Loading...
Cái gì không có được thì luôn là tốt nhất, Trương Mật ngày đêm tơ tưởng, đến mùa hội đèn lồng, lại định ra khỏi phủ, chỉ vì nghe Đại ca nói hẹn Tưởng Thế tử và những người khác đến lầu Minh Nguyệt xem đèn.
Ta biết nếu giấu Chu thị, chắc chắn lại là ta gánh tội, vì vậy ta ngỏ ý muốn đi xin phu nhân đồng ý.
Trương Mật đương nhiên không chịu, sau một hồi giằng co, nàng ta lại đưa tay tát ta một cái.
Nàng ta trách: "Mẫu thân vốn chọn cho ta rất nhiều thị nữ, ta chỉ thân cận với ngươi, Tiểu Xuân, nhưng ngươi lại quên thân phận của mình , ngay cả ta cũng muốn quản."
Ta im lặng một lúc, cúi đầu nói : "Thế gia cao quý, thân phận của cô nương cũng cao quý, chính vì thế, không thể tùy hứng theo tính cách của cô nương được ."
"Ta chỉ muốn ra ngoài một chuyến."
"Chuyện này cần phu nhân đồng ý."
"Ngươi biết rõ mẫu thân ta sẽ không đồng ý."
"Vậy cô nương không nên đi , phu nhân nói người đã cập kê rồi , không thể như trước đây nữa, phu nhân đã đặc biệt dặn dò, mọi hành động của người đều phải để phu nhân biết mới được ."
"Tiểu Xuân! Ngươi..." Trương Mật tức giận, chỉ tay vào ta , 'ngươi' nửa ngày, cuối cùng lại xìu xuống.
Nàng ta thở dài một tiếng, như thể đã hiểu ra , bỗng kéo tay ta : "Vừa nãy ta không cố ý đánh ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ?"
Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người ấy , hiện lên một chút áy náy, ánh mắt ngây thơ và trong sáng... Ta không kìm được lại nghĩ đến câu nói "rồng sinh ra rồng, phượng sinh ra phượng".
Nàng ta và mẫu thân của mình , thật sự rất giống nhau .
18.
Ta làm theo lời Trương Mật dặn, một mình ra khỏi phủ, đến ngoài lầu Minh Nguyệt đợi Tưởng Đình.
Nàng ta viết cho hắn một lá thư. Trước tiên nói rằng ván cờ lần trước Tưởng Thế tử để lại ở phủ, nàng ta đã nghĩ ra cách giải. Sau đó hàm súc và uyển chuyển bày tỏ sự tiếc nuối vì lần này không thể cùng huynh trưởng ra khỏi phủ xem đèn, để bày tỏ tâm trạng, cuối cùng còn viết một câu: [Từ nay không còn lòng yêu đêm đẹp , mặc ánh trăng sáng xuống lầu Tây.]
Khi ta đợi ở ngoài lầu Minh Nguyệt, trên phố người đông như mắc cửi, đèn hoa rực rỡ.
Mùa hội đèn lồng, cả thiên hạ cùng chung vui.
Kinh Đô phồn hoa, dường như vĩnh viễn đều náo nhiệt như thế.
Năm
ấy
xảy
ra
biến cố trong cung, Bình vương ở Yên Sơn Phủ
vào
kinh, chỉ mất ba tháng
đã
thành công đoạt vị đăng cơ.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/xuan-den-som-mai/chuong-8
Thiên hạ trước sau chỉ loạn nửa năm mà thôi. Thậm chí trong Kinh đô cũng không có sóng gió gì lớn.
Trạm Én Đêm
Có lẽ Bình vương được trời định, nửa đường đã đánh bại Trần vương và những người khác phải rút quân, cuối cùng trực tiếp dẫn quân công phá nội điện hoàng cung, thuận lợi đăng cơ.
Hắn là một vị Hoàng đế tốt , nay đã ba năm trôi qua, đang ở thời kỳ quốc thái dân an.
Quốc thái dân an, nên những tiểu thư khuê các như Trương Mật mới có vẻ ủy mị đến thế.
Từ nay không còn lòng yêu đêm đẹp , mặc ánh trăng sáng xuống lầu Tây... Thật nực cười , nàng ta có hiểu gì về nỗi buồn và sự tan vỡ đâu ?
Nàng ta không hiểu, những điều đó, tất cả những điều đó, chỉ có ta , Tôn Vân Xuân, mới hiểu.
Thiên hạ chỉ loạn nửa năm, nhưng đã khiến ta lâm vào cảnh nhà tan cửa nát.
Mùa hội đèn lồng, không còn thấy sự náo nhiệt và vui vẻ của trấn Thanh Thạch nữa... Bây giờ nghĩ lại , như thể đã là chuyện của kiếp trước .
Ta đợi ở ngoài lầu Minh Nguyệt rất lâu, sau đó mới thấy Tưởng Đình và đoàn người của hắn đi ra .
Ta liếc nhìn xung quanh, làm theo lời dặn của Trương Mật, nhân lúc Đại công tử Trương Ngạn Lễ không có mặt, ta nhanh chóng bước lên, hành lễ với Tưởng Đình và đưa lá thư qua: "Thế Tử gia, đây là thư của cô nương nhà ta gửi cho ngài, xin ngài nhận lấy."
Ban đầu Tưởng Đình không nhận, nhướng mày nhìn ta một cái: "Là ngươi?"
Ta không nói gì, chỉ lại đưa lá thư qua.
Hắn cong khóe miệng, khi nhận lấy, ngón tay vô tình chạm vào ta .
Ta ngước mắt nhìn hắn , hàng mi dài chớp nhẹ một cái, bốn mắt chạm nhau , rồi rất nhanh lại cụp xuống: "Tiểu Xuân xin cáo lui."
Đang định quay người bước đi , bỗng bị hắn kéo mạnh cổ tay.
Trên phố nhộn nhịp, khắp nơi ồn ào náo nhiệt, trong mắt hắn chứa đựng ý cười , ghé sát vào ta nói : "Tiểu Xuân cô nương, ngươi luôn lén nhìn ta , ta đã phát hiện không chỉ một lần rồi ."
Hắn nói đúng. Khi Thế tử Trung Dung Hầu vào phủ, dường như không chỉ có một mình Trương Mật là rung động.
Mỗi khi nàng ta bước về phía hắn , Tiểu Xuân cô nương luôn cúi đầu đứng bên cạnh cũng sẽ ngước mắt nhìn một thoáng, mỗi lần bốn mắt chạm nhau , lại rất nhanh dời ánh mắt đi . Nàng cắn chặt môi, khóe mắt hơi đỏ, như thể tâm sự bị phát hiện.
Ta đã nói rồi , Tưởng Đình là một tay chơi sành sỏi. Hắn đương nhiên nhìn ra được những thứ ẩn chứa trong ánh mắt đó.
Hắn không muốn trêu chọc Trương Mật, nhưng còn ta , hắn tuyệt đối trêu chọc được .
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.