Loading...
Ta thu dọn tất cả đồ đạc, muốn rời đi trước đại hôn, nhưng Uyển Nhi lại bảo ta không cần vội, Tiêu Vân Hành sẽ không thuận lợi thành thân với ta .
Ta thấp thỏm chờ đến ngày đại hôn, trong cung truyền ra tin tức Giang Lệnh Nghi và Hoàng thượng xảy ra binh biến.
Tiêu Vân Hành đang chuẩn bị bái đường với ta lập tức cởi hỉ phục, áy náy nói muốn vào cung hộ giá: "Đường Nhi, thật sự có lỗi với nàng, nàng chờ ta nhé, ta sẽ rất nhanh trở về."
Hắn ta bỏ lại ta dưới ánh mắt của mọi người , vội vã dẫn binh lính rời đi .
Ta thở phào một hơi dưới khăn che, được ma ma đỡ về phòng.
Sau đó, sân viện ta ở bỗng nhiên bốc cháy, nuốt chửng mọi thứ một cách vô tình.
Uyển Nhi biết cưỡi ngựa, đưa ta ra khỏi Kinh thành.
Ta ôm lấy eo nàng ấy , chỉ cảm thấy nàng ấy gầy như một nắm xương, đau lòng vô cùng.
Nàng ấy hỏi ta có nơi nào muốn đi không ?
"Ở bên ngươi, đi đâu cũng được ."
Uyển Nhi trầm mặc một lát, nói muốn đưa ta đi sa mạc ngắm hoàng hôn, đó là tâm nguyện nàng ấy ấp ủ đã lâu nhưng chưa có cơ hội thực hiện.
Chỉ tiếc sa mạc quá xa, ta chỉ cho nàng ấy một đỉnh núi, nơi đó có cát vàng, cũng có thể coi là sa mạc.
Hoàng hôn chẳng có gì đẹp , nhưng Uyển Nhi lại rất vui, tựa vào vai ta thao thao bất tuyệt kể rất nhiều chuyện, cuối cùng khô cả họng hỏi ta : "Nương còn muốn biết gì không ?"
Ta giúp nàng ấy vuốt lại mái tóc rối trước trán, giọng điệu dịu dàng: "Ta muốn biết chuyện về đứa con thứ hai của ta ."
Uyển Nhi khựng lại , rũ mắt xuống: "Nó cũng hỗn xược như Tiêu Vân Hành, làm rất nhiều chuyện sai trái, không phải là một đứa trẻ ngoan, nương nhất định sẽ hối hận khi sinh ra nó ra ."
Ta lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng ấy : "Ta thấy nó dũng cảm kiên cường, là đứa trẻ tốt nhất trên đời này , ta sẽ không hối hận khi sinh ra nó."
Vành mắt Uyển Nhi đỏ hoe, không kìm được lau nước mắt: "Vậy nương có thể ôm nó không ? Nó thật sự rất nhớ nương."
Ta vươn hai tay ôm nàng ấy vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy .
Uyển Nhi ôm chặt lấy ta , đè nén cảm xúc: "Nương, nương có muốn về nhà không ?"
"Nhà?" Ta lộ vẻ nghi hoặc.
Uyển Nhi lau khô nước mắt: "Thôi vậy , nương chính là vì muốn thoát khỏi cái gia đình ngột ngạt đó nên mới đến đây, nương ơi, nương có từng nghĩ đến việc tìm một nam nhân tốt hơn Tiêu Vân Hành không ?"
Nàng ấy cho rằng ta sống không nổi một mình trên thế gian này , còn phải đề phòng Tiêu Vân Hành dây dưa, nên tìm một nơi nương tựa mạnh mẽ hơn hắn ta .
"Chẳng phải ta cứ mãi ở bên con là đã tốt rồi sao ? Ta và con có thể đến nơi Tiêu Vân Hành không tìm thấy, con muốn làm gì ta cũng sẽ bầu bạn."
Thần sắc Uyển Nhi ảm đạm: "Con có rất nhiều chuyện phải làm , không thể cứ mãi ở bên nương, nương phải đi tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình ."
  Dường như trong lòng nàng
  ấy
  đã
  có
  người
  thích hợp, nàng
  ấy
  dẫn
  ta
  thẳng về phía bắc, tiến
  vào
  vùng Tương Dương, dò hỏi về đội quân đang đóng quân ở đó, tìm một vị tướng quân họ Lạc.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/tuong-vi-cuoi-mua-thang-ca-xuan-xua/chuong-5
 
Rất nhanh, một nam nhân với thân hình vạm vỡ đi tới, ngũ quan đoan chính, nhưng trên xương lông mày có một vết sẹo, nhìn qua rất đáng sợ.
Uyển Nhi nhìn thấy hắn lại nhảy nhót: "Lạc thúc thúc, đã lâu không gặp! Hồi trẻ thúc thật anh tuấn, không hổ là đóa hoa trong quân đội, thúc có thể không quen biết con, nhưng đừng ngạc nhiên, sau này chúng ta sẽ rất thân thiết!"
Nam nhân sở hữu đôi mắt thâm trầm không hợp với tuổi tác, khi nhìn người khác thì như hồ sâu thẳm, không hề vì những lời nói không đầu không cuối của Uyển Nhi mà cảm thấy khó hiểu hay bối rối.
Ánh mắt đen láy của hắn dừng lại trên người ta , ngưng đọng thật lâu.
Ta bị nhìn đến lòng bất an, nép mình ra sau Uyển Nhi.
Uyển Nhi quay đầu an ủi: "Nương đừng sợ, Lạc thúc thúc là người rất tốt , hai năm nữa thiên hạ đại loạn, thúc ấy sẽ là nhân vật lớn được phong Vương bái Hầu đấy."
Lạc Bắc Thần mời ta và Uyển Nhi ở lại doanh trại quân đội dùng bữa, mở tiệc khoản đãi, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, đôi mắt đen sâu như đêm tối, khiến ta không thể nhìn thấu hắn là người thế nào.
Nhưng Uyển Nhi rất tin tưởng hắn , ta cũng đành ở lại .
Đi một chặng đường dài khiến ta hơi khát nước, nhưng quân doanh khoản đãi mọi người đều dùng rượu mạnh và thịt lớn, ta khó mà nuốt trôi.
Lạc Bắc Thần đi ra nửa canh giờ, khi trở về thì mồ hôi đầm đìa, trên vai gánh hai thùng nước sạch.
Binh lính nói Tương Dương đã lâu không mưa, suối núi gần nhất cách đó mười dặm trên ngọn núi cao.
Lạc Bắc Thần múc một bát nước sạch đưa cho ta .
Ta vươn tay đón lấy, nhẹ giọng cảm ơn.
Uyển Nhi nháy mắt đưa tình với ta , rồi đột nhiên cuộn tròn lưng lại , nôn hết những gì vừa ăn ra .
Ta làm đổ bát nước sạch, lo lắng đỡ lấy nàng ấy : "Làm sao vậy ?"
Uyển Nhi lau khóe miệng, cố nặn ra một nụ cười với ta : "Con ăn no quá, nôn ra thoải mái hơn nhiều."
Khuôn mặt nhỏ của nàng ấy trắng bệch, gầy đến mức chỉ còn bằng bàn tay.
Khoảnh khắc tiếp theo, nàng ấy lập tức ngã vào lòng ta bất tỉnh nhân sự.
Lạc Bắc Thần mời quân y đến, quân y nói Uyển Nhi không có vấn đề gì lớn, có thể là khí huyết hư tổn nên mới ngất xỉu, bồi bổ thêm là được .
Ta vẫn không yên lòng, nắm tay Uyển Nhi canh gác suốt đêm.
Ngày hôm sau nàng ấy tỉnh lại , nói là do đi đường quá mệt mỏi, bảo ta đừng lo lắng vớ vẩn.
Ta vừa thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại đã thấy Lạc Bắc Thần đứng ở cửa.
Không biết hắn đã đến từ lúc nào, đôi mắt đầy tơ máu, ánh mắt đặt trên người ta , ẩn chứa sự nóng rực không ai hay biết .
Thấy ta nhìn hắn , hắn không tự nhiên dời đi ánh mắt, xách vào hai thùng nước nóng: "Cho các nàng lau mặt, lát nữa sẽ dọn cơm."
Lạc Bắc Thần nói xong lập tức rời đi , ta múc nước nóng vào chậu, bưng đến mép giường để lau mặt cho Uyển Nhi.
Nàng ấy đột nhiên dùng sức ôm chặt lấy ta : "Nương, nương và Lạc thúc thúc ở bên nhau đi , thúc ấy sẽ chăm sóc nương thật tốt , hai người sinh một đứa con mới, nhất định sẽ hạnh phúc hơn."
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
                    Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
                
Gửi báo cáo thất bại!
                    Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.