Dì bảo tôi ra sân bay đón thằng em họ cao tận mét chín đang nghỉ đông về.
Tôi tiện tay kéo một anh cao cỡ đó về nhà.
Ai ngờ hôm sau, group gia đình nổ tung. Toàn là em họ đăng bài trách móc tôi bỏ rơi nó qua đêm ở sân bay.
Đầu tôi lập tức trống rỗng.
Xin hỏi, vậy người đang ngủ ngoài sofa ở phòng khách nhà tôi là ai?
1.
Dì đi du lịch nước ngoài, lại nhờ tôi ra sân bay đón thằng em họ về nghỉ đông.
“Thục Thục à, em họ con học cấp ba ở tỉnh khác về rồi, con ra đón nó về nhà con ở hai ngày nha. Dì về sẽ mang quà cho con~”
Tôi sững người hai giây: “Ủa, nó không biết tự về nhà à?”
“Ấy dà, dù gì cũng cao tới mét chín, nhưng vẫn là trẻ con mà. Hồi nhỏ hai đứa thân lắm còn gì, con ra đón nó đi mà.”
Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh cục bông nhỏ hay bám người, mít ướt năm nào. Tôi chỉ cần giơ tay lên là nó đã mách dì tôi đánh nó. Vậy mà dì lại gọi cái đó là “thân thiết”?
“Dì à, cuối năm con đang bù đầu làm tổng kết đây nè.”
“Thật ra là dì đã thay ổ khoá cửa rồi mà quên để lại chìa khoá, nên mới phiền con vậy đó.
Thục Thục à, không phải dì nói chứ, con năm nay hai mươi bảy rồi nhỉ? Lớn tuổi rồi đó, Tết này dì kiếm người giới thiệu cho con nha?”
“Khoan! Dừng! Tối nay 9 giờ rưỡi máy bay hạ cánh đúng không? Con chắc chắn sẽ đón nó đúng giờ.”
“Dì biết mà~ Thục Thục làm sao mà bỏ rơi em họ mình được chứ. Tử Cầm hồi nhỏ dính con như sam luôn ấy…”
Chính cái đó mới là điều tôi lo nhất.
Nhớ cái độ dính người của nó hồi nhỏ, nếu giờ vẫn thế thì làm sao tôi còn yên ổn mà làm việc?
Nhưng nghe nói giờ nó cao mét chín rồi, chắc không đến nỗi lớn xác mà đầu óc không lớn theo?
Nói thêm vài câu rồi cúp máy, tôi lắc đầu bất lực.
Gần Tết, công việc ở công ty ngập đầu, tôi gần như quay như chong chóng.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/tien-tay-keo-anh-cao-met-chin-ve-nha/chuong-1
Cuối cùng cũng hoàn thành xong bài thuyết trình, dặn dò thực tập sinh mới in ra rồi gửi cho trưởng phòng cũng đang tăng ca.
Tôi lái xe vội đến sân bay.
Vừa ra khỏi nội thành thì kẹt xe kinh khủng. Tôi nhắn tin bảo em họ chờ thêm chút.
Nó cũng ngoan, trả lời bảo tôi cứ chạy chậm thôi, nó sẽ đợi ở sân bay, không đi đâu cả.
Thấy yên tâm hơn, tâm trạng tôi cũng khá lên.
Đến sân bay, từ xa tôi đã thấy một bóng dáng cao lớn, khoảng mét chín đang đứng chờ ở khu đón khách.
Anh ta đứng rất thẳng, mặc áo phao đen, quần đen, giày da đen, bên chân là một chiếc vali đen.
Cái vali đó giống y chang cái mà em họ từng đăng lên group gia đình, than là đồ nhiều quá kéo mệt.
Tôi nhìn kỹ lại, thầm nghĩ: Ba năm không gặp, thằng nhóc này ăn gì mà cao dữ vậy trời.
“Bíp bíp.” Tôi bấm còi, lái xe lại gần.
Kéo cửa kính ghế phụ xuống, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ mặt em họ.
Mặt nó giờ ốm hơn, trưởng thành hơn, hoàn toàn không còn dấu vết má bánh bao và nước mũi tèm lem ngày xưa.
Nó ngẩng đầu nhìn xe tôi, mặt hơi ngơ ngác.
Tôi bấm còi thêm hai cái, giục: “Lên xe đi.”
Thằng nhóc – à không, em họ tôi – Tử Cầm, vẫn cầm điện thoại, còn ngó nghiêng xung quanh.
Tôi nghĩ bụng, chắc nó giả vờ không nhận ra tôi đây mà. Trẻ con thật sự.
“Còn đứng đực ra đó làm gì, lên xe nhanh!”
Tôi giục: “Vali bỏ cốp sau, nhanh lên, kẹt đường người ta kìa.”
Ông anh mét chín nhìn tôi thêm lần nữa rồi mới chịu động đậy.
Lên xe rồi, “rầm” một cái đóng cửa, tôi đạp ga phóng khỏi sân bay.
Xong việc! Cuối cùng cũng đón được cậu em họ về nhà.
Chỉ là… anh bạn này trông chững chạc ghê.
Không giống cái đứa hoạt bát suốt ngày spam group gia đình chút nào.
Vậy là chương 1 của Tiện Tay Kéo Anh Cao Mét Chín Về Nhà vừa khép lại với những tình tiết đầy lôi cuốn. Là một truyện thuộc thể loại Ngôn tình, tác phẩm này đang được rất nhiều độc giả theo dõi mỗi ngày trên Sime Ngôn Tình. Hãy theo dõi Fanpage để cập nhật chương mới nhanh nhất, và đừng quên khám phá thêm các truyện hot cùng thể loại đang chờ bạn phía trước!