Loading...
Theo yêu cầu của Thẩm Dịch về "sự hoàn hảo nghệ thuật," studio Nhu An phải chuẩn bị một buổi thử nghiệm ánh sáng chi tiết cho các mẫu thiết kế trang sức dùng trong phim. Điều này đồng nghĩa với việc An Nhu phải dành nguyên một buổi chiều làm việc cùng anh tại phòng thí nghiệm của cô.
Căn phòng này được thiết kế đặc biệt, có thể mô phỏng các điều kiện ánh sáng khác nhau : từ ánh đèn studio mạnh mẽ, ánh sáng tự nhiên dịu nhẹ ngoài trời, đến ánh nến lãng mạn. Nó là một không gian nhỏ, kín đáo, và sự gần gũi này ngay lập tức tạo ra bầu không khí căng thẳng giữa hai người .
An Nhu đứng bên chiếc bàn lớn chứa đầy các dụng cụ đo đạc và những viên đá quý lấp lánh. Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu be và quần tây đen, mái tóc buộc hờ nửa đầu, để lộ chiếc cổ thanh thoát. Cô giữ thái độ chuyên nghiệp tuyệt đối, giải thích chi tiết về phản ứng quang học của từng loại vật liệu.
"Đây là mẫu 'Ánh trăng,' được chế tác từ kim cương thô. Nó phản xạ tốt nhất dưới ánh sáng lạnh, thích hợp cho những cảnh quay ban đêm..."
Thẩm Dịch đứng đối diện, cao hơn cô gần một cái đầu. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen cổ đứng , càng tôn lên vẻ trầm tĩnh. Anh không ngừng quan sát cô, không chỉ nghe lời cô nói mà còn theo dõi từng cử động của bàn tay cô, từng cái nhẽo mày khi cô tập trung.
"Anh muốn thấy phản ứng của nó dưới ánh sáng lãng mạn," Thẩm Dịch cắt ngang. "Giống như ánh nến trong một buổi dạ tiệc."
An Nhu gật đầu, điều chỉnh bảng điều khiển. Ánh sáng mạnh đột ngột tắt, căn phòng chìm vào màu vàng cam dịu nhẹ, mô phỏng hoàn hảo ánh nến.
Khoảnh khắc ánh sáng mờ đi , không gian bỗng trở nên thân mật một cách nguy hiểm. Vẻ ngoài lạnh lùng của An Nhu như được làm mềm đi dưới sắc vàng ấm áp.
Thẩm Dịch bước đến gần hơn, quan sát chiếc vòng cổ đang được đặt trên giá đỡ nhung.
"Món trang sức này ... cần một thiết kế hơi hướng cổ điển hơn," anh nói , giọng anh trầm hơn trong bóng tối. "Nó cần phải kể được câu chuyện về sự mất mát, nhưng đồng thời vẫn giữ được niềm hy vọng mong manh."
An Nhu nhích người để nhìn rõ hơn chiếc vòng cổ. Cô nghiêng đầu, tập trung, rồi khẽ đưa tay ra , chạm vào dây chuyền.
Ngọc Đinh Đang
"Nếu muốn nhấn mạnh sự mất mát, chúng ta nên thêm một chút màu xanh ngọc bích bị che khuất ở mặt sau ," cô phân tích. "Nó sẽ tạo ra sự tương phản giữa vẻ ngoài rực rỡ và nỗi buồn sâu kín bên trong."
Cô đưa tay về phía chiếc hộp dụng cụ, tìm một chiếc nhíp.
Đúng lúc đó, Thẩm Dịch cũng vươn tay ra , muốn cầm lấy một chiếc nhíp khác ở ngay bên cạnh.
Hai bàn tay chạm vào nhau .
Không phải cái chạm nhẹ nhàng, mà là cái chạm bất ngờ, mạnh mẽ ngay trên mu bàn tay cô.
Bàn tay Thẩm Dịch ấm nóng, mạnh mẽ, thô ráp hơn chút đỉnh do luyện tập võ thuật cho các vai diễn hành động. Bàn tay An Nhu lại lạnh và mềm mại, mang theo chút mùi hương thoang thoảng của sáp ong và kim loại.
Cả hai đều đóng băng.
Dưới ánh sáng vàng mờ ảo, khoảnh khắc này kéo dài như vô tận. Thẩm Dịch nhìn chằm chằm vào nơi hai bàn tay tiếp xúc. Anh nhớ lại cảm giác này – cảm giác mà anh đã quên suốt ba năm qua. Ngày xưa, bàn tay này thường đan vào tay anh khi họ đi dạo, hoặc vuốt ve khuôn mặt anh khi anh mệt mỏi.
An Nhu giật mình , lập tức rụt tay lại , động tác nhanh đến mức gần như là phản xạ. Khuôn mặt cô ấy thoáng chút đỏ ửng, nhưng cô nhanh chóng quay đi , cố gắng kiểm soát hơi thở.
"Xin lỗi ," Thẩm Dịch lên tiếng trước , giọng anh hơi khàn. Anh lùi lại một bước, tạo ra khoảng cách an toàn . " Tôi không cố ý."
"Không sao ," An Nhu đáp, giọng cô ấy cố gắng giữ sự bình tĩnh tuyệt đối. "Chúng ta tiếp tục."
Nhưng sự chuyên nghiệp đó đã bị phá vỡ. Sự ấm áp từ tay anh vẫn còn vương lại trên da cô.
An Nhu nhanh chóng đi đến tủ hồ sơ, tìm kiếm một số mẫu vật liệu cũ để minh họa cho ý tưởng. Thẩm Dịch đứng yên, cố gắng làm dịu đi nhịp tim đang đập quá nhanh.
Trong lúc An Nhu lục tìm tài liệu, một tập phác thảo đã cũ vô tình rơi ra khỏi kẹp giấy. Nó không phải là bản vẽ trang sức, mà là một bức phác họa chì về... một cảnh trong phim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-cu-xin-dung-chay/chuong-3.html.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/vo-cu-xin-dung-chay/chuong-3
]
Đó là cảnh một nam diễn viên đang đứng dưới mưa, ánh mắt cô độc, tuyệt vọng. Anh chính là Thẩm Dịch, trong vai diễn giúp anh đạt giải Ảnh Đế năm năm trước – một vai diễn mà anh đã dành hết tâm huyết và bỏ quên cô ấy .
An Nhu gần như luống cuống, lập tức cúi xuống nhặt lên. Nhưng Thẩm Dịch nhanh hơn. Anh cúi xuống, bắt lấy tập giấy ngay trước khi cô kịp giấu nó đi .
Anh nhận ra nét vẽ mềm mại, quen thuộc đó. Anh nhận ra đôi mắt trong bức vẽ – chúng chứa đựng tất cả sự lo lắng và yêu thương mà cô đã dành cho anh trong thời gian anh đóng vai diễn đó. Anh đã quá bận rộn với vai diễn, đến mức quên mất rằng cô ấy đã âm thầm ủng hộ, thậm chí còn dành thời gian vẽ lại những cảnh quay ấn tượng nhất của anh .
"Cái này ..." Anh lật nhẹ từng trang giấy đã ngả màu. "Là cô vẽ?"
"Trả lại cho tôi ," An Nhu yêu cầu, giọng cô lạnh lùng và dứt khoát, cố gắng giành lại tập giấy. "Đó là đồ cá nhân."
Anh không trả. Anh nhìn vào một trang giấy khác. Đó là một bản phác thảo về căn bếp của họ, ánh sáng ấm áp, và có bóng dáng mờ ảo của hai người đang đứng cạnh nhau , dường như đang nấu ăn.
Đó là một khoảnh khắc rất nhỏ, rất đời thường trong cuộc hôn nhân đầy hào quang và cô đơn của họ.
"Cô vẫn giữ nó," Thẩm Dịch nói , giọng anh trầm xuống. Anh đưa tay thon dài, xương xẩu, nhẹ nhàng chạm vào hình vẽ bóng dáng mình . "Đây là những kỷ niệm đẹp nhất của chúng ta ."
An Nhu nhắm mắt lại , cô không muốn để anh thấy sự yếu đuối của mình .
"Đó là vật liệu nghiên cứu," cô nói dối. " Tôi dùng nó để phân tích phong cách vẽ của mình . Không có ý nghĩa gì khác."
"Không có ý nghĩa gì sao ?" Anh ngước lên nhìn cô, ánh mắt anh đầy sự chất vấn và đau đớn. "Cô nói dối. Nếu nó không có ý nghĩa, cô đã vứt nó đi từ lâu rồi . Cô là người không thích giữ lại đồ cũ."
Sự thật bị phơi bày khiến An Nhu cảm thấy lúng túng. Cô ấy đã vứt bỏ mọi thứ: nhẫn cưới, ảnh chụp, thư từ. Nhưng không hiểu sao , tập phác thảo vô tri này , ghi lại tình yêu đơn phương và sự hy sinh của cô ấy , lại được giữ lại . Có lẽ, đó là bằng chứng duy nhất cho thấy tình yêu của cô ấy đã từng tồn tại mãnh liệt đến thế nào.
"Nếu anh đã xem xong, xin hãy trả lại cho tôi ," An Nhu lùi lại một bước, tạo ra một rào cản vô hình nhưng mạnh mẽ.
Thẩm Dịch không đưa. Anh gấp tập giấy lại cẩn thận, đặt nó lên bàn, nhẹ nhàng như đặt một món đồ dễ vỡ.
"Anh biết ," anh nói khẽ, ánh mắt anh nhìn cô đầy sự hối lỗi và thành khẩn. "Anh biết anh đã làm tổn thương cô, An Nhu. Anh biết anh đã quá vô tâm, quá tập trung vào ánh hào quang của mình . Nhưng khi nhìn thấy những bức vẽ này , anh nhận ra cô đã yêu anh nhiều hơn anh tưởng."
Anh bước đến gần, giọng anh gần như là lời thú tội: "Anh không thể quay lại sửa chữa quá khứ. Nhưng anh có thể dùng tương lai để bù đắp. Anh muốn chuộc lỗi ."
"Anh Thẩm," An Nhu cắt lời, lấy lại sự điềm tĩnh và lạnh lùng của mình . Cô đưa tay lấy lại tập phác thảo, cất nó sâu vào ngăn tủ, khóa lại .
"Chúng ta đang nói về công việc, không phải tình cảm cá nhân. Nếu anh muốn chuộc lỗi , xin hãy tập trung vào kịch bản. Nếu anh còn tiếp tục nhắc lại quá khứ, tôi sẽ hủy hợp đồng. Tôi không muốn sống trong hồi ức nữa."
Cô nhìn thẳng vào anh , ánh mắt kiên quyết. Bức tường băng giá cô dày công xây dựng đã kịp thời dựng lên lần nữa.
Thẩm Dịch hiểu. Anh không thể thúc ép.
Anh thở dài một hơi , sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt. Anh gật đầu, chấp nhận giới hạn cô đặt ra .
"Được. Chúng ta quay lại với ánh sáng. Nhưng cô An," anh dừng lại ở cửa, quay đầu nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, "Đồ cá nhân của cô, anh sẽ không chạm vào nữa. Nhưng cơ hội để anh sửa chữa lỗi lầm, anh sẽ không bao giờ buông tay."
Anh đóng cửa lại .
An Nhu đứng một mình trong căn phòng thử nghiệm ánh sáng màu nến, hơi thở cô trở nên rối loạn. Cô đưa tay lên trán, cảm thấy đầu mình choáng váng.
Chiếc cốc sứ cũ kỹ, tập phác thảo bị khóa kỹ. Cô đã lừa dối anh , nhưng quan trọng hơn, cô đã lừa dối chính mình . Cô chưa bao giờ thực sự vứt bỏ anh .
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.