Loading...

Vô Tình
#2. Chương 2

Vô Tình

#2. Chương 2


Báo lỗi

“Nhưng mà em may mắn đấy, gặp được tôi – thiên sứ áo trắng vốn không chịu nổi nhìn thấy người khác khổ sở.”

4

Anh ta nắm tay dắt tôi đến một phòng khám gần khu chung cư, đến lúc tôi bị ấn ngồi xuống ghế thì đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ.

Mãi đến khi cảm thấy xương quai xanh mát lạnh, tôi mới giật mình bừng tỉnh.

“Anh định làm gì?!”

Anh ta trợn mắt, chẳng buồn nói nhiều, nhét cây nhiệt kế vào tay tôi.

“Tự kẹp lấy đi, kẹp dưới nách, năm phút sau gọi tôi.”

Tôi làm theo như cái máy, đặt nhiệt kế vào chỗ anh ta bảo, có lẽ vì thần kinh căng thẳng suốt từ nãy đến giờ cuối cùng cũng được thả lỏng, toàn thân tôi bắt đầu run nhẹ.

Nước mắt cũng bất ngờ tuôn rơi, không thể kìm lại.

Hình ảnh từng kỷ niệm giữa tôi và Trần Vân Tường hiện lên như cuốn phim chiếu lại trong đầu.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, bật khóc nức nở.

Tôi nhớ hôm qua bố mẹ còn gọi điện, giọng rất phấn khởi bảo đã bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho đám cưới giữa tôi và Trần Vân Tường.

Lúc đầu bố tôi không ưa gì anh ta, cảm thấy anh ta không thật lòng, nhưng vì tôi một mực muốn bên anh ta, bố mẹ đành bất đắc dĩ chấp nhận.

Giờ đám cưới chắc chắn không thể diễn ra được nữa, nhưng tôi thật sự không biết phải mở lời với họ thế nào.

Tôi không sợ họ trách mắng, chỉ sợ họ thất vọng vì tôi.

Tôi lại nghĩ, người vui mừng nhất khi đám cưới bị hủy, chắc chắn là mẹ Trần Vân Tường.

Từ đầu bà ta đã không vừa mắt tôi.

Nếu không phải vì bà nội anh ta kiên quyết chọn tôi làm cháu dâu, thì chắc chẳng có cái gọi là lễ đính hôn kia.

Còn Trần Vân Tường… tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao một con người lại có thể giả tạo đến mức như vậy?

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra.

“Không phải bảo năm phút sau gọi tôi à? Sao lại—”

Thấy là Tống Xuyên, tôi lập tức quay mặt đi, luống cuống lau nước mắt.

Anh ta thở dài một tiếng, bước đến trước mặt tôi, đưa tay ra.

“Đưa nhiệt kế cho tôi.”

Tôi cúi đầu, lặng lẽ đưa cho anh ta.

Tống Xuyên nhíu mày nhìn kết quả rồi xoay người đi ngay.

Chỉ chốc lát sau, anh ta quay lại, tay cầm theo bộ đồ truyền nước.

Tôi nhìn chằm chằm vào mũi kim sáng loáng, khàn giọng nói:

“Truyền nước thì khỏi cần đâu… anh cứ kê thuốc cho tôi là được.”

Tống Xuyên nghiêm mặt:

“Không được. Trừ khi cô muốn mình sốt đến ngu người.”

“Chẳng lẽ cô sợ à? Giờ trẻ con cũng dũng cảm vượt qua thử thách đấy.”

Tôi có một tật xấu – mềm không được, cứng cũng chẳng xong, nhưng lại dễ bị khích tướng.

Chiêu của Tống Xuyên đánh trúng ngay điểm yếu.

Khi dòng chất lỏng lạnh ngắt chảy vào mạch máu, tôi không kìm được rùng mình một cái.

Tống Xuyên đang dán băng dán thì khựng lại một chút, nhưng chẳng nói gì, chỉ nhanh chóng dán xong rồi xoay người bỏ đi.

5

Có lẽ vì quá mệt, lại thêm tác dụng của thuốc, chẳng mấy chốc tôi đã ngủ thiếp đi.

Lúc mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng hẳn.

Tôi ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc mới nhận ra mình đang ở đâu.

Cảm giác lạ lạ nơi mu bàn tay khiến tôi cúi xuống nhìn miếng băng y tế – trong lòng trào lên muôn vàn suy nghĩ.

“Người đó… hóa ra thật sự là bác sĩ.”

“Cũng đáng tin phết đấy chứ.”

Đúng lúc đó, cửa bị đẩy ra.

Tống Xuyên một tay cầm khay, một tay cầm thuốc, huýt sáo một tiếng đầy trêu chọc.

“Ồ! Tỉnh nhanh thế à?”

“Đây này, cháo mẹ tôi nấu, với thuốc của cô.”

Tôi bĩu môi, thu lại những lời khen ngợi vừa nãy dành cho anh ta.

Đúng lúc đó bụng lại réo lên một tiếng rõ to, tôi cũng chẳng giả bộ nữa, nhận lấy tô cháo và bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Tống Xuyên “chậc chậc” hai tiếng, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

“Tình hình của cô, tôi khuyên nên truyền thêm hai ngày nữa. Tất nhiên, nếu cô đang đau khổ vì thất tình mà muốn hành hạ bản thân để xả stress thì cũng được thôi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/vo-tinh/chuong-2

“Nhưng nhiều nhất chỉ được phát tiết một ngày, nhiều hơn thì không ổn đâu.”

Hôm qua tôi còn tưởng anh ta thuộc kiểu người lạnh lùng ít nói, ai ngờ hóa ra là kiểu thích lải nhải không ngừng.

Tôi uống cạn cháo, đặt bát lên tủ đầu giường.

“Hai ngày tới tôi vẫn qua đây truyền tiếp, tiền mai mốt thanh toán một thể.”

Lúc ăn cháo, điện thoại tôi đã rung liên tục không ngừng – tôi biết ở nhà chắc đang loạn cả lên rồi.

Không kịp nói gì thêm, tôi vén chăn định xuống giường thì cổ tay lại bị kéo lại.

Tôi quay đầu nhìn anh ta.

Tống Xuyên giơ tay lắc lắc mấy viên thuốc:

“Cầm thuốc theo đi, nửa tiếng sau uống mỗi loại hai viên.”

“À, với lại, kết bạn WeChat đi! Tôi gửi cô xem một thứ hay lắm.”

Một giờ sau, tôi về đến trước cửa nhà.

Nhìn chiếc Audi A6 quen thuộc đỗ trước cửa, tôi chỉ biết thầm nghĩ: Trần Vân Tường đúng là không biết xấu hổ, còn dám mò đến tận nhà tôi.

Nhưng khi mở cửa bước vào, tôi mới phát hiện trong nhà không chỉ có anh ta – mà còn có cả mẹ anh ta nữa.

Hai người họ ngồi chễm chệ trên sofa, ngẩng cao đầu như khách quý, còn bố mẹ tôi thì đứng bên cạnh với dáng vẻ rụt rè như thể người có lỗi.

Cảnh tượng ấy khiến mắt tôi cay xè, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay để tôi không bật khóc ngay tại chỗ.

Tôi chạy tới, khoác tay mẹ:

“Bố mẹ đứng làm gì thế? Ngồi xuống nghỉ đi chứ!”

Mẹ tôi định nói gì đó lại thôi.

Tôi khẽ vỗ lưng bà, ra hiệu yên tâm.

Lúc này mẹ Trần Vân Tường bĩu môi lườm tôi một cái, rồi bắt đầu móc méo bóng gió với con trai mình:

“Mẹ đã nói ngay từ đầu rồi, con đừng dính vào mấy đứa con gái kiểu nhà này. Con lại cứ cố chấp.”

“Thời điểm đó, mấy cô gái theo đuổi con có mà đầy, gia thế tốt, nhan sắc cũng hơn, quan trọng là người ta không phải kiểu vô ơn bạc nghĩa như ai kia, chỉ biết nhận mà chẳng biết đáp lại.”

Bố tôi không nhịn nổi, bật dậy khỏi ghế.

“Bà nói vậy là không đúng rồi. Hồi đó chính con trai bà theo đuổi con bé Tình Lan nhà tôi đến cùng, nếu không phải vì thấy nó thật lòng thì tôi đời nào đồng ý gả con bé cho nó?”

“Năm ba đại học, Tình Lan nhà tôi còn được chọn đi trao đổi sinh viên nước ngoài, thế mà vì Trần Vân Tường, nó từ bỏ cả tương lai của mình.”

“Vậy mà bà dám nói con bé nhà tôi không chịu hy sinh gì sao?”

Hai người lớn cãi nhau không ngớt, tôi quay sang nhìn Trần Vân Tường vẫn cau mày nhưng chẳng hé miệng một lời, tức đến mức phải bật cười.

Lý Tình Lan ơi là Lý Tình Lan, sáu năm qua đúng là mày vừa mù vừa ngốc – thứ đàn ông rác rưởi như vậy mà mày lại nâng như báu vật.

Tôi bật cười lạnh, rồi tiện tay ném điện thoại lên bàn.

Cả nhà lập tức im phăng phắc, tất cả ánh mắt đều dồn về phía tôi.

Tôi nhìn thẳng vào Trần Vân Tường, nở một nụ cười đầy ẩn ý:

“Trần Vân Tường, rốt cuộc sự thật là gì – anh tự nói, hay để tôi nói?”

Mặt Trần Vân Tường sa sầm, môi mím chặt không thốt được lời nào.

6

Tôi lắc đầu cười khẽ trong vài giây, rồi tựa người vào sofa, chậm rãi lên tiếng:

“Bác gái, nãy bác có nói là có rất nhiều cô gái theo đuổi Trần Vân Tường, vừa xinh đẹp vừa có gia thế, đúng không? Xin lỗi chứ mắt cháu hơi kém, thật sự không nhìn ra ai cả.”

“Vì suốt những năm ấy, Trần Vân Tường lúc nào cũng theo sát sau lưng cháu, một bước không rời, khiến cháu chẳng có cơ hội nhìn ai khác.”

“Nhưng mà bác gái à, con trai bác thật sự tốt đến vậy sao?”

Mẹ Trần Vân Tường tức đến mức đập mạnh tay xuống bàn.

“Người hành vi không đứng đắn là cô, cũng là cô không biết giữ gìn, hôm nay chúng ta đang nói đến chuyện cô qua lại với trai lạ và cả đêm không về nhà. Đừng có đánh trống lảng.”

Tôi có chút ngạc nhiên khi bà ta biết tôi không về nhà tối qua.

Nhưng nghĩ lại thì ngoài Dương Tuyết ra còn ai nữa chứ?

Chương 2 của Vô Tình vừa kết thúc với nhiều tình tiết cuốn hút. Thuộc thể loại Ngôn tình, truyện hiện đang nằm trong top lượt đọc cao trên Sime Ngôn Tình. Hãy theo dõi Fanpage để không bỏ lỡ chương mới nhất khi được cập nhật. Ngoài ra, bạn cũng có thể lướt qua các bộ truyện đang hot cùng thể loại để tiếp tục hành trình cảm xúc của mình!

Sime Ngôn Tình

Sime Ngôn Tình

Sime Ngôn Tình là nơi tụi mình chia sẻ những bộ ngôn tình siêu sủng, siêu ngọt khiến tim tan chảy! Theo dõi liền kẻo lỡ truyện hot nha~ Nhớ vote 5 sao ủng hộ tụi mình với nhaa 💕

Bình luận

Sắp xếp theo