Loading...
Được rồi, cô thừa nhận đúng là mình có ý này, có phải cô rất nhỏ nhặt không?
Bởi qua lễ bái hắn mới đến tìm, hắn làm cho thời gian qua cô sống khổ sở, cục tức này, thật là nuốt không trôi.
Còn nữa, mặc dù hắn tỏ vẻ như tin đồn trên báo không có thực nhưng hắn không nói rõ quan hệ với người mẫu kia, cảm giác tựa như người kia là kẻ giấu mặt, nếu hắn không thể hiện thành ý rõ ràng thì việc này sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Lúc này người bên cạnh đã cử động, hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường, một lúc sau cô nghe hắn thì thầm.
- A Hi, là anh, trước đó em giúp anh hủy lễ bái…Giờ anh sẽ làm lại, anh ở đây một thời gian…Anh hiểu việc này sẽ gây không ít phiền toái nhưng việc này rất quan trọng với anh, nhất định anh phải ở đây…Anh không rõ khi nào sẽ về Đài Bắc nhưng anh đảm bảo xử lí việc này xong xuôi anh sẽ đi ngay….Tài liệu đều ở bên cạnh, anh sẽ xử lí, lúc nào được anh sẽ liên lạc, thời gian này mong em tha thứ, em nghỉ ngơi đi.
Nửa ngày sau, hắn lại nằm xuống bên cạnh, bởi tâm tình kích động mà khóe mắt cô đã đẫm lệ.
Tại sao người đàn ông này thích khiến cô rơi lệ chứ? Vì cái gì cứ làm cô cảm động đến như vậy?
Khóe môi là nụ cười hạnh phúc nhưng nước mắt vẫn thấm đẫm gối. Rốt cục quan hệ của hắn và người mẫu kia là gì, dính dáng gì đến nhau đều không quan trọng nữa, bởi lẽ cô đã thấy sự quan tâm của hắn với mình, như vậy là đủ!
Lại một ngày mới, chưa tới sáu giờ, cuộc sống vẫn còn bị nhấn chìm trong giấc ngủ nhưng Khương Minh Hi lại một lần nữa vác ba lô to tướng trên lưng bỏ chạy. Chỉ là lần này cô không bỏ rơi Lục Hạo Doãn.
- Sao em cứ phải mang ba lô to bự như thế?
Nhìn thân hình mảnh khảnh vác chiếc ba lô to cộ, Lục Hạo Doãn nhíu mày. Tại sao cô không thể chăm sóc tử tế bản thân chứ?
Chưa đến một phút, chiếc ba lô trên lưng Khương Minh Hi đã chuyển lên người Lục Hạo Doãn, cô nũng nịu nói:
- Từ bé đến giờ em có thói quen cái gì cũng nhét vào, bỏ đồ cho phồng lên thì thôi, chỉ sợ không đủ dùng, như đô rê mon chẳng hạn, ba lô lớn này mới thỏa mãn nhu cầu của em.
- Nhưng như vậy là làm hại bờ vai nhỏ nhắn xin xắn kia, túi nhỏ là đủ rồi.
- Em cũng thích túi nhỏ, nhưng mà ba lô to cảm thấy vẫn hay hơn.
Nếu cô ở thêm một tháng chắc chắn mẹ cô sẽ điên lên sẽ tống cổ cả cô cùng hành lí ra ngoài, nếu là hòm đồ thì rất khó coi, ba lô sẽ ít bị nhòm ngó mà còn mang được nhiều đồ.
- Nhạc phụ, nhạc mẫu đã dậy chưa?
- Bình thường sáu giờ họ mới dậy, nếu trời lạnh thì muộn hơn một chút, nhưng chắc chắn là không quá bảy giờ, cha mẹ phải đi chợ, lấy thịt bò để bán.
Sinh hoạt của cha mẹ cô đã nắm rõ suốt mấy chục năm, hiển nhiên cô hiểu rõ lịch sinh hoạt của cha mẹ mình.
- Em gọi điện báo để cha mẹ biết chúng ta ra ngoài, tối muộn mới về đi.
Cô trừng mắt nhìn hắn tựa như thấy người ngoài hành tinh:
- Anh đùa à, lại muốn hành hạ lỗ tai em sao? Vất cả lắm mới chạy ra đến đây, làm sao có thể đưa đầu vào lưới chứ?
Với mẹ cô, tối qua răn dạy như vậy vẫn chưa đủ. Sáng nay nhất định bà sẽ lợi dụng lúc rảnh rỗi mà cằn nhằn thêm một trận, nếu vậy cô chỉ còn biết quỳ xuống van xin, nước mắt như mưa mới khiến bà hài lòng.
- Mẹ cũng sẽ không mắng em qua điện thoại đâu.
- Nhầm, anh chả hiểu gì cả, mẹ còn chưa xả hết cơn tức thì không thể nào bỏ qua cho em! Anh yên tâm, họ sẽ không lo lắng về hai chúng ta, mẹ nhất định sẽ đoán ra em đi lánh nạn.
Nói xong cô liền ôm bụng tỏ vẻ đáng thương:
- Em đói rồi, nếu không ăn sáng thì chẳng còn sức nữa, anh cõng em nhá.
- Anh biết, giờ chúng ta đi ăn sáng nào.
Điểm tâm vẫn là sandwich cùng một ly cà phê không có gì đặc biệt, Khương Minh Hi giải quyết phần của mình xong nhưng Lục Hạo Doãn vẫn chậm rãi thưởng thức phần cơm bò bít tết của mình.
Cô không hứng thú với báo chí, đương nhiên chỉ còn biết nhìn hắn. Mặc dù ở nơi đông đúc có chút hỗn loạn nhưng vẻ ưu nhã của hắn vẫn không giảm đi chút nào.
Không hiểu sao lúc đó cô lại coi hắn là kẻ biến thái khoác trên mình tấm da dê cơ chứ? Khẳng định thế giới này chẳng còn ai mắt kém như cô, lại coi hắn thành công tử ăn chơi trác táng. Nhưng nói thì nói. Quyết định chuyện chung thân đại sự của mình cũng không phải người bình thường làm được, rốt cục hắn là người đàn ông thế nào?
- Nếu em tiếp tục nhìn anh như vậy thì anh sẽ liều mạng kéo em về nhà.
Hắn cười ha hả nhìn cô, dục vọng trỗi dậy chỉ muốn kéo cô vào mà ân ái một phen.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn khiến khuôn mặt cô đỏ hồng, trừng mắt nói:
- Em thấy miệng lưỡi anh thật xấu xa!
- Em tưởng anh nói chơi à?
Giọng hắn trở trầm xuống khiến cô cảm thấy sởn gai ốc.
- Anh nói thật, ánh mắt của em khiến thân thể anh muốn phát hỏa rồi đấy.
- Không thèm quan tâm tới anh nữa.
Cô xấu hổ chạy ra ngoài khiến hắn cũng phải vội vã đuổi theo.
Tựa như một cặp tình nhân, hai người tay trong tay rảo bước trên đường, cảm giác ngọt ngào tràn ngập tâm hồn, cả hai đi như không có mục đích, thấy đồ ngon thì dừng lại ăn, no rồi lại đi.
- Em muốn ăn kem.
Hai người dừng lại trước cửa hàng tạp hóa, Khương Minh Hi lại ngứa ngáy.
- Anh muốn ăn không… lại lắc đầu rồi, chưa thấy ai kén ăn như anh đấy, đúng là không có duyên ăn uống! Được rồi, không ép anh, ở đây chờ em vào mua.
Sao lại có người như thế chứ? Rõ ràng là mình thèm ăn không nhịn được, vậy mà còn ngại đối phương kén chọn.
Nhanh chân bước vào cửa hàng, cô chạy tới cạnh tủ kem. Kem ốc quế, kem sữa dừa, kem sô cô la… thật đa dạng, khó mà lựa chọn, nhưng con gái cuối cùng vẫn không tránh nổi sức hấp dẫn của sô cô la.
Tính tiền rời khỏi cửa hàng, Lục Hạo Doãn không thấy đâu, cô cảm thấy hoang mang. Người này đi đâu rồi?
Đúng lúc này phía trước truyền tới tiếng huyên náo, một đám người đang bu lại xem náo nhiệt, không hiểu vì sao cô cảm thấy lo sợ.
- Tiên sinh, anh có sao không?
Đám người xúm lại bàn tán.
Hô hấp tựa như bị nghẽn lại, chiếc kem trên tay cũng rơi xuống, nào lảo đảo bước qua, chen vào đám người, dự cảm không tốt quả nhiên đã thành sự thực, đối tượng đám người vây quanh đúng là Lục Hạo Doãn, nhưng không hề có cảnh hắn nằm trên vũng máu mà là đang ngồi dưới đất, nở nụ cười tươi roi rói khoe má lúm đồng tiền.
Khương Minh Hi vội ôm lấy hắn, cảm giác hoảng sợ tràn ngập tâm trí, nước mắt tuôn như mưa. Làm người ta sợ chết khiếp, cô còn tưởng hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.
- Bà xã, anh không sao đâu.
Lục Hạo Doãn nhíu mày, bởi Khương Minh Hi vô tình đè lên vết thương, cảm giác đau đớn truyền tới rất rõ ràng, chỉ là thân thể mềm mại nằm trong lòng làm sao mà bỏ qua được.
- Tiên sinh, vô cùng cảm ơn ngài…tiểu Tuấn, còn không mau cảm ơn chú đi.
Một người phụ nữ ấn đầu đứa con trai chưa tới bảy tuổi xuống, thằng bé vẫn còn sợ hãi, run rẩy nói:
- Cám ơn chú!
- Không sao cả, sau này phải cẩn thận, chơi bóng trên đường rất nguy hiểm.
Hắn xoa đầu đứa bé cười hiền hòa, bộ dáng này thực sự lôi cuốn với các chị em. Tại sao lại có người đàn ông đáng yêu đến thế chứ? Nhưng người con gái trong lòng hắn vẫn chưa hết kích động.
- Cô bé ngốc, đừng khóc, ổn cả rồi.
Hắn lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Khiến cô lo lắng mà rơi lệ thì chút thương tích này vô cùng đáng giá.
- Anh là đồ xấu xa, tại sao lại dọa người ta như thế chứ?
Cô càng khóc to hơn, hù cô sợ hết cả hồn!
Hắn vội vàng xin lỗi đủ điều:
- Lần sau tuyệt đối sẽ không dám nữa.
Hắn nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.