Loading...
Rèm cửa xe được vén lên, Ngu Thành Hứa thấy ta ở trên xe thì khẽ sững sờ.
Ta vội rũ mắt xuống, muốn giả vờ như không nghe thấy gì, nhưng lại lộ rõ sơ hở.
Chỉ trong thoáng chốc, nàng lại cong mắt cười ngồi xuống bên cạnh ta , “Sao lại ra đây sớm thế, đã dùng bữa sáng chưa ?”
“Vừa rồi còn nói chuyện với Triệu Trú, nghe nói chàng thích hoa cỏ, ta muốn giúp chàng dựng một nhà kính trong sân.”
“Chàng vừa đến Tây Kinh, nếu muốn ra ngoài dạo chơi, cũng có thể tìm ta . Nếu rảnh rỗi, ta nhất định sẽ dẫn chàng đi chơi thật vui.”
Giống như một sự bù đắp và xin lỗi nho nhỏ, nhưng trong lòng ta lại thực sự có kỳ vọng. Ta cười gật đầu, “Ta rất thích hoa cỏ, đa tạ Điện hạ đã nghĩ đến Sở Mộng.”
“Mười lăm tháng Giêng là lễ hội đèn lồng, Công chúa rảnh thì đi cùng ta xem nhé? Nam Nguyệt không có Tết Nguyên Tiêu, ta chưa từng thấy bao giờ.”
Ngu Thành Hứa nắm lấy tay ta , tựa vào lòng ta : “Đang dịp nghỉ tân hôn, gần đây ta đều có thời gian. Vậy thì định đêm Nguyên Tiêu cùng nhau đi xem hoa đăng nhé?”
Ta ngửi thấy mùi hương trầm ẩn trên người nàng, ký ức chợt quay về đêm qua. Chỉ cảm thấy mặt như lại bị bỏng rát, không kìm được ôm chặt nàng, cúi đầu hôn lên cổ nàng, “Sở Mộng còn biết làm những món điểm tâm ngon của Nam Nguyệt, Công chúa thích thì đến thăm ta nhiều hơn nhé.”
“Ta còn mang từ Nam Nguyệt sang một con mèo tuyết đáng yêu, nó còn biết nhảy lộn ngược nữa.”
Mắt Ngu Thành Hứa sáng lên, lập tức nhìn về phía ta : “Thật sao ?”
Ta vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là thật.”
“Đêm qua đã sai người mang nó đi rồi , đêm nay Công chúa đến viện của ta xem nhé?”
Đó đều là lời nói dối. Con mèo của ta không biết lộn ngược. Nhưng nếu Công chúa có thể đến…
Đáng tiếc là nàng chỉ cười nhẹ, không đồng ý, cũng không vạch trần ta .
5.
Đến Tuyên Đức Điện vấn an. Ta từng bước theo quy củ, mọi hành động đều giữ lễ nghi, được Hoàng đế khen ngợi rất lâu.
Trước khi rời đi , Hoàng đế giữ Ngu Thành Hứa lại nói chuyện riêng, ta lui ra ngoài điện chờ đợi.
Chẳng bao lâu, thấy một thanh niên mặc áo xanh chàm bước tới. Cũng chờ đợi ngoài điện, nhưng ánh mắt hắn nhìn ta luôn có chút lạnh lùng.
“Cướp mất vị trí của người khác, hôn sự này thế nào rồi , Phò mã gia?”
“Nghe nói ngươi vốn là đứa con bị Nam Nguyệt Vương bỏ rơi trong dân gian. Không biết quy củ học hành có tốt không , lúc diện thánh có làm xấu mặt A Hứa không ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vuong-tu-mong-hoi-nho-chuyen-hoa-than/chap-3.html.]
Ta nghe ra giọng điệu hắn không thiện ý, nhưng lại không biết thân phận của hắn . Hôm qua ở lễ thành thân cũng chưa từng thấy người này .
Đang định hỏi, cửa điện phía sau chợt mở, Ngu Thành Hứa bước ra .
“Huynh về rồi à ?”
“Mau
vào
đi
, Phụ hoàng
vừa
nhắc đến
huynh
đấy.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/vuong-tu-mong-hoi-nho-chuyen-hoa-than/chuong-3
”
Thanh niên thấy Ngu Thành Hứa thì mắt sáng lên, mở miệng muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Cho đến khi Ngu Thành Hứa nắm tay ta đưa ta rời đi . Quay đầu lại , người đó vẫn chần chừ không chịu vào điện, ánh mắt vẫn nhìn về phía này .
Ngu Thành Hứa chợt mở lời: “Hắn coi như là biểu ca của ta , Tô gia Tứ Lang, Tô Thuận An.”
“Mấy ngày trước hắn đi thăm người thân ở phương Nam, nên chàng không gặp hắn ở yến tiệc. Sau này gặp lại hắn , chàng cứ tránh đi là được .”
“Ta và hắn gần đây nảy sinh bất hòa, hắn đang lúc nóng giận, sợ là nhìn thấy chàng cũng sẽ nổi giận.”
Nghe xong, lòng ta chợt nghẹn lại . Tô Tứ Lang, Tô Thuận An. Tối qua ta cũng từng nghe tên này từ miệng đám thị nữ kia .
Về phủ dò hỏi thêm, nhưng như tường đồng vách sắt, ai nấy đều kín miệng không nói . May mắn thay , sau một hồi khổ sở van nài, Ngu Thành Hứa cuối cùng cũng đồng ý đêm sẽ đến xem mèo.
Người hầu ra vào , tắm gội, xông hương cho ta . Sau một hồi loay hoay, ta ôm mèo ngồi trên giường đợi Ngu Thành Hứa đến.
Nhưng đêm càng lúc càng khuya. Cuối cùng, A Tứ - người hầu thân cận của Ngu Thành Hứa, báo lại : “Đêm nay Công chúa không đến được .”
Trong lòng ta không cam tâm, sau khi người hầu lui xuống, ta lén lút ôm mèo đi về phía viện của Ngu Thành Hứa. Công chúa không đến, vậy thì ta đi gặp nàng vậy . Sợ là nàng bận rộn công vụ, không thể rút thời gian, ta không giúp được gì, nhưng ở bên cạnh nàng cũng tốt .
Vào đến sân, lại không thấy đèn thắp sáng ở phòng ngủ chính và thư phòng. Chỉ có một ngôi nhà nhỏ hẻo lánh tỏa ra ánh sáng vàng vọt.
Cửa phòng bị người ta nhẹ nhàng đá mở. Thanh niên ôm chặt nàng, đi thẳng về phía phòng ngủ chính. Ngu Thành Hứa ngủ không yên giấc, đưa tay ôm chặt lấy thanh niên, vầng trán cọ cọ vào cổ hắn .
Tên hoạn quan tên là Triệu Trú kia , mái tóc đen buông xõa, khi rủ mắt xuống, ánh mắt cũng không còn lạnh lẽo như ban ngày. Thậm chí còn hơi cúi đầu, hôn lên môi Ngu Thành Hứa.
Ta hoảng hốt lùi lại , ôm mèo chạy một mạch về sân viện của mình . Trằn trọc không ngủ suốt đêm.
Sáng hôm sau , Ngu Thành Hứa vội vã đến cùng ta dùng bữa sáng. Nàng không giải thích vì sao đêm qua thất hứa, chỉ ở bên ta cả ngày hôm đó. Cùng ta xem người hầu dựng nhà kính, giúp ta chọn hạt giống. Tìm cho ta nhiều sách y quý hiếm, gối đầu lên lòng ta cùng xem.
Trạm Én Đêm
Ta biết đây xem như là sự bù đắp của nàng. Trong lòng vừa cay đắng lại vừa ngọt ngào, nhưng chẳng muốn hỏi gì nữa. Chỉ cảm thấy nếu hai người cứ ở bên nhau mãi như thế này thì tốt biết mấy.
Nàng quả thực thích mèo, ôm lên thì không nỡ buông tay. Xem sách mệt rồi , nàng liền cuộn tròn trong chăn thành một khối. Con mèo kia cũng do ta tinh tuyển trước khi đến Đại Hoàn, ngoan ngoãn đáng yêu, cuộn mình bên nàng vừa mềm mại vừa yên tĩnh.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.