- Cậu còn rất nhiều việc nên đi làm đi.
Rõ ràng là lệnh đuổi khách, nếu có kẻ không đi hắn sẽ bảo thư kí mời ra, đương nhiên Lý Nguyên Hách chỉ biết ngoan ngoãn dọn đồ về phòng mình.
Lúc này không có người ngoài, hắn lấy bức thư ra xem một lần nữa.
Từ khi hắn cố làm trò trước mặt mẹ nói ra lời vô trách nhiệm hắn liền một mực chờ cô trả lời. Cô có thể nhịn bao lâu? Cô sẽ tỏ vẻ bất mãn ra sao?
Lạnh nhạt với cô, kích động hay chọc giận cô, rốt cục đã bị phản kích, nhưng hắn cũng không ngờ cô sẽ bỏ đi như vậy.
Hiển nhiên hắn cũng không mong chờ người vợ dịu dàng ôn nhu để làm dâu thảo. Nhưng bà xã không đủ tiêu chuẩn này lại khuấy động tâm tư vốn bình lặng như nước của hắn, khiến hắn khó nhịn được quan sát cô, nét mặt của cô, yêu thích từng thói quen, cử chỉ… Hắn chưa từng có khát vọng tìm hiểu về một người đến vậy!
Đối với cô hắn tựa như ma, thấy cô cố ý làm ra chuyện khó khăn, tức giận chẳng ngờ hắn nhảy nhót không thôi… Hắn cảm thấy bà xã mình nghĩ một đằng làm một nẻo này thực hết thuốc chữa.
Tuy rằng lí trí khuyên hắn không nên vội vã tìm cô vợ bỏ trốn này về nhà nhưng cũng không rõ từ khi nào hắn đã quen với sự tồn tại của cô, mỗi tối về nhà việc đầu tiên là ngó vào phòng khách để nhìn cô, lúc cô chịu sự lạnh nhạt của lão công thực sự hắn lúc nào cũng nhớ tới cô.
Chỉ một ngày không thấy mà sao hắn cảm thấy trống vắng quá vậy?
Chẳng lẽ đây là tư vị của sự nhớ nhung một người sao?
Mặc kệ chuyện gì, bóng dáng cô cứ đột nhiên lướt qua trong đầu hắn, ngẫu nhiên nhớ tới vẻ mặt của cô hắn lại tự cười một mình, vẻ bất thường của hắn bất đầu khiến công ty bàn tán.
Nếu không nhanh tránh đi hắn lo rằng rất có thể mình sẽ không còn làm được gì nữa. Bởi vậy hôm nay là lần đầu hắn không về nhà mà đi thằng tới quán bar khách sạn Diêm Lệ Viên.
Lúc muốn uống rượu hắn lại nghĩ tới chỗ này, nơi thanh lịch cao cấp không có những cô nàng ngu ngốc, cũng chẳng có loại phụ nữ tình một đêm.
Đã đến đây hắn cũng muốn gọi cho Diêm Nhược Thiên, trừ khi đang họp nếu không nhất định người này sẽ tới. Quả nhiên vài phút sau Diêm Nhược Thiên đã đến chào hỏi.
- Tôi còn tưởng cậu là kẻ bận bịu, không ngờ cũng biến thành nam diễn viên nổi tiếng rồi.
Diêm Nhược Thiên nhìn hắn:
- Có phải vì chuyện bà chị quậy mà tới đây giải sầu?
- Không có, chỉ là tôi đột nhiên muốn uống rượu.
Lục Hạo Doãn không nhận ra ánh mắt mình lộ ra vẻ cô đơn.
- Cậu đùa à?
Bọn họ không phải là sơ giao, kết hôn cũng đã hơn một tháng, bà xã đâu, lại để Lục Hạo Doãn làm ra chuyện như thế này.
- Tôi chỉ theo học muội ăn bữa cơm, cũng không phải lần đầu tiên, làm sao tôi biết lại thành ra chuyện lớn thế này?
Nhìn dáng vẻ của hắn, tuyệt đối không ai tin đây là chuyện hắn bố trí trước.
- Nhan Linh là học muội của cậu ?
- Đúng, chúng tôi biết nhau từ thời đại học, nhưng mà đến năm trước ở tiệc cuối năm tại tập đoàn Yến thị, cô ấy là người chủ trì, thì cả hai mới liên lạc. Cậu đừng hỏi sao bọn tôi không liên lạc thường xuyên, tôi không có cảm giác, cô ấy cũng là một người có khí chất, chỉ là rỗi thì mời cơm nói chuyện.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/phan-dau-de-yeu-em/chuong-15
Nhan Linh là một đại mỹ nữ, ít có nam nhân kháng cự được sức quyến rũ của cô, nhưng tâm tư hắn chưa bao giờ đặt vào cô, bà xã hắn muốn chọn là một nữ nhân hiền thê lương mẫu, giữa bọn họ hoàn toàn không có cơ hội phát triển.
Diêm Nhược Thiên tin lời này của hắn. Lão bạn hắn, hẳn nữ nhân có giá trị là phải đảm nhận được vai trò “vợ thảo” cùng “mẹ hiền”, không quá quan trọng xấu đẹp.
- Cho dù không có chuyện gì, nhưng hiện tại quậy tới tình trạng này, bà chị dâu không có khả năng thờ ơ, thời điểm này cậu nên ở bên cạnh cô ấy, để cô ấy khỏi suy nghĩ linh tinh, chạy tới đây uống rượu làm gì ?
- Đài Bắc gần đây ồn ào, cô ấy tạm thời về quê thanh tĩnh rồi.
Đã hiểu, Diêm Nhược Thiên khó mà có được một cơ hội giễu cợt hắn, đương nhiên không thể bỏ qua,
- Thì ra vợ không ở bên cạnh, trong nhà trống vắng nên chạy tới đây giết thời gian.
Nếu phủ nhận, rõ ràng là kiêu ngạo.
- Một khi nhớ bà xã, mau mau làm rõ mọi chuyện đi, tuy rằng tôi rất vui khi mỗi ngày cậu tới đây tiêu tiền, nhưng cũng không hi vọng cậu biến thành động rượu
- Gần đây công việc bề bộn, tạm thời cô ấy ở quê cũng tốt.
- Cô ấy không phải là đi sang Anh hay Mỹ, đón cô ấy về mất bao nhiêu thời gian của cậu?
Diêm Nhược Thiên vỗ vai hắn
- Sớm ngày nào, hay ngày đó, đừng để cô ấy chờ đợi lâu, ở nông thôn kia, lắm bà cô nhiều lời, một câu này, câu kia, không có vấn đề cũng thành có vấn đề, chỉ sợ lúc đó cậu muốn tới đón cô ấy về, cũng sẽ không dễ dàng.
Lục Hạo Doãn thực ra không hề lo lắng mấy bà cô ở nông thôn nhiều lời, hắn tự tin mình có cách riêng, nụ cười của hắn đủ thu mua lòng của các bà cô ấy.
Điều hắn lo lắng chỉ có Khương Minh Hi, cô rốt cuộc không nhịn được nữa sẽ phản công, sẽ dễ dàng bỏ qua cho hắn sao?
——— —————————
Ô ~ vì cái gì mà cô phải về nông thôn?
Việc gì cô phải giả bộ đáng thương như thế?
Chẳng lẽ cô phải giương bộ mặt đáng thương trước bố mẹ sao? Đương nhiên sẽ không, bởi vì Khương Minh Hi không phải như thế, lại còn có hàng xóm xung quanh nhìn vào.
Sao cô ngốc như thế chứ? Sao lại phải rời khỏi chốn Đài Bắc sung sướng này?
Cô hối hận, trước đó không nên xúc động như vậy, cô có thể dùng cách khác với hắn.
Ai! Lúc này nói mấy cái này có ích gì, một người có thể mất thể diện nhưng không thể không có cốt khí, khi đã quyết tâm cô tuyệt đối sẽ không quay đầu, trừ khi Lục Hạo Doãn tự mình đến nhận lỗi, mà không có kiệu tám người khiêng thì đừng mong cô về Đài Bắc.
Đúng vậy, cô cực kì giỏi, rất có khí phách nhưng ngày về Đài Bắc lại không biết là bao giờ.
Quay về đã một tuần, Lục Hạo Doãn cũng không thèm gọi điện, đột nhiên cô cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Lúc này không vợ như cái gai trước mắt hắn có thể thích làm gì thì làm, dù cô có mốc meo ở đây hắn cũng chẳng hay biết.
- Tiểu Hi, con đang bắt cá à?
Khương mẫu dí tay lên trán cô:
- Hôm nay đông khách, rửa bát nhanh lên không là thiếu, tay chân năng động lên một tẹo đi.
Đau quá! Bị tàn khốc lôi từ cõi mộng về thực tế, rốt cuộc cô nhớ ra mình đang rửa chén, chồng bát bẩn xếp thành ngọn núi trên bàn, sao số khổ thế này chứ!