẹp, Kiều Nhiễm và Phong Vũ giống như bị vận mệnh an bài, bọn họ vẫn luôn ở trong vòng bo, còn xung quanh thì không ngừng truyền tới thông báo thương vong. Người còn sống càng ngày càng ít, khi bọn họ chạy vòng bo cuối thì chỉ còn lại bốn người. Ngoại trừ Phong Vũ và Kiều Nhiễm thì còn hai người nữa, không biết bọn họ là team hai người hay là solo.
Kiều Nhiễm và Phong Vũ ngồi phục kích ở tầng hai, dưới tầng truyền đến tiếng bước chân, nghe âm thanh thì chỉ có một người, hơn nữa đối phương ẩn nấp rất kỹ, không tuỳ tiện đi lên tầng, đúng là người thông minh.
Hai người cũng ngồi yên trong phòng không hề nhúc nhích, chỉ chờ người dưới tầng xuất hiện.
Đúng lúc này, tầng hai đột nhiên bị ném mấy trái lựu đạn, mấy phòng khác cũng bị tấn công. Phong Vũ bị mảnh vỡ văng trúng, mất đi một phần ba lượng máu.
Có vẻ người ở dưới tầng cũng không biết vị trí cụ thể của bọn họ, người kia chỉ ném thử mà thôi, ai ngờ lại trúng thật.
Sau khi ném lựu đạn, tầng một truyền đến tiếng bước chân, ngoài cửa sổ cũng có tiếng bước chân. Tiếp đó là âm thanh hai bên giao tranh, một phút sau thì tiếng súng kết thúc, số người sống lại ít đi một người.
“Xem ra không phải một đội, người còn lại chắc đang nhặt đồ, chúng ta lao xuống thôi!”
Phong Vũ ngồi yên một chỗ nên đã sớm không nhịn được, thấy hiện tại chỉ còn một người, anh lập tức nhảy ra tấn công!
Kiều Nhiễm cũng đồng ý, Phong Vũ chạy xuống cầu thang, Kiều Nhiễm nhảy cửa sổ, hai người tách nhau ra để bao vây, tránh trường hợp bị xử lý cả hai.
Phong Vũ mới vừa xuống dưới đã thấy địch đang hồi máu, hai người lập tức đấu súng nhưng người solo phản ứng rất nhanh, mới dùng có nửa băng đạn đã hạ gục Phong Vũ.
“Chết tiệt! Bảo bối nhỏ giết hắn! Hắn đang ở cầu thang và còn rất ít máu!”
Đối phương là người biết chơi, anh ta không nhặt đồ của Phong Vũ, cũng không thay băng đạn. Khi Kiều Nhiễm chạy vọt vào cửa, đối phương lập tức bắn nửa băng đạn còn lại, tuy rằng anh ta phản ứng rất nhanh nhưng Kiều Nhiễm lại full máu, cuối cùng Kiều Nhiễm bắn đối phương biến thành cái hộp.
Mạo hiểm ăn gà, Kiều Nhiễm thở ra một hơi, vừa nãy bắn nhau quá kịch liệt nên lòng bàn tay cô đều là mồ hôi, Phong Vũ cũng đánh đến nhiệt huyết sôi trào. Sau khi chiến thắng, Phong Vũ ném điện thoại sang một bên, anh ôm chầm lấy Kiều Nhiễm, miệng tấm tắc khen: “Bảo bối nhỏ giỏi quá!”
Phong Vũ và Kiều Nhiễm chơi đến nghiện, hai người nằm trên sô pha ôm điện thoại đến tận bốn giờ chiều mới dừng tay.
Sắc trời dần tối, Kiều Nhiễm dụi đôi mắt nhức mỏi rồi đặt điện thoại sang bên cạnh: “Trưa cũng không ăn cơm, anh có đói bụng không?”
Phong Vũ sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, “Để tôi đi nấu mỳ cho em, chúng ta ăn tạm một chút, buổi tối đón giao thừa thì tôi sẽ làm đồ ngon cho em!”
Hai người ăn tạm bát mỳ, sau đó Phong Vũ bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm cơm đón giao thừa.
Tuy rằng chỉ có hai người, Phong Vũ vẫn chuẩn bị tám món, để tránh lãng phí nên mỗi món anh chỉ làm vừa đủ, như vậy vẫn ăn đủ món mà lại không bị thừa đồ ăn.
Phong Vũ trộn nhân và làm vỏ bánh sủi cảo, sau đó anh làm đồ ăn còn Kiều Nhiễm làm vằn thắn, hai người phân chia công việc và phối hợp với nhau không biết mệt.
Sắc trời đã tối, thấy sắp đến tám giờ, Kiều Nhiễm chuyển đến kênh CCTV để vừa ăn vừa xem chương trình Xuân Vãn.
“Xuân Vãn mấy năm gần đây càng ngày càng chán, sân khấu thì đẹp nhưng tiết mục hay lại quá ít.” Phong Vũ xem một lúc thì quay sang phàn nàn với Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm nhìn anh và hỏi: “Mấy năm trước anh cũng xem?”
Cô nhớ rõ mấy năm qua Phong Vũ chưa từng trở về nhà ăn tết, anh vẫn luôn ở bên ngoài. Mỗi lần đón năm mới, chỉ có một mình cô vừa cầm bao lì xì đỏ mà anh tặng vừa ngồi ở nhà xem Xuân Vãn, đến đêm thì đi ngủ.
Phong Vũ nhớ lại những chuyện mấy năm trước thì mất tự nhiên gãi gãi mũi, nghĩ đến việc một mình Kiều Nhiễm lẻ loi ăn tết là trái tim anh lại đau nhói.
“Có xem, lúc ấy tôi xem ở cục cảnh sát. Những năm ấy nếu không phải phá án thì cũng trực ban, cho nên mới không ăn tết cùng em. Năm nay tôi sẽ bù cho em, tôi đảm bảo sau này năm nào cũng cùng em ăn tết.”
“Không sao.”
Thật ra Kiều Nhiễm không quá để ý đến vấn đề này, những truyện trước đây đều đã qua, nhưng nếu sau này có thể cùng nhau ăn tết thì vẫn là tốt nhất.
Sủi cảo được gói rất nhiều, Kiều Nhiễm cất một ít vào tủ đá, số sủi cảo hôm nay ăn cũng để vào ngăn lạnh, đợi đến mười giờ thì nấu.
Phong Vũ cũng đã chuẩn bị xong toàn bộ nguyên liệu, chỉ đợi đến mười giờ là bắt đầu nấu ăn.
Chín rưỡi tối, hai người ngồi sô pha xem Xuân Vãn, ngoài cửa sổ là tiếng pháo hoa nổ với màu sắc rực rỡ lấp lánh.
Mười giờ đúng, Phong Vũ vào phòng bếp nấu ăn, anh đem món thịt viên ra bàn và gọi Kiều Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, lại đây nếm thử nào!”
Kiều Nhiễm đứng dậy khỏi ghế sô pha, cô đi vào phòng bếp rồi nếm thử một viên, sau khi ăn xong thì giơ ngón cái lên khen ngợi: “Rất ngon! Hương vị đậm đà, ngoài dai giòn, trong vừa mềm vừa thơm.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/nuoi-vo-tu-be/chuong-39
”
Phong Vũ cực kỳ thoả mãn khi được khen, anh tiếp tục nấu ăn.
Kiều Nhiễm canh thời gian, thấy Phong Vũ nấu xong món cuối cùng là cô bật bếp nấu sủi cảo.
Mười một giờ đúng, tám món ăn và sủi cảo đều đã được nấu xong, các món ăn được bầy chỉnh tề trên bàn, Phong Vũ lấy điện thoại ra chụp rất nhiều ảnh.
“Hình như chúng ta đã quên gì đó?” Kiều Nhiễm đang định động đũa thì bất chợt nói một câu.
Phong Vũ nghĩ một lúc rồi vỗ đầu nói: “Cũng may có em nhắc, chúng ta quên đốt pháo!”
Chỗ bọn họ là địa phương nhỏ nên không cấm đốt pháo ngày tết, hai người lập tức buông đũa rồi cầm pháo xuống tầng.
Sau khi xếp pháo thì Kiều Nhiễm đứng ở cửa, Phong Vũ lấy bật lửa ra châm rồi chạy nhanh về bên cạnh Kiều Nhiễm, hai người ôm nhau và cười to nhìn pháo nổ bùm bùm.
Đốt xong pháo, Phong Vũ ôm Kiều Nhiễm lên tầng, hai người vừa xem TV vừa ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Phong Vũ nghe mấy cuộc điện thoại chúc tết và gọi điện thoại chúc tết cấp trên. Kiều Nhiễm cũng nhận được điện thoại, người gọi đến là Cao Dương.
Hai người hàn huyên trong chốc lát thì Kiều Nhiễm không thể không tìm cái cớ để tắt điện thoại, bởi vì người đàn ông kia lại bắt đầu ghen nổ đom đóm mắt.
“Em và cậu ta nói chuyện 4 phút 28 giây!” Khuôn mặt nam tính của Phong Vũ hơi trầm xuống, anh bĩu môi lên án cô gái nhỏ, dùng ngôn ngữ và biểu cảm để diễn đạt sự bất mãn của bản thân mình.
Kiều Nhiễm bật cười, cô đứng dậy ngồi vào lòng Phong Vũ, sau đó ôm cổ anh và hôn một cái, dỗ dành người đàn ông càng lúc càng nồng vị giấm chua.
Hai người lăn qua lộn lại liền lăn ra sô pha, Phong Vũ lột sạch đồ trên người Kiều Nhiễm, anh tách hai chân cô ra rồi đâm gậy thịt vào sâu trong hoa huyệt.
— Giải nghĩa —
1314: Nghĩ là một đời một kiếp
Dou: chế độ team hai người.
Scope: là loại nòng ngắm phổ biến nhất trong PUBG Mobile bởi tính hữu dụng cũng như có nhiều loại Scope cho người dùng lựa chọ như Scope 2x, 4x, 8x và tên gọi của chúng khác nhau tương đương với mức độ Zoom xa của loại ống ngắm, trong đó 8x là zoom xa nhất.
Vòng bo: là ranh giới giữa vùng an toàn và vùng gây sát thương.
Ba năm trôi qua nhanh chóng, Vương Phương thật sự không còn xuất hiện và cũng không liên lạc với Kiều Nhiễm.
Phong Vũ và Kiều Nhiễm tuy yêu xa, nhưng tình cảm lại không hề bị ảnh hưởng bởi khoảng cách, ngược lại càng ngày càng sâu đậm hơn.
Phong Vũ yêu vào là giống hệt như trẻ con, lúc nào cũng dính người không buông, một ngày không gọi điện thoại cho Kiều Nhiễm là anh ngủ không ngon.
Kiều Nhiễm là nữ thần đẹp nhất học viện, mấy năm nay không thiếu người theo đuổi. Tuy mọi người đều biết Kiều Nhiễm có bạn trai, nhưng chưa ai nhìn thấy bạn trai Kiều Nhiễm nên có rất nhiều nam sinh chưa từ bỏ ý định, dù bị từ chối nhiều lần cũng vẫn đợi chờ.
Ngày chụp ảnh tốt nghiệp, Kiều Nhiễm vừa chụp xong cùng cả lớp thì nhận được lời tỏ tình của nam sinh học cùng mình.
Nam sinh đứng trước mặt Kiều Nhiễm, giọng nói đầy chân thành: “Kiều Nhiễm, tớ đã thích cậu bốn năm. Vì cậu luôn nói mình đã có bạn trai cho nên tớ mới không quấy rầy cậu, chỉ yên lặng nhìn theo cậu. Nhưng sau hôm nay tất cả chúng ta đều mỗi người một phương, tớ không biết sau này còn có thể nhìn thấy cậu hay không… vì vậy hôm nay tớ đã lấy hết can đảm để bày tỏ tâm ý với cậu. Kiều Nhiễm, tớ thích cậu, cậu có thể ở bên tớ không? Tớ sẽ đốt xử thật tốt với cậu, cho cậu tất cả những gì tốt đẹp nhất.”
Mọi người xung quanh đều ồn ào, trên mặt Kiều Nhiễm lại không hề có ý cười, ánh mắt chờ mong của nam sinh chỉ khiến cô thêm đau đầu. Cô thầm nghĩ phải từ chối như nào mới có thể giữ mặt mũi cho đối phương trong tình huống này.
Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên, Kiều Nhiễm bị người đàn ông ôm vào trong ngực.
“Rất xin lỗi, cô ấy là của tôi! Tuy rằng bảo bối nhà tôi rất tốt nhưng cô ấy lại không thể chấp nhận lời tỏ tình của cậu. Hy vọng sau này cậu có thể gặp được người con gái phù hợp nhất với mình, tôi tin tưởng người con gái nào mà gặp được người thâm tình như cậu thì nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Kiều Nhiễm dựa đầu vào lồng ngực quen thuộc, cô chủ động duỗi tay ôm eo anh.
“Woa!!! Người đàn ông này chính là bạn trai Kiều Nhiễm hả?! Trời ơi, đẹp trai quá!”
“Chết rồi, sao tớ lại có thể cảm thấy anh ấy còn đẹp trai hơn cả idol mới nổi gần đây! Ôi, nhìn mặt và đôi chân dài kia đi!!! Thôi xong rồi, tớ rung động mất rồi!”
Bên tai vang lên tiếng ngỡ ngàng và hâm mộ của bạn học, Kiều Nhiễm cười đặc biệt kiêu ngạo, trong lòng thì thầm nghĩ: Còn lâu! Người đàn ông này là của cô!
Nam sinh bị cự tuyệt vừa nhìn thấy Phong Vũ thì biểu cảm trên khuôn mặt lập tức ảm đạm. Cậu ta biết mình đã thua, thua hoàn toàn… cậu thật sự không thể so sánh với người đàn ông kia.
Kiều Nhiễm rời khỏi ngực Phong Vũ, cô nhìn khuôn mặt đẹp trai góc cạnh của anh rồi hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Phong Vũ đưa bó hồng trong tay vào trong ngực Kiều Nhiễm, sau đó anh cười nhẹ và hôn lên trán cô trước mặt bao nhiêu người, “Tôi nhớ em nên tới đón em về nhà, em bất ngờ không?”
“Bất ngờ!” Kiều Nhiễm ôm hoa hồng, khoé môi cong cong, ánh mắt lấp lánh.
Bỗng nhiên người đàn ông quỳ một gối xuống đất, anh lấy nhẫn kim cương giữa tiếng kinh hô của mọi người xung quanh, giọng điệu vừa thâm tình vừa hồi hộp nói với Kiều Nhiễm:
“Bảo bối nhỏ, tôi yêu em, chúng ta kết hôn nhé! Hãy cho tôi cơ hội chăm sóc em cả đời này.”
Rõ ràng Phong Vũ không nói bất cứ câu thề thốt nào, nhưng mà Kiều Nhiễm lại cảm thấy rất cảm động, tầm mắt trước mặt bỗng trở nên mơ hồ.
Nhóm bạn cùng phòng của Kiều Nhiễm chạy nhanh tới đẩy đẩy cô.
“Nhiễm Nhiễm! Cậu còn thất thần cái gì vậy, mau đồng ý đi!”
“Đúng vậy, người đàn ông tốt như thế, nếu bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời!”
“Nếu cậu không cần thì những người phụ nữ khác sẽ được lời!”
Kiều Nhiễm cong môi cười, cô nhẹ giọng nói:
“Ai nói tớ không cần, anh ấy là của tớ!”
Kiều Nhiễm nói xong liền vươn tay ra trước mặt Phong Vũ, một giọt nước mắt rơi xuống gò má trắng nõn của cô.
Giữa tiếng hoan hô chúc mừng của mọi người, Phong Vũ mỉm cười nhìn người con gái trước mặt, anh đeo nhẫn vào tay cô rồi đứng dậy ôm cô vào lòng.
Không cần hứa hẹn, chỉ cần bên nhau đến khi mái tóc phai sương!!
=== Truyện Full =====
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.