Loading...
Lũ tàn ác kia nhìn chăm chăm bọn họ như những con hổ đói muốn lao vào ăn thịt con mồi, bọn họ run rẩy và nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc khi bọn người đó sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mình thì tiếng còi của xe cảnh sát đã vang lên oà oe.
Bọn chúng nghe tiếng còi xe của cảnh sát mà trở nên vô cùng hoang mang, sắc mặt ai nấy cũng điều tái xanh mà ngay lập tức cố gắng bỏ chạy. Chiếc xe cảnh sát đã đến và dừng lại cảnh sát ngay lập tức xuống xe để xem có chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy hai người đàn ông đang nằm dưới đất và một cậu thanh niên rung rẩy trong sự hãi cảnh sát giờ đây lên tiếng :
"Này cậu nhóc hãy nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra được không ?"
Tài giờ đây ấp úng trả lời trong vẻ hoang mang : "Thật ra thì... Đã có một người bán ở chợ này ! Bà ta một kẻ vô cùng gian hồ. Và rồi vì bọn tôi không nghe lời bã nên bị bã kêu người đến đánh chúng tôi . Nên mới thành ra như thế này ..."
Cảnh sát giờ bảo rằng mình đã hiểu, chốc lát bọn họ đã đưa mọi người lên xe. Chiếc xe đã lăn bánh sau một hồi lâu cũng đến bệnh viện, bên trong bệnh viện y tá đã chạy ra rồi đưa bọn họ vào trong bệnh viện để chữa trị. Cảnh sát cũng ngay lập tức rời đi và nói cậu rằng họ sẽ tìm ra và bắt được tên cầm đầu đã gây ra việc này với họ...
Tài ở trong bệnh viện ngồi quoài ghế chờ bác sĩ bước ra khỏi phòng để có hỏi thăm bọn họ đã ra sao rồi . Sau một hồi bác sĩ cũng đã ra cậu ngay lập tức lên tiếng hỏi bác sĩ :
"Bác sĩ hai người trong đó sao rồi ạ ?"
Bác sĩ mỉm cười nhẹ nhàng đáp :
"Cũng may mắn là vết thương không quá nặng và bọn họ chỉ bất tỉnh khi bị thương thôi. Giờ cậu có thể vào thăm bọn họ được rồi !"
Cậu nghe đến đây mà cảm thấy rất vui vẻ, cậu nhìn bác sĩ rời đi rồi mở cửa phòng y tế sau đó bước vào bên trong nhìn hai người đang nằm trên giường nước mắt của cậu đã rơi. Cậu tiến đến chỗ của Khanh mà lên tiếng :
"Em xin lỗi ! Bởi vì em mà anh phải gặp biến cố này ! Và nếu như lúc đó em nên ngăn anh lại và rời đi thì mọi chuyện sẽ không như vầy..."
Khanh cũng đã tỉnh lại cậu nghe được những gì Tài nói , mà đã cố gắng đưa tay lên chạm vào đầu của Tài khi cậu đang ngồi cuối đầu xuống khóc trên người anh , anh lên tiếng :
"Đừng khóc nữa! Lỗi không phải là tại em. Mà có lẽ đây là số phận nên chúng ta mới phải gặp nguy hiểm như này !"
Chốc lát anh đã ngồi dậy và cố gắng an ủi cậu : "Thôi đừng khóc lát nữa anh bình phục rồi chúng ta sẽ đi chơi cùng nhau để quên hết những u sầu được không ?"
Tài gật đầu đồng ý yêu cầu của anh cậu ngay lập tức ôm chầm lấy anh lại mà lên tiếng trong sự nức nở : "Cảm ơn anh rất nhiều ! Bởi vì những chuyện anh đã làm cho em."
Anh ta mỉm cười bảo rằng không có gì đâu rồi bảo cậu hãy mạnh mẽ lên. Cứ như vậy thời gian đã đến chiều tối, anh cũng đã khỏe trở lại . Và người bác kia cũng đã ổn hơn. Hai người đến hỏi thăm người bác kia và cảm ơn ông ta rất nhiều bởi vì đã giúp đỡ hai người . Người bác kia mỉm cười bảo rằng không có gì hết và giúp đỡ người khác là điều đương nhiên.
Cậu chốc lát đã lấy tiền ra đưa cho ông rồi bảo rằng : "Này ông hãy cầm lấy số tiền này để chang trái cuộc sống nha!"
Nhưng ông đã trừ chối lời đề nghị của cậu và trả tiền lại cho cậu mặc dù cậu không muốn nhận. Và rồi cậu cùng Tài cũng phải rời đi và để ông ở lại bệnh viện. Lúc đi bọn họ có chào hỏi chia tay nhau , ra đến bệnh viện họ đã thuê một chiến taxi trở họ đến đồn cảnh sát để lấy lại xe của mình vì nó hiện đang ở đồn...
Vào đồn cảnh sát Khanh đã nói chuyện với cảnh sát về việc chiếc xe để lại hiện trường là của mình . Cảnh sát bảo chiếc xe đó là vật để điều tra nhưng rồi khi cậu lấy tiền đưa cho họ bọn họ cũng đã trả lại xe cho cậu ...
Hai người giờ đây ra khỏi đồn công an, bọn họ leo lên xe của mình rồi anh vịn tay ga chiếc xe đã bắt đầu phóng thật nhanh trên con đường mập mờ ánh sáng...
Sau một lúc chiếc xe cũng đã dừng tại một công viên giải trí nơi bao phủ dòng người tấp nập. Tài nhìn khung cảnh và mọi thứ cậu trở nên vui vẻ khuôn mặt hiện lên nụ cười khiến anh nhìn cậu có một chút gì đó mê hoặc mà đờ người một lát lâu.
Sau khi thoát khỏi sự mê hoặc kỳ lạ
kia
anh
đã
tự hỏi bản
thân
của
mình
đã
bị
gì tại đang
lại
đơ mất mấy giây
nhìn
cậu
cười
?
Nhưng
rồi
cũng cố gắng gạt qua mà đưa
cậu
vào
mua vé để chơi những trò chơi thú vị ở đây. Họ giờ
đã
vào
trong công viên Tài
nhìn
mọi
thứ trong sự thích thú, và
rồi
ánh mắt
đã
đổ dồn đến một trò chơi nào đó...
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/tro-choi-tinh-ai/chuong-5
Khanh nhìn Tài đang chú ý vào chiếc đu quay mà mỉm cười hỏi: "Nhóc muốn chơi trò đó à ?"
Tài mỉm cười gật đầu. Anh giờ đã dắt cậu đến chỗ chiến đu quay , anh lấy tiền ra trả cho người chủ trò chơi này . Rồi đứng nhìn cậu chơi đu quay như cha nhìn con đang chơi trong sự vui vẻ vậy ...
Chiếc đu quay không ngừng xoay qua xoay lại trong sự thích thú của Tài, cậu cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Nhưng một lúc lâu cậu cảm thấy vô cùng khó chịu và đau đầu, ánh mắt cậu dần lờ mờ tay cậu như muốn bung ra khỏi nơi cầm lấy để giữ an toàn ...
Khanh đã phát hiện điều kì lạ từ Tài mà liền lao đến nhấn nút dừng lại trong sự khó hiểu và bực bội của bà chủ:
"Cậu làm cái quái gì vậy hả? Tại sao lại dừng nó lại chứ? Bộ cậu muốn tôi mất thêm thời gian cho khách à ?"
Trước những lời nói của bà ta cậu mặc kệ mà tiến đến chỗ của Tài, cậu đưa tay ôm Tài xuống rồi nhìn bà ta : " Tôi thật sự xin lỗi bởi vì rắc rối này ! Nhưng bà nhìn này thằng nhóc em tôi nó bị gì khi chơi trò chơi này ấy . Nên tôi cảm thấy nguy hiểm vậy nên..."
Bà ta tỏ thái độ bực mình rồi quát lớn: "Hừm được rồi giờ hai người đừng nhiều lời nữa cút hộ cho tôi !"
Bọn cũng không cải lại hay làm gì thêm nữa mà ngay lập tức rời đi . Tài giờ đây đã trở lại bình thường cậu lên tiếng: "Xin lỗi tất cả lỗi do em vậy nên anh mới phải gây hấn với bà ta !"
Khanh mỉm cười đáp: "Không có gì đâu bởi đây là chuyện bình thường mà! Vì ai cũng có sai lầm và em cũng vậy thôi. Còn giờ chúng ta không thể chơi trò này thì chơi trò khác nhẹ nhàng hơn!"
Vậy là bọn họ đã chơi trò khác trong công viên kia , bọn họ chơi trò ném phi tiêu để lấy gấu bông. Và cậu chơi rất kém nên phóng cái nào hụt cái ấy , trong khi anh rất giỏi chỉ một lần đã phóng trúng một con gấu bông rơi xuống đất, giờ đây chủ cửa hàng mỉm cười rồi đưa gấu bông đến cho hai người . Anh nhìn cậu rồi bảo: "Tặng em đó em lấy đi ! Bởi anh không dùng đến nó làm gì cả!"
Cậu trong sự ngại ngùng mà nhận con gấu bông kia , ngay lập tức cậu đã cầm lấy nó trong sự hạnh phúc. Anh nhìn đồng hồ cũng là 8h tối. Lúc này anh nói với cậu rằng có lẽ bọn họ nên trở về nhà vì trời đã tối.
Cậu nghe theo lời của anh mà cả hai đi ra xe sau đó leo lên xe anh chở cậu về, cậu ngồi đằng sau ôm chầm lấy anh trong sự hạnh phúc và vui vẻ.
Về đến nhà bọn họ bước xuống xe cả hai giờ đây đi vào nhà anh lên tiếng: "Kể từ ngày mai em có quyền sử dụng chiến xe này . Và em bắt buộc phải đi mua đồ về làm đồ ăn sáng trưa chiều cho anh nghe rõ không ? Và đây là những bài tập cơ bản, cho việc học sắp tới của em..."
Tài đồng ý sau đó cậu đã cùng anh lên giường để ngủ. Cậu trằn trọc nằm bên cạnh anh mà không ngủ được , có đôi khi lén nhìn anh xem phim. Anh giờ đây lên tiếng hỏi cậu :
"Sao chưa ngủ hả? Hay muốn xem phim cùng?"
Tài im lặng gật đầu, cậu bấy giờ bắt kịp nằm cạnh và xem phim cùng anh . Mộc lát lâu ánh mắt của cậu bắt đầu mờ đi , cậu dần chìm vào trong giấc ngủ vô thức cậu đã ngã người vào anh rồi ôm chầm lấy anh . Anh không vội hất cậu ra mà chỉ thở dài, bởi anh biết chắc có lẽ cậu cần ôm mới có thể ngủ được . Bởi vì anh lúc còn trẻ cũng vậy , luôn ôm một thứ gì đó vào lòng thì mới ngủ được ...
Không gian chìm trong sự tĩnh lặng khi anh tắt chiếc điện thoại. Anh nằm tư thế ngữa để cậu ôm ngủ mà không bận tâm gì. Thời gian dần trôi hai người đã chìm vào trong giấc ngủ say...
Sáng hôm sau cậu đã tỉnh lại rất sớm lúc đó là 5h sáng, cậu đi vệ sinh rồi vô nằm lại mà trằn chọc không ngủ được . Chốc lát cậu nhìn chăm chăm anh mà nhớ lại những gì anh đã làm cho mình và anh vô cùng quan tâm đến cậu . Cậu bỗng nở một nụ cười hạnh phúc.
Trái tim của cậu giờ đây dâng trào một cảm giác vô cùng kì lạ, nhưng lí trí lại bảo cậu hãy tránh xa anh ấy ra . Vậy là cậu đã đứng dậy mà đi ra ngoài, cậu quyết định chạy bộ để tập thể dục trong ánh sáng mờ ảo của mặt trăng đang dần biến mất...
Tài
Cứ như vậy một hồi lâu tầm nửa tiếng anh đã tỉnh lại mà không nhìn thấy cậu đâu . Anh có chút lo lắng mà suy nghĩ không biết cậu đã đi đâu rồi . Vậy là trong sự lo lắng của bản thân anh bắt đầu đi tìm kiếm và gọi tên cậu khắp nơi: "Tài mày đâu rồi hả?"
Kêu gọi mãi mà không thấy cậu anh giờ tự hỏi bản thân trong sự hoang mang: "Hazz rốt cuộc là nó đã đi đâu được chứ? Sao mình lại không thấy nó vậy ? Và liệu rằng nó có xảy ra chuyện gì hay là không ?"
Cứ như vậy Khanh đã bắt đầu đi tìm Tài và rồi anh cũng đã nhìn thấy cậu trong sự vui mừng và tức giận...
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.