PHẦN NGOẠI
Thanh Tùng: "Gia Bảo, cha ruột của con thật là tàn ác. Giết người còn tạo dựng hiện trường giả nữa chứ."
Gia Bảo: (nhíu mày không vui) Đức Bình không phải là cha của con. Ngay cả đến con trai ruột, ông ta còn thẳng tay muốn giết chết thì còn chuyện gì mà không dám làm.
Thanh Tùng: (cảm thấy tội nghiệp mà ôm chầm Gia Bảo) Đứa trẻ đáng thương. Thôi thì sau này để chú thay thế hắn làm cha con nhé.
Gia Bảo: (lập tức giật người ra khỏi cái ôm) Này, chú đừng thừa cơ hội. Chú nên nhớ vẫn phải vượt qua bài kiểm tra đầu vào mới có cửa ứng tuyển vào vị trí cha con đấy nhé.
Thanh Tùng: (bĩu môi tỏ vẻ chán nản) Đã chừng tuổi này rồi vẫn còn phải làm bài kiểm tra từ một đứa trẻ.
Ngay sau đó, Âu Dương lão gia cùng thuộc hạ đến tìm Cẩm Tú. Đúng lúc cô ta đang thu xếp quần áo chuẩn bị bỏ vào vali như muốn định rời khỏi đây. Ngay lập tức, ông cho người đến tóm lấy hai tay khiến cô ta không cử động được, gương mặt tỏ ra vô tội như chưa biết chuyện gì.
- "Chú? Chú cho người giữ lấy tay con làm gì vậy?"1
Đến nước này mà cô ta còn tỏ ra mình là người vô tội. Ngay lập tức, ông tiến lại tát mạnh vào một bên má của Cẩm Tú, tức giận nói:
- "Đây là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng tôi ra tay với phụ nữ. Mọi chuyện mà cô làm với Đức Bình tôi đều biết được rồi. Khôn hồn thì mau khai hắn đang ở đâu."
Cẩm Tú lúc này run cầm cập đến nổi hai chân đứng không vững. Thật ra khi nãy Đức Bình có gọi điện đến bảo cô mau thu xếp đồ đạc rồi cả hai cùng nhau chạy trốn. Nào ngờ vẫn chậm hơn Âu Dương lão gia một bước. Cô ấp úng, cố gắng không nói ra vì vốn dĩ cô đã yêu sâu đậm Đức Bình. Cô không thể nào bán đứng anh được.
Nhìn biểu hiện cố chấp của người trước mắt, Âu Dương lão gia càng thêm tức giận. Nghĩ đến cảnh tượng con gái mình bị hai người họ hại chết thê thảm đến nổi hình hài chẳng còn nguyên vẹn. Với bản tính có thù tất báo của ông, đương nhiên không thể nào tha cho đôi gian phu dâm phụ này rồi.
Ông bước từng bước về phía Cẩm Tú đang cố vùng vẫy, trừng mắt nhìn thẳng cô ta, gằng giọng nói một lần nữa:
- "Nể tình khi trước cô từng là chị em tốt với Mai Phương, tôi cho cô một cơ hội cuối. Đức Bình hiện tại đang trốn ở đâu? Nói."
- "Chú...con...con thật sự không biết."
Cẩm Tú khóc lóc đến sưng cả mắt. Âu Dương lão gia nhìn cô một lúc chỉ biết thở dài. Rốt cuộc tên Đức Bình đó có gì đặc biệt mà khiến cả hai người yêu một cách điên cuồng đến vậy. Dù biết cô ta cũng không cố ý trong việc khiến Mai Phương mất mạng. Nhưng việc cô ta ngoại tình với Đức Bình là điều không thể chối bỏ.
Ông không nói gì liền đưa mắt nhìn về phía hai tên thuộc hạ cao to đang giữ chặt lấy Cẩm Tú, sau đó lạnh giọng ra lệnh:
- "Tôi ra lệnh cho hai người cưỡng bức cô ta cho đến khi cô ta không còn chút sức lực nào để trả lại những gì mà cô ta đã lén đâm sau lưng Mai Phương."
Nghe đến đây, Cẩm Tú cả người đổ đầy mồ hôi bèn khuỵ gối van xin người trước mặt:
- "Chú...chú tha cho con lần này được không? Con hứa sẽ không bao giờ tái phạm.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/thuong-em-me-don-than/chuong-12
"1
Nghe những lời này càng khiến ông điên tiết lên, bèn xoay người lại trừng mắt nhìn cô, lớn giọng nói:
- "Còn có lần sau à? Vậy cô khiến Mai Phương sống lại, tôi sẽ tha cho cô."1
- "Con....con...."
Tất nhiên chuyện này cô không thể làm được. Người đã chết rồi làm sao có thể sống lại chứ.
Ngừng một lát, Âu Dương lão gia lại tiếp:
- "Chẳng phải cô rất thích ngoại tình sao? Vậy thì tôi chiều theo ý cô, hai chàng trai này sẽ phục vụ cô vô cùng chu đáo cho đến khi cô hài lòng mới thôi."
Dứt lời, ông lạnh lùng rời đi, cùng lúc đó, hai tên thuộc hạ bắt đầu hành động. Bọn chúng mạnh tay xé rách quần áo trên người của Cẩm Tú sau đó đẩy ngã cô lăn ra đất. Cả cơ thể Cẩm Tú lúc này tựa như con mồi đang bị đàn sói cào xé khắp nơi, cắn nát từ thới thịt, miệng không ngừng gào lên từng tiếng kêu la thảm thiết.
- "Đừng...tôi xin các người. Á....."
Mặc kệ cô khóc lóc van xin, hai tên thuộc hạ vẫn tiếp tục hành động đến mức bên dưới cô bị va chạm mạnh đến mức chảy máu. Đối với cô, hình phạt này vô cùng nhục nhã hơn gấp trăm ngàn lần việc bị bắn chết tại chỗ.
Lúc này, phía bên ngoài có một ánh mắt đang lấp ló lén nhìn vào khe hở cửa sổ. Cảnh tượng bên trong vô cùng đáng sợ. Từng tiếng kêu la khóc lóc không ngừng van xin của một cô gái không một mảnh vải che thân đang bị trấn áp bởi hai tên đàn ông cao to vạm vỡ. Đức Bình chỉ biết bịt miệng nhằm tránh tạo ra tiếng động. Hắn vốn dĩ định đến đây đưa Cẩm Tú cùng bỏ trốn, nào ngờ vô tình thấy xe của Âu Dương gia đến trước cho nên chỉ biết quay đầu trốn vào một nơi khác. Tưởng chừng khi không tóm được anh, ông ta sẽ buông tha cho cô nhưng cuối cùng lại tận mắt chứng kiến sự ra tay máu lạnh khiến anh mặt mày tái xanh trước cảnh tượng này.
- "Mình còn ở lại đây ngày nào thì cũng sẽ có kết cục giống như Cẩm Tú hôm nay."1
Ngày hôm nay, Hạ Vy được tham dự buổi tiệc dành cho giới kinh doanh trên thương trường, cũng là dịp gặp gỡ giao lưu với các tập đoàn, công ty có tiếng. Người đứng ra tổ chức buổi tiệc này nghe nói là Thành Nam, ông chủ tập đoàn Hải Đằng tính cách khá trầm lặng nhưng lại là người có uy tín trên thương trường.
Gia Bảo cũng được mẹ cho đi cùng vì phần nào cô cũng muốn cậu sớm làm quen với nhiều doanh nhân có tiếng để giúp cậu sau này có nhiều mối quan hệ khi chính thức trở thành người thừa kế tập đoàn bên Anh quốc cũng như KBS.1
Buổi tiệc được tổ chức ngay tại dinh thự của Thành Nam vô cùng tráng lệ. Ngay khi cánh cửa mở ra, hai mẹ con Hạ Vy chậm rãi bước vào. Hôm nay cô diện chiếc váy dạ hội màu trắng thanh lịch, phía trên ngực là một đóa hoa hồng được may đính vào. Phần trang sức của cô mới là điểm giúp cô tỏa sáng nhất. Sợi dây chuyền cùng đôi bông tai được cô đặc biệt cho nhà thiết kế ở bên Anh quốc làm cho nên không hề bị trùng lặp nếu như so sánh với những bộ trang sức được các quý bà, quý cô mua về, khiến cho ai nấy cũng đổ dồn ánh mắt về phía cô miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi.
Đứng bên cạnh mẹ, Gia Bảo cũng chẳng kém cạnh. Mái tóc hôm nay được cắt gọn, vuốt keo. Bộ áo vest màu xanh đen diện lên người càng khiến cậu thêm tỏa sáng. Đặc biệt là chiếc nơ màu đen trên cổ càng khiến Gia Bảo thêm đáng yêu. Đúng với lứa tuổi của mình.1