Trí Đạc cảm thấy ấm lòng, anh biết mình bởi vì cô chú ý quan tâm mà động lòng.
"Cô ấy đi đâu? Mình đã làm gì?" Anh tự vấn bản thân.
Ở chung đã ba ngày, cô không ngừng thay đổi ấn tượng của hắn đối với cô trong quá khứ, cô đối tốt với anh, không ngần ngại thừa nhận tình cảm của mình, hoàn toàn không có dáng vẻ mà một đại tiểu thư nên có, mà anh, lại không hiểu rõ cô muốn gì.
"Không đúng!" Anh giờ mới nhớ ra, nơi này là nước Anh, mà cô không quen cuộc sống nơi đây, có chuyện gì mà lại muốn đi ra ngoài? "Cô ấy nói dối mình." Tức giận phút chốc dâng lên trong lồng ngực, anh không chút nghĩ ngợi lao ra cửa.
Một cô gái như cô ấy mà đi ra ngoài, bây giờ quá nguy hiểm, tại sao anh không nghĩ ra chứ? Thật sự quá vô tắc trách, nhiệm vụ của anh chính là chăm sóc cô, bảo vệ cô, nếu như cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh cảm thấy thật đáng trách.
Lao ra khỏi tòa nhà đi tới đường hầm không một bóng người, anh theo trực giác chạy về bên phải, nóng lòng muốn tìm thấy cô.
Không có, cô ấy không có ở trong chợ!
Gương mặt luôn luôn nghiêm túc xuất hiện vẻ gấp gáp, anh nóng lòng tìm bóng dáng cô ở quanh đó, khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích của cô.
Rốt cuộc cô ấy đi đâu?
Ngay lúc anh khổ sở không có biện pháp, lơ đãng thấy chỗ ngồi ngoài trời của một tiệm cà phê, tìm thấy bóng hình quen thuộc. Anh giật mình sửng sốt đứng tại chỗ, thật lâu không thốt nên lời.
Một cô gái phương Đông xinh đẹp mặc tạp dề nở nụ cười ngọt ngào, hỏi khách hàng muốn dùng gì, rồi ghi nhớ lại món trong thực đơn mà khách gọi, sau đó xoay người quay lại trong quầy cà phê.
Năm phút đồng hồ sau, cô cẩn thận bưng khay bày đầy cà phê và món ăn, vẫn duy trì nụ cười trên mặt bưng cà phê đưa cho khách uống cà phê ngồi ở ngoài trời.
Một thiên kim đại tiểu thư từ nhỏ không phải cầm vật nặng gì, làm sao người có địa vị cao như vậy lại hạ mình nhân nhượng trước người có địa vị thấp mà chạy đến đây phục vụ người khác?
Nhìn dung nhan mỹ lệ kia của cô nở nụ cười, tâm anh tức khắc vướng mắc thành một mớ bòng bong.
Sở dĩ cô dốc sức như vậy, không muốn nói cho anh biết tình hình kinh tế khó khăn của cô, cô lại là người mạnh mẽ, cô không muốn mang lại phiền toái cho anh.
Nhưng mà cô làm như vậy, đã mang lại cho anh sự quấy nhiễu rất lớn.
Đến bây giờ anh mới hiểu được, anh vẫn giậm chân tại ấn tượng trước kia về cô, còn chưa thực sự mở lòng ra thử đón nhận cô.
"Thưa ngài, xin đừng như vậy!" Giọng nói mềm nhẹ dễ vỡ xin bỏ qua kéo suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên của Trí Đạc về, anh tập trung nhìn lại, nhanh chóng thấy cảnh tượng tức điên lên trước mắt.
"Sờ một cái thì sao nào." Người đàn ông trung niên ngả ngớn nhân cơ hội sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Thiên Thiên, giống như con mèo trộm được miếng thịt tươi sống mà cúi đầu cười trộm."Anh ở chỗ này chờ em tan làm, anh mời em ăn cơm tối." Vừa nói, móng vuốt sói ở bên cạnh không nể nang tập kích đánh lên mông cô.
Cô thét lên né tránh, cổ tay bất đắc dĩ bị ông ta cầm, mà sức lực của cô quá nhỏ, căn bản là không cách nào tránh thoát.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/tong-tai-ke-vi-quan-gia/chuong-14
Đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay to khỏe ngăn cản bàn tay kia của Na Lộc Sơn, nắm chặt tay, kéo ra khỏi ghế.
"Trí Đạc!" Cô kinh ngạc thấp giọng hô, nhìn thấy trên gương mặt anh hiện lên vẻ thâm trầm trước nay chưa từng có thì tâm có chút chìm xuống đáy.
Anh tức giận! Thiên Thiên trong phút chốc tay chân luống cuống mà không biết đặt tay vào đâu.
Ôi, lén đi làm bị anh thấy coi như xong, càng tệ hơn chính là cô bị quấy rối tình dục cũng bị anh thấy, sắc mặt anh lại khó coi như vậy. . . . . . Lần này cô chết chắc, coi như giả bộ ngu cũng không được gì.
"Ông ta dùng một tay sờ mặt cô? Một tay cầm tay cô? Một tay lại muốn sờ mông cô?" Anh khó coi hỏi.
"Em. . . . . . Em không nhớ rõ!" Mắt thấy người vây xem càng lúc càng đông, Thiên Thiên không muốn làm lớn chuyện, cho nên nói lung tung một hồi.
"Rất tốt, vậy là hai cái tay đều có phần." Trí Đạc gật đầu một cái, hai tay vừa thu lại, người đàn ông thảm thiết kêu lên một tiếng thê lương, đồng thời một tiếng "Két"vang lên, các khớp xương bị trật ra.
Sắc mặt cô trắng bệch nhìn hành động dã man của anh, anh. . . . . . Làm sao có thể dễ dàng làm một người ngoại quốc cao lớn bị trật khớp cả hai tay, anh. . . . . . Anh thật là khủng khiếp!
"Đáng chết! Mày dám đối với tao như thế này." Người đàn ông trung niên vừa kêu thảm thiết, vừa gầm thét, tàn bạo nhìn chằm chằm vẻ mặt tăm tối của Trí Đạc.
Ấy. . . . . . Người đàn ông bị ánh mắt lạnh lẽo mà tàn nhẫn của anh dọa sợ mà lùi bước, nhưng ông ta rất nhanh tự nói với mình, người đàn ông phương Đông cao lớn trước mắt này, chẳng qua chỉ là bề ngoài đẹp mắt mà thôi! Không đáng bận tâm chút nào.
Vì muốn tranh cãi một chút, người đàn ông buông lời độc ác, "Chúng ta đi, chờ xem!" Không chiếm được tiểu mỹ nhân phương Đông xinh đẹp khiến cho tâm tình của ông ta tồi tệ vô cùng, trước khi đi ông ta nhổ toẹt lại một bãi nước miếng.
Sau khi người đàn ông trung niên rời đi, Trí Đạc đem tầm mắt chuyển sang Thiên Thiên đang cúi đầu.
"Cô nói có chuyện, chính là tới nơi này?" Anh kìm nén tức giận, lạnh nhạt hỏi.
Cô ở lại London chính là vì muốn đi làm kiếm tiền, mà mới ngày đầu làm việc liền bị quấy rầy, đầu óc cô có vấn đề sao? Nhưng mà để cuộc sống được thoải mái, hết lần này tới lần khác muốn tới đây chịu khổ, khiến anh lo lắng không yên.
Vừa rồi nhìn thấy cô bị bắt nạt, anh thật tức giận, không cách nào tưởng tượng, nếu như anh chậm một bước tìm thấy cô, sẽ xảy ra chuyện gì chứ, nghĩ tới đây tâm trạng của anh càng xấu đi.
"Em. . . . . ." Tay nhỏ bé của Thiên Thiên xoắn tạp dề, ấp úng mà không biết phải trả lời thế nào.
"Tại sao nói dối tôi?" Đây là điều anh không chấp nhận được.
"Bởi vì. . . . . . Em không biết phải nói với anh thế nào, hơn nữa coi như em nói với anh, anh nhất định sẽ phản đối em ra ngoài đi làm." Cô chỉ là muốn tránh khỏi những chuyện như thế, mới không nói cho anh biết, chẳng qua là không nghĩ tới mới ngày đầu tiên đã bại lộ.
Đúng vậy, anh chắc chắn sẽ phản đối việc cô ra ngoài đi làm.