Loading...
Đêm Thượng Hải hôm nay rực rỡ hơn bao giờ hết, không phải vì ánh trăng mà vì sự kiện từ thiện thường niên của Quỹ Ánh Dương được tổ chức tại Tòa nhà Triển lãm Nghệ thuật Quốc tế. Đây không chỉ là nơi quy tụ giới thượng lưu mà còn là sàn diễn không chính thức của các ngôi sao hàng đầu, và dĩ nhiên, tâm điểm của mọi ánh nhìn đêm nay thuộc về một người .
Anh, Thẩm Dịch xuất hiện.
Khoảnh khắc anh bước ra khỏi chiếc Maybach đen, một làn sóng phấn khích dâng lên từ đám đông phóng viên và người hâm mộ. Ánh đèn flash lóe lên không ngừng, tạo thành một vệt sáng chói lòa quanh hình bóng cao lớn, thẳng tắp của anh .
Anh hôm nay khoác lên mình bộ lễ phục tuxedo đen cổ điển, được cắt may tinh xảo đến từng đường kim mũi chỉ, ôm lấy vóc dáng săn chắc, không một chút mỡ thừa của một người luôn giữ kỷ luật nghiêm ngặt. Khí chất của Ảnh Đế Thẩm Dịch không cần phải phô trương, nó tự nhiên toát ra từ mỗi bước đi , trầm ổn và chậm rãi. Mái tóc đen nhánh được vuốt ngược gọn gàng, để lộ vầng trán cao và đôi lông mày rậm rạp. Khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo, như được chạm khắc bởi nghệ nhân bậc thầy, luôn giữ vẻ mặt bình thản, lạnh lùng quen thuộc.
Điểm nhấn thu hút nhất chính là đôi mắt phượng dài, sâu thẳm của anh . Chúng nhìn thẳng về phía trước , dường như xuyên qua đám đông ồn ã, mang theo một vẻ mệt mỏi khó che giấu, sự mệt mỏi không đến từ công việc mà đến từ sâu thẳm tâm hồn. Đôi mắt đó từng là ánh sáng rực rỡ trên màn ảnh, giờ đây lại mang theo quá nhiều sự phức tạp và nuối tiếc. Trên cổ tay anh , chiếc đồng hồ Patek Philippe đơn giản, vỏ vàng trắng, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng xa xỉ kín đáo, như chính con người anh – quyền lực nhưng hướng nội.
Anh nhanh chóng hoàn thành phần phỏng vấn ngắn gọn trên t.h.ả.m đỏ, giọng nói trầm ấm, từ tính lướt qua các micro. Anh bước vào sảnh chính, nơi sự kiện sắp bắt đầu.
Sảnh tiệc được trang trí theo tông màu vàng đồng và trắng ngà, tạo nên không gian vừa sang trọng vừa nghệ thuật. Thẩm Dịch đứng ở một góc khuất, lịch sự đáp lại những lời chào xã giao nhưng tâm trí anh không đặt ở đó.
Ba năm. Ba năm ly hôn, anh đã lao đầu vào công việc, chinh phục thêm hai giải thưởng điện ảnh danh giá nhất, nhưng sự trống rỗng trong căn nhà cũ vẫn không thể lấp đầy. Anh tự hỏi, cô ấy , người phụ nữ đã từng cùng anh chung sống dưới một mái nhà, liệu giờ này đang ở đâu , sống như thế nào?
Và rồi , câu hỏi đó có câu trả lời, đột ngột, đau đớn và không thể né tránh.
Đài phun nước pha lê ở trung tâm sảnh chợt ngừng hoạt động, thay vào đó là ánh sáng tập trung chiếu vào khu vực trưng bày trang sức ở phía Đông.
Một giọng nói trầm bổng, chuyên nghiệp vang lên: "Và bây giờ, chúng ta chào đón nhà thiết kế An Nhu, người sáng lập thương hiệu trang sức cao cấp 'Nhu An' vừa trở về từ Milan, và cũng là nhà tài trợ chính cho quỹ năm nay, giới thiệu bộ sưu tập mới mang tên ‘Thâm Niệm’."
Trái tim Thẩm Dịch như ngừng đập. An Nhu. Vẫn là cái tên đó, nhưng giờ đây nó gắn liền với sự thành công và kiêu hãnh.
Anh nhìn về phía ánh sáng. Cô ấy bước ra , không đi trên t.h.ả.m đỏ mà bước ra từ một tấm màn nhung, như một viên ngọc quý cuối cùng được khai quật.
An Nhu của hiện tại khác hẳn An Nhu của ba năm trước .
Cô ấy mặc một chiếc đầm dài ôm sát cơ thể, màu xanh đậm như bầu trời đêm không sao , làm nổi bật làn da trắng sứ không tì vết. Thiết kế cut-out tinh tế ở vai để lộ xương quai xanh mảnh dẻ, đầy gợi cảm nhưng không hề dung tục. Cô ấy không còn mái tóc dài e ấp ngày xưa, thay vào đó là mái tóc dài màu hạt dẻ, hơi gợn sóng buông xõa tự nhiên, đầy phong thái và tự tin.
Điểm nhấn lớn nhất: Đôi mắt hạnh nhân to tròn của cô ấy . Trước kia , chúng luôn đong đầy sự dịu dàng, nỗi buồn hoặc tình yêu thầm lặng dành cho anh . Giờ đây, chúng đã lột xác, ánh mắt cô ấy tĩnh lặng như mặt hồ sâu không đáy, chứa đựng sự kiên định và một chút thách thức. Làn môi cô ấy tô màu đỏ rực rỡ, càng làm nổi bật sự sắc sảo, độc lập của người phụ nữ đã tự mình xây dựng đế chế riêng.
Trên cổ cô
ấy
là chiếc vòng cổ kim cương xanh thẫm, kiệt tác của chính cô, lấp lánh
dưới
ánh đèn.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/vo-cu-xin-dung-chay/chuong-1
Cô
ấy
đứng
thẳng, mỉm
cười
chuyên nghiệp với các vị khách, nhưng nụ
cười
đó chỉ dừng
lại
ở khóe môi,
không
chạm đến ánh mắt. Nó là một nụ
cười
xã giao
hoàn
hảo,
không
có
bất kỳ
hơi
ấm nào của tình cảm cá nhân.
Thẩm Dịch đứng đó, như bị đóng băng. Anh gần như quên mất cách hít thở. Cô ấy đẹp hơn, rạng rỡ hơn, nhưng lại xa cách hơn gấp vạn lần . Vẻ đẹp này được tôi luyện từ sự kiên cường và độc lập, không còn là vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ ngày xưa. Cô ấy đã thực sự "tái sinh" sau khi rời khỏi anh .
Ngọc Đinh Đang
Anh nhớ lại cô ấy trong căn nhà cũ: mặc chiếc váy ngủ màu trắng, mái tóc buộc hờ, đi dép bông và chuẩn bị bữa ăn khuya cho anh . Cô ấy khi đó sẽ nhìn anh bằng ánh mắt đầy lo lắng khi anh về muộn, chỉ cần anh cau mày là cô ấy sẽ buồn. Giờ đây, người phụ nữ đứng trước hàng trăm ánh đèn flash này là một Nữ Vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-cu-xin-dung-chay/chuong-1.html.]
Cô ấy bắt đầu bài thuyết trình ngắn gọn về bộ sưu tập. Giọng cô ấy vẫn trong trẻo, nhưng mang thêm sự tự tin và quyền lực mà anh chưa từng nghe thấy.
Khi An Nhu di chuyển đến khu vực trưng bày, cô ấy đi ngang qua nơi Thẩm Dịch đứng .
Khoảng cách giữa họ chỉ còn chưa đầy một mét.
Thẩm Dịch siết chặt ly rượu trên tay, gần như làm vỡ nó. Hơi thở anh trở nên nặng nề. Anh không thể làm gì ngoài việc nhìn cô chằm chằm, muốn nói điều gì đó, muốn chạm vào cô ấy , muốn xác nhận rằng cô ấy là thật.
Đúng lúc đó, An Nhu quay đầu.
Đôi mắt tĩnh lặng của cô ấy cuối cùng cũng chạm vào đôi mắt sâu thẳm, phức tạp của anh .
Đó là một khoảnh khắc dài đến vô tận.
Cô ấy không tránh né. Cô ấy nhìn thẳng vào anh , nhưng ánh mắt đó không có sự căm ghét, không có sự nuối tiếc, thậm chí không có sự nhận biết như nhìn người quen cũ. Ánh mắt cô ấy hoàn toàn trống rỗng đối với anh . Như thể anh chỉ là một bức tượng trang trí trong sảnh tiệc, một người xa lạ vô danh.
Thẩm Dịch cảm thấy một nhát d.a.o vô hình đ.â.m thẳng vào tim. Sự lạnh lùng của An Nhu không phải là diễn kịch, mà là sự thật. Cô ấy đã hoàn toàn xóa bỏ anh ra khỏi cuộc đời mình .
Sau một giây im lặng c.h.ế.t chóc, một người đàn ông nước ngoài, cao ráo, tóc vàng, ăn mặc lịch lãm bước đến bên cạnh An Nhu, nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô ấy và nói nhỏ bằng tiếng Ý. An Nhu mỉm cười với người đó, nụ cười lần này ấm áp hơn hẳn nụ cười xã giao trước đó, và quay lưng đi , tiếp tục nói chuyện công việc, không hề ngoái lại nhìn Thẩm Dịch dù chỉ một lần nữa.
Thẩm Dịch đứng yên. Chiếc ly trong tay anh đã nguội lạnh. Sự hối hận và khao khát như một con thú dữ gầm gừ trong lồng n.g.ự.c anh .
"Anh Dịch?" Trợ lý của anh , Hà Quân, đi đến bên cạnh, khẽ hỏi, "Anh ổn chứ? Có cần tôi đi lấy nước không ?"
Thẩm Dịch không trả lời. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng thanh lịch của An Nhu đang nói chuyện vui vẻ với người đàn ông kia .
Anh muốn gì? Anh muốn cô ấy quay lại nhìn anh , nhìn anh với sự thù hận, với nỗi buồn cũng được , miễn là không phải sự lạnh nhạt này .
"Không cần," Thẩm Dịch cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn đặc. Anh chỉnh lại cà vạt một cách vô thức, lấy lại vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô ấy .
"Hà Quân, kiểm tra lại danh sách các bộ phim sắp tới. Bộ phim 'Hợp Đồng Mộng Mơ' cần một nhà thiết kế trang sức độc quyền." Anh nhìn An Nhu một lần nữa, đôi mắt ẩn chứa sự quyết tâm không thể lay chuyển. "Anh muốn hợp tác với Nhu An. Bằng mọi giá."
Anh biết , cách duy nhất để phá vỡ bức tường thành vững chắc này là dùng chính công việc, dùng chính thế giới mà anh đang đứng trên đỉnh cao, để kéo cô ấy trở lại tầm nhìn của anh .
Bất kể cô ấy ghét anh đến mức nào, anh sẽ theo đuổi cô ấy một lần nữa. Lần này , anh sẽ không buông tay.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.