Mạc Vũ Thường nhìn hắn với vẻ mặt tư lự, nước mắt chực trào ra, hắn làm nàng đau. Nghe lời hắn đe dọa, nàng chỉ có thể gật đầu, căn bản không thể nào biện giải.
Cố Vân Dã nhìn nàng chực khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẫn nhịn, trong lòng có một luồng cảm xúc cuộn lên. Không thể chịu được, hắn đột nhiên hôn lên môi nàng, cái hôn triền miên dây dưa không dứt ra được giống như tình cảm trong lòng mới vừa bùng nổ, hoàn toàn không phù hợp với bộ dáng lạnh lùng vừa rồi.
Mạc Vũ Thường sửng sốt một chút rồi lại thấy tiếc vì chính mình không thể hòa tan vào cái hôn nồng nhiệt đó.
Thật lâu sau, hắn buông nàng ra, vẻ mặt vô cùng phức tạp sâu xa khó hiểu. Hắn nhìn hai gò má đỏ ửng của nàng rồi nói: “Em đi thay quần áo và trang sức đi, tôi chờ em ở cửa ra của bãi đậu xe.”
Mạc Vũ Thường ngơ ngác gật đầu, nhìn theo hắn rời khỏi studio rồi mới đi về phòng thay đồ.
Buổi tối như thường lệ, Cố Vân Dã cùng nàng nóng bỏng trên giường. Bình thường các động tác của hắn rất nhiệt tình nhưng đêm nay lại càng kịch liệt, cuồng loạn giống như muốn vét sạch cả người nàng.
Hắn cố ý kéo thật dài khúc dạo đầu, làm cho Mạc Vũ Thường đắm chìm trong vô số cơn lốc xoáy khao khát, gần như cuốn nàng đi. Chính bản thân Cố Vân Dã cũng không chịu nổi sự tra tấn nên tiến vào trong thân thể nàng, tìm đến sự giải thoát cho cả hai người.
“Nói, nói em là của tôi!” hắn ngang ngược ra lệnh, cũng không suy nghĩ sâu xa vì sao hắn lại muốn nàng làm như vậy. Những gì chứng kiến chiều nay đến bây giờ vẫn làm hắn phẫn nộ, ghen tức không thôi.
“Em.. em không biết” Mạc Vũ Thường đã hoàn toàn mê muội, căn bản nàng không thể lặp lại lời nói của hắn.
“Tôi sẽ cho em nhớ kỹ em là của ai!” Hắn mê cuồng nói, rồi cũng cố ý tra tấn nàng, trêu đùa nàng, không cho nàng đạt đến đỉnh thỏa mãn, cả người như treo lơ lửng giữa không trung. Mạc Vũ Thường cắn chặt môi dưới, mơ hồ muốn cầu xin hắn, nhưng nàng chỉ cúi đầu phát ra tiếng nức nở giống như một con mèo nhỏ đang gặp nguy khốn mà bất lực.
“Sau này không cho phép em tươi cười với những người đàn ông khác, cũng không cho đàn ông chạm vào em, biết không?” Hắn vẫn không buông tha cho nàng, nhất định thể hiện công khai quyền sở hữu của hắn đối với nàng, kiên trì bắt nàng phải hứa hẹn với hắn, hoàn toàn không để ý tới yêu cầu của hắn có hợp lý không.
Mạc Vũ Thường không thể chịu đựng thêm được nữa, trong lòng muốn được nhanh chóng giải thoát, nàng bất lực gật đầu, lên tiếng: “Em sẽ nghe lời anh… Xin anh…”
Vừa được lời hứa từ miệng nàng thốt ra, hắn bắt đầu tăng thêm lực cùng tốc độ, một lần rồi lại một lần xâm chiếm nơi riêng tư ấm áp của nàng, làm cho hai người cùng nhau lên đến cực đỉnh đạt được sự giải thoát.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/vi-chi-co-tinh-yeu/chuong-23
* * *
Mây mưa đã qua, Mạc Vũ Thường vẫn run nhè nhẹ nằm trong lòng Cố Vân Dã. Vừa rồi sự tra tấn ngọt ngào thể xác và tinh thần khiến cho nàng không khỏi có cảm giác đáng sợ. Nàng chính là tình nhân của hắn nhưng hắn lại yêu cầu nhiều như vậy, nàng thật sự không hiểu trong lòng hắn nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, Cố Vân Dã bỗng dưng xoay nàng lại đối diện với hắn, trầm mặt ra lệnh: “Bây giờ em cười cho tôi xem.”
Mạc Vũ Thường vẻ mặt kinh ngạc, khó hiểu nhìn hắn, “Em… em cười không nổi.” Yêu cầu của hắn thật đường đột và kỳ quái, nàng thật sự không làm được.
Cố Vân Dã lập tức đầy vẻ lo lắng, đuôi lông mày, đáy mắt hiện lên tia tức giận. “Tôi muốn em cười, em phải cười! Chiều nay không phải em cười thật thoải mái à, vì sao trước mặt tôi lại cười không nổi?” Hắn ngang ngược cố chấp. Nàng là của hắn, ngay cả khuôn mặt tươi cười, đôi mắt sáng rỡ kia cũng thuộc về hắn.
Mặc Vũ Thường quả thật sợ đến sắp khóc, yêu cầu của hắn quá mạnh mẽ nhưng cũng là làm khó người ta. Nàng yên lặng, đôi mắt ai oán, ủy khuất nhìn hắn, lệ chực trào ra.
Nhìn bộ dáng của nàng, Cố Vân Dã không khỏi mềm lòng nhưng hắn vẫn muốn nàng cười trước mặt hắn. Đột nhiên hắn nhớ tới một việc, trên mặt không khỏi hiện lên một nét cười gian, hắn có biện pháp làm cho nàng cười. Hắn thình lình đưa tay xoa nhẹ làn da mịn màng dưới cánh tay của nàng, lực xoa cực kỳ mềm nhẹ tựa như tiếp xúc với lông chim. Quả nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức thả lỏng, không thể kìm chế được nở nụ cười.
Trước kia nàng chỉ sợ nhột! Hiện giờ nàng quả thực không ngừng cười được, cười thành tiếng khanh khách. Trái tim lạnh lùng của Cố Vân Dã trong nháy mắt trở lên ấm áp. Khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của nàng in thật sâu vào tâm linh hắn. Giây phút này, hắn thầm muốn được cứ nhìn khuôn mặt nàng cười, nghe tiếng cười của nàng như vậy cho đến suốt đời. Ý nghĩ này thật sự đã làm hắn sợ.
“Đừng… đừng chọc em nữa, em sắp không thở nổi rồi.” Mặc Vũ Thường không thở được lên tiếng cầu xin.
Cố Vân Dã chợt dừng lại, đôi mắt tối tăm nhìn nàng chăm chú, một luồng cảm xúc dâng trào trong lòng làm cho ngực hắn phập phồng phập phồng. Mạc Vũ Thường dường như cũng phát hiện hắn không bình thường nhưng nàng không dám động đậy, chỉ có thể chìm trong ánh mắt cực nóng của hắn.
Bỗng nhiên hắn dùng tốc độ sét đánh lao tới hôn nàng, lưỡi hắn xâm nhập vào trong miệng nàng, càng quét mãnh liệt. Thân thể hắn nằm trên người nàng, hai tay cuồng loạn thăm dò thân thể nàng, dường như con dã thú trong cơ thể hắn giãy dụa thoát khỏi dây trói, khát khao bám lấy nàng. Mặc Vũ Thường mở rộng con tim đón lấy hắn, sự cuồng nhiệt của hắn làm nàng sợ hãi nhưng cũng vô cùng hưng phấn. Nàng thực sự không thể cự tuyệt hắn, chỉ có thể tùy ý hắn ở trên người nàng vô chừng mực ăn nàng, đoạt lấy nàng.