Loading...
Màu nền
Kích thước chữ
Kích thước chữ hiển thị
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Sau khi Tần Dư Kiều chia tay Giang Hoa, Giang Hoa liền công khai mối quan hệ của anh ta với Trần Manh, vô cùng phong cách mà có tên trong danh sách học
sinh yêu sớm của trường. Lúc ấy, trừ mấy người quen, không có mấy ai biết cô và Giang Hoa đã chia tay, cũng không biết Giang Hoa hẹn hò với Trần Manh, cho nên tình huống lúc đó rất thú vị.
Tất cả mọi người đều cho rằng bạn gái Giang Hoa là cô, kết quả trên danh sách phê bình học sinh yêu sớm lại ghi tên của Giang Hoa và Trần Manh. Cho nên mấy ngày đó mọi người đều nhìn cô với ánh mắt thương hại.
Sau đó sự việc chỉ có vậy thôi. Cô và Giang Hoa cũng coi như huề, cô khiến anh ta mất mặt, Giang Hoa dùng chiêu này cũng coi như trả thù.
Chẳng qua khi đó người yêu của Giang Hoa là Trần Manh, cũng không biết nghĩ gì, còn sai bạn thân đến nói với cô một câu: "Chuyện con trai nói chia tay không thể so sánh với con gái. Chia tay là câu cửa
miệng của con gái, nhưng nếu có một ngày con trai nói chia tay, nhất định đã suy nghĩ kỹ càng."
Tần Dư Kiều cảm thấy hành vi này của Trần Manh cứ như đám con buôn, nhưng lời mà cô bạn đó chuyển cho cô đúng là có lý.
Đàn ông nói chia tay, thì đúng là chia tay.
Nhưng nói thì nói như vậy, khi đối mặt với lời chia tay của Lục Nguyên Đông, Tần Dư Kiều lại cảm thấy hơi bối rối.
Cô chạy đến đây chia tay, đúng vậy, mục đích chính là chia tay Lục Nguyên Đông, nhưng cô vốn từ "chủ động chia tay" bị biến thành "bị chia tay", cho dù cuối cùng cũng đạt được mục đích, nhưng Tần Dư Kiều vẫn cảm thấy hơi khó chấp nhận.
Đương nhiên không phải cô không chấp nhận được kết quả chia tay, mà không chấp nhận được tình cảm mà cô vốn coi trọng lại rơi vào kết quả này. Thậm chí cô còn nghi ngờ có phải Lục Nguyên Đông chỉ nói đùa với cô, hoặc người trước mắt cô không phải là Lục Nguyên Đông.
"Kiều Kiều, anh … " Lục Nguyên Đông chụm tay lại, đặt lên chiếc bàn khắc hoa lê, hơi do dự.
Tần Dư Kiều cúi đầu nhìn tay Lục Nguyên Đông, cô cảm thấy câu "không hợp" trước đó của Lục Nguyên Đông chỉ là lời dẫn, khẳng định còn có lý do khác.
Không ngoài dự đoán của cô, Lục Nguyên Đông nhanh chóng lên tiếng, giọng điệuu còn mang vẻ quyết đánh phải đánh tới cùng, "Kiều Kiều, anh thích một cô gái khác … Xin lỗi, em rất tốt, là anh không xứng với em."
Từ lúc quen biết Lục Nguyên Đông đến giờ, Tần Dư Kiều vẫn cho rằng Lục Nguyên Đông là người rất thành thật, cô xem trọng anh cũng vì anh thành thật và tốt bụng, nhưng lại không ngờ anh lại thành thật đến mức nói thật cho cô biết anh thích một cô gái khác.
Lại nói Tần Dư Kiều là người rất kiêu ngạo, lúc Lục Nguyên Đông nói anh ta thích một cô gái khác, Tần Dư Kiều bỗng cảm thấy mất hết mặt mũi. Cô là người như vậy, cứ hễ quẫn bách liền đỏ mặt.
Cho nên nếu người ngoài nhìn vào đôi trai gái đang ngồi ở đây, còn tưởng rằng chàng trai đang tỏ tình, cô gái đỏ mặt nhất định là vì xấu hổ.
Nói xong, Lục Nguyên Đông liền ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt tuyệt đẹp tràn đầy vẻ hối lỗi: "Kiều Kiều, xin lỗi … "
"Bên nhà anh, anh sẽ giải thích rõ, anh là tên khốn … Anh … " Lục Nguyên Đông nói một chút lại dừng, vô cùng lộn xộn. Đột nhiên Tần Dư Kiều cảm thấy tình cảnh này rất buồn cười, thật ra Lục Nguyên Đông còn không biết cách chia tay hơn cả cô, nhưng anh lại giành trước việc này.
"Thật ra anh không cần xin lỗi … Vốn dĩ em cũng định nói chia tay, cho nên việc này chúng ta không ai nợ ai, anh cũng không cần cảm thấy có lỗi với em … " Tần Dư Kiều nói xong còn mỉm cười với Lục Nguyên Đông, bởi vì quá lúng túng và gấp rút, nên tai, cổ má
… của Tần Dư Kiều đều đỏ, dáng vẻ này của Tần Dư Kiều thật sự rất ngốc và rất hiền lành, cứ như cô gái ngốc chia tay rồi mà còn nghĩ cho chàng trai.
Chính xác Lục Nguyên Đông cũng nghĩ như vậy. Anh vẫn cảm thấy Dư Kiều là người hiền lành, cũng không nghĩ rằng cô hiền đến mức anh chia tay với cô,
cô còn suy nghĩ cho anh, cho nên càng cảm thấy có lỗi.
"Cứ như vậy, nhà ai người đó tự phụ trách trấn an người lớn trong gia đình, em sẽ nói với bác trai và bác gái, còn về phần dì Dương phiền anh giải thích hộ." Tần Dư Kiều nói xong định rời đi, dáng vẻ vội vàng như muốn đi lắm rồi.
Cô thật sự không muốn ở lại, mặt vẫn còn nóng ran, nếu còn đối mặt với Lục Nguyên Đông, Tần Dư Kiều sợ rằng mình sẽ trở thành cô gái đầu tiên đỏ mặt chết vì bị đá.
Lục Nguyên Đông tiện tay cầm áo khoác vắt trên lưng ghế lên: "Anh đưa em … "
Tần Dư Kiều vội từ chối: "Không cần."
Lục Nguyên Đông lúng túng dừng bước, nhìn Tần Dư Kiều rồi nói: "Vậy thì gặp lại sau, Dư Kiều."
Tần Dư Kiều cũng không phải loại người vì chia tay với Lục Nguyên Đông mà sau này không gặp lại nữa, cho nên khẽ gật đầu nói: "Hẹn gặp lại."
***
Lúc Tần Dư Kiều rời khỏi Khoa Mỹ thì phát hiện trời vẫn trong xanh, nhìn thời gian, lúc này đang là giờ học của Hi Duệ. Nó nói nó thích học toán và thể dục nhất, không biết bây giờ nó đang học gì?
Tần Dư Kiều bắt một chiếc taxi trở về Tần Ký, lúc ngồi trên xe thì nhận được tin nhắn gửi đến từ "Hi Duệ", thông báo vấn đề an toàn khi trẻ em tham gia hoạt động trong lúc nghỉ đông, hình như nhà trưởng gửi đến.
Tần Dư Kiều gọi vào số của "Hi Duệ", quả nhiên người nhận là Lục Cảnh Diệu.
"Có chuyện gì sao?" Lục Cảnh Diệu hỏi.
Tần Dư Kiều nói: "Tin nhắn này là?" Tần Dư Kiều đoán đây là tin nhắn nhà trường thông báo cho phụ huynh. Có điều cô mới làm phụ huynh được một ngày, việc nhỏ thể này cũng khiến cô nơm nớp lo sợ.
"A … tin nhắn sao." Lục Cảnh Diệu vừa giở giấy tờ loạt xoạt vừa giải thích với Tần Dư Kiều, "Trường học gửi tới, anh cảm thấy bất kỳ việc gì có liên quan đến Hi Duệ cũng nên nói với em."
Đột nhiên Tần Dư Kiều cảm thấy Lục Cảnh Diệu rất tốt, nhớ đến thái độ của mình đối với anh, cô lại thấy hổ thẹn: "Cảm ơn anh … "
"Không cần." Lục Cảnh Diệu dừng một chút, "Hôm nào cũng gửi tới gửi lui phiền lắm. Thế này đi, anh sẽ bảo cô giáo chủ nhiệm thêm số điện thoại của em. Em là mẹ Duệ Duệ, cũng nên hiểu rõ mấy chuyện trường lớp."
Tần Dư Kiều lại càng biết ơn Lục Cảnh Diệu, lời nói của Lục Cảnh Diệu khiến cô mềm lòng: "Được, cảm ơn anh."
"Không có gì." Lục Cảnh Diệu nói xong liền cúp điện thoại, bởi vì anh không chịu nổi nữa, đôi môi không ngừng nhếch lên, sau cùng khẽ cười một tiếng, các ngón tay của bàn tay trái gõ nhẹ lên mặt bàn làm việc, phát ra tiếng cộc cộc …
Một chữ tốt cũng không thể diễn tả được tâm trạng của anh lúc này.
***
Tầng hai mươi của cao ốc Thời Đại có một sảnh nghỉ ngơi, trong sảnh có hòn non bộ, nước chảy róc rách, ngoài ra còn có rất nhiều cây nhiệt đới. Cho nên bao quanh ghế trúc bàn trúc là màu xanh mướt thích mắt. Ánh mặt trời chiếu vào qua cửa kính, cả không gian nhuộm gam màu ấm áp.
Tần Dư Kiều thích chỗ này, khi đến Tần Ký thì đã giữa trưa nên cô định mở laptop lên chơi game, lại gọi một ly nước uống, thế nào cũng thoải mái hơn khi ở trong gian phòng mà Hạ Quân Bình đã từng dùng.
"Giám đốc Tần." Trên đầu chợt vang một giọng nữ lễ độ nho nhã, Tần Dư Kiều ngẩng đầu cười: "Cô Diêu."
Diêu Tiểu Ái chỉ vị trí đối diện Tần Dư Kiều, trên tay đang cầm một ly cà phê, hỏi cô: "Tôi có thể ngồi đây
không?"
"Tùy cô." Tần Dư Kiều nói xong, vừa lưu trò chơi vừa đợi Diêu Tiểu Ái mở lời.
Diêu Tiểu Ái cũng không phải là người hay xấu hổ, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói giám đốc Tần đang hẹn hò với Lục Nguyên Đông của Khoa Mỹ?"
Thật sự Tần Dư Kiều không có tâm trạng để nghe Diêu Tiểu Ái nói. Hôm nay cô mới vừa chia tay với Nguyên Đông, cho nên im lặng không trả lời, chờ Diêu Tiểu Ái nói vào phần chính.
Diêu Tiểu Ái nở nụ cười: "Tôi có thể gọi cô là cô Tần được chứ?"
Tần Dư Kiều gật đầu: "Cô cũng có thể gọi tôi là Dư
Kiều."
"Cô Tần." Diêu Tiểu Ái mỉm cười, ngước mắt nhìn, hết sức khách sáo nói, "Tôi không lừa cô, tôi và Lục Cảnh Diệu cũng yêu nhau một thời gian."
"Ồ?"
Diêu Tiểu Ái liền nói lại: "Có điều thời gian trước đã chia tay rồi."
Tần Dư Kiều nháy mắt, trong lòng hơi nghi ngờ. Cô không biết ý đồ của Diêu Tiểu Ái, chẳng lẽ cô ta biết quan hệ trước đây của cô và Lục Cảnh Diệu?
Ngay tại lúc Tần Dư Kiều đang suy đoán lung tung, Diêu Tiểu Ái lại nhìn cô, rồi lấy một tấm ảnh từ trong túi ra đưa cho cô, "Cả hai đều là phụ nữ, tôi thật sự không đành lòng nhìn cô bị lừa gạt. Đây là ảnh bạn
tôi vô tình chụp được. Bạn của tôi rất thân với cô gái trong hình, cho nên cô ấy biết rõ chuyện này. Cô bé này cũng thừa nhận đang hẹn hò với Lục Nguyên Đông."
" … " Tần Dư Kiều cầm lấy tấm ảnh mà Diêu Tiểu Ái đưa, phía dưới tấm ảnh còn có ký hiệu của diễn đàn, cho nên tấm ảnh này chắc chắc không phải bạn cô ta đưa, mà Diêu Tiểu Ái tải xuống từ một diễn đàn.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/yeu-co-mot-chu/chuong-24
Có điều Tần Dư Kiều cũng không ngờ rằng Lục Nguyên Đông và bạn gái mới đã khăng khít tới mức post ảnh lên cả diễn đàn, cũng may không phải đăng lên báo, nếu vậy thì da mặt của cô của cô không chịu nổi mất.
"Phiền cho cô Diêu rồi." Tần Dư Kiều nói.
"Không có gì, cũng bởi vì tôi thấy không vừa mắt mà
thôi." Diêu Tiểu Ái tức giận và bất bình nói: "Thật ra tôi cũng rất thích cô Tần, đám đàn ông đáng ghét kia đều nông cạn, chỉ nhìn khuôn mặt và dáng người của phụ nữ."
Tần Dư Kiều " … "
Diêu Tiểu Ái đang thương hại cô sao?
"Tôi phải về làm việc đây." Diêu Tiểu Ái đứng lên, trước khi đi còn đưa cho Tần Dư Kiều một tấm danh thiếp, "Nếu cô Tần có gì cần giúp đỡ, tôi sẽ cố gắng hết sức. Nếu tâm trạng không tốt cũng có thể gọi điện tâm sự với tôi, công ty của tôi ở tầng dưới của Tần Ký."
Tần Dư Kiều nhận danh thiếp của Diêu Tiểu Ái, còn biểu đạt lòng biết ơn của mình: "Cảm ơn … "
Diêu Tiểu Ái: "Tạm biệt." Tần Dư Kiều: "Hẹn gặp lại."
***
Sau khi Diêu Tiểu Ái rời khỏi, Tần Dư Kiều ngả người ra sau, cầm tấm ảnh trên bàn lên xem. Ảnh được chụp trong một cuộc gặp gỡ, địa điểm là ở nhà, trên chiếc sofa nhỏ. Lục Nguyên Đông và một cô gái dựa vào gần nhau, gương mặt mang nụ cười vui vẻ.
Ký hiệu của diễn đàn phía dưới tấm ảnh là "BBS đại học S", cho nên có khả năng cô gái này đang là sinh viên đại học.
Một người trẻ tuổi và xinh đẹp lại còn có tiếng sinh viên đại học.
Nếu như sáng nay Lục Nguyên Đông không nói lời chia tay, Tần Dư Kiều sẽ không nghi ngờ Lục Nguyên Đông chỉ vì một tấm ảnh. Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người người thì không nên dùng người. Tình yêu cũng giống vậy, nếu như cô đã chọn Lục Nguyên Đông, thì cô sẽ tin tưởng ánh mắt của mình.
Nhưng cô không ngờ mắt mình lại kém như vậy. Cô toàn ngượng ngùng mở miệng nói mình vẽ tranh, thật sự đúng với câu châm ngôn 'vẽ người vẽ cảnh khó vẽ lòng.'
Tần Dư Kiều chán nản vuốt trán, để tấm ảnh sang một bên. Thật sự thì tấm ảnh này làm cô thấy khó chịu, và cả câu nói vô ý kia của Diêu Tiểu Ái: "Đám đàn ông đáng ghét đều nông cạn, chỉ nhìn khuôn mặt và dáng người của phụ nữ."
Chia tay không hề đáng sợ, đáng sợ là lòng tự ái bị tổn thương.
Đột nhiên Tần Dư Kiều muốn đánh người, đúng lúc này điện thoại đổ chuông, khống chế cơn giận trong lồng ngực, cô bắt máy: "Có chuyện gì không?"
Lục Cảnh Diệu cảm thấy Tần Dư Kiều là người vui buồn thất thường, mấy giờ trước thì cảm ơn luôn miệng, bây giờ giọng điệu lại lạnh tanh, cho nên giọng anh cũng lạnh hẳn: "Nhận được tin nhắn chưa?"
"Tin nhắn gì?" Tần Dư Kiều hỏi xong thì mới hiểu Lục Cảnh Diệu nói gì, nói một câu: "Đợi chút", sau đó mở hộp thư ra, quả nhiên có vài tin nhắn không hiện tên người gửi. Mở ra xem nội dung, hình như đều được gửi tới từ cô giáo của Hi Duệ:
… Mong phụ huynh đốc thúc con em hoàn thành bài tập toán trong tối nay, bài tập này là bài thi.
… Bài tập ngữ văn hôm nay là học thuộc hai bài thơ cổ và viết tập làm văn. Mong phụ huynh giám sát và hướng dẫn cho con em mình.
***
Tần Dư Kiều cầm điện thoại lên: "Tôi … "
"Buổi tối qua sớm một chút, tám giờ Hi Duệ phải đi ngủ, cho nên trước tám giờ em phải nhắc nhở nó hoàn thành bài tập, sau đó ký tên xác nhận."
Giọng Tần Dư Kiều run run: "Lục Cảnh Diệu … "
"Tần Dư Kiều, không phải em cho rằng làm mẹ rất dễ dàng chứ?" Lục Cảnh Diệu không hề lưu tình ngắt lời
cô, "Cho rằng chỉ mua chút đồ ăn cùng quần áo là xong sao? Đây là cách nuôi dạy con sao? Bây giờ nuôi chó thôi còn phải mang đi chích ngừa đúng giờ đấy."
"Lục Cảnh Diệu, anh nói xong chưa?" Tần Dư Kiều không chịu được gắt lên, sau đó tắt máy luôn.
Bất giác ngoài kia ráng mây đã đỏ, ánh tà dương chiếu xuyên qua cửa kính lên người cô. Một chiếc lá vàng rụng xuống, khiến cô càng phiền lòng.
Việc gì phải buồn chứ? Như Lục Cảnh Diệu nói vậy, trẻ con không biết gốc gác của mình sẽ không vui vẻ, mà Hi Duệ lại thông minh và hiểu chuyện như vậy.
Có điều bỗng nhiên xảy ra chuyện này, cô thật sự thích ứng không kịp, không phải trốn tránh mà là không thích ứng.
Và cả trí nhớ của hai năm trống rỗng kia nữa, sự thật giống như những gì Lục Cảnh Diệu nói sao? Cô và anh yêu nhau và sinh Hi Duệ ở Edinburgh, sau đó cô không từ mà biệt sao?
Nếu như vậy thì mọi lỗi lầm đều thuộc về cô.
Cô đã từng hỏi Lục Cảnh Diệu: "Nếu tôi và anh đã sinh Hi Duệ thì tại sao lại rời khỏi anh?"
Lục Cảnh Diệu không nể nang gì trả lời cô: "Làm sao anh biết được lúc đó em nghĩ gì? Cả ngày lẫn đêm chỉ biết làm trò khác người."
Cho nên lỗi vẫn thuộc về cô.
Sau đó Lục Cảnh Diệu lại nói thêm một câu: "Nhưng cũng có thể giải thích rằng khi đó em mắc chứng trầm cảm sau khi sinh … "
Chứng trầm cảm sau khi sinh? Dở à? Trông cô giống người đã từng mắc chứng trầm cảm sau khi sinh không?
***
Sau bữa tối, Tần Dư Kiều nói với bác trai và bác gái là mình muốn dọn ra ngoài, lý do là: "Bây giờ con đang làm ở Tần Ký, cho nên muốn ở gần đó."
Bác trai Bạch Diệu rất dân chủ, Tần Dư Kiều cũng không lo ông sẽ ngăn cản cô, lúc đầu cũng do bác gái Đỗ Ngọc Trân ép buộc nên cô mới dọn đến nhà họ Bạch ở.
Có điều lần này Đỗ Ngọc Trân cũng không nói gì, ngược lại còn cười hì hì nói: "Bây giờ Kiều Kiều đang hẹn hò, cho nên ở nhà cũng hơi bất tiện."
Tần Dư Kiều muốn nói với bác trai và bác gái chuyện mình đã chia tay với Lục Nguyên Đông, giờ nghe bác gái nói vậy, thầm nghĩ ngày mai dọn đồ đến nhà Bạch Quyên rồi tìm nhà sau.
Tối nay là thời gian tất cả người nhà họ Lục tụ họp, nhưng Lục Cảnh Diệu chẳng nhớ nổi việc này, trái lại khi đón Hi Duệ tan trường thì Hi Duệ nhắc anh.
"Ba ơi, hôm nay có đến nhà ông nội ăn cơm không?"
Lục Cảnh Diệu ừ ừ, nhớ tới chuyện chia tay của Lục Nguyên Đông và Tần Dư Kiều, liền cảm thấy không thể không ăn bữa cơm này.
Bởi vì lo Tần Dư Kiều sẽ đến sớm để hướng dẫn Hi Duệ làm bài tập, cho nên khi đang ngồi trước cái bàn cực kỳ dài của nhà họ Lục, Lục Cảnh Diệu vừa ăn cơm vừa gửi tin nhắn cho Tần Dư Kiều.
"Buổi tối anh và Duệ Duệ về nhà ba ăn cơm, em đến trễ một chút."
Lúc vừa gửi tin nhắn xong, giọng nói của một cô bé mười mấy tuổi vang lên, "Chú Sáu, ông nội nói lúc ăn cơm không được phép dùng điện thoại di động."
Lục Cảnh Diệu nhìn con gái của Trương Kỳ, đặt điện thoại xuống bàn, khẽ cười một tiếng: "Hi Ngữ nhà chúng ta làm lớp trưởng đúng không? Đúng là ra dáng mà."
Lục Cảnh Diệu cảm thấy lời của mình không có gì hết, kết quả vẫn bị xuyên tạc.
"Lão Lục, cũng chỉ là lời nói của trẻ con thôi, sao chú lại so đo với Hi Ngữ làm gì." Trương Kỳ không mặn không nhạt cắt đứt không khí bữa cơm, "Hi Ngữ nhà chị chọc chú sao?"
Lục Cảnh Diệu cười khẽ hai tiếng, còn chưa kịp nói gì Dương Nhân Nhân, Lục Gia Anh, Lục Gia Mẫn đã nói chen vào. Quá hiểu tính tình của Lục Cảnh Diệu, chỉ sợ anh nói những lời khiến ông cụ tức giận.
"Hi Duệ, gần đây con học gì trên lớp vậy?" Dương Nhân Nhân hỏi.
Lục Hi Duệ nhìn ba mình, sau đó nói: "Học ngữ văn, toán và tiếng Anh ạ."
Lục Hòa Thước không nhịn được bật cười, nhìn Lục Cảnh Diệu quở trách: "Tính ra con trai của con tốt hơn con nhiều."
"Đương nhiên, Hi Duệ giống tính mẹ nó." Lục Cảnh Diệu chợt cười, tâm trạng rất tốt, xoa đầu Hi Duệ.
Có người ho nhẹ một tiếng, là Lục Gia Anh, sau đó
trừng mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, ý bảo đừng làm loạn.
Có điều Lục Cảnh Diệu lại đưa mắt quan sát vẻ mặt của Lục Nguyên Đông, thờ ơ hỏi: "Nguyên Đông, cháu và cô Tần kia thế nào rồi?"
Ngoại truyện 1 - Giữa người và người
Khi mới vào nhà trẻ, lúc nào Tiểu Duệ Duệ cũng vui mừng hớn hở, là một cậu bé ngoan thân thiện với bạn trai, đối tốt với bạn gái.
Có một lần Lục Cảnh Diệu nhìn thấy con trai vùi đầu vẽ vời gì đó, mở miệng hỏi. “Làm gì vậy?”
Tiểu Duệ Duệ ngẩng đầu lên giải thích. “Ngày mai là sinh nhật của Dương Vĩ, cô bảo mỗi bạn trong lớp làm
thiệp tặng bạn ấy.”
Lục Cảnh Diệu suýt nữa không kìm được mà cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Lục Hòa Thước nhớ lại tình cảnh con trai nhỏ Lục Cảnh Diệu đi nhà trẻ, ngày nào cũng cau có khó chịu, hiệu trưởng cứ hai ba ngày lại gọi điện về nhà, nào là không đoàn kết, không thân thiện, tính tình không tốt,… Tóm lại không thể ngửi nổi.
Lục Hòa Thước xách con trai nhỏ đến thư phòng dạy dỗ: “Có chơi với bạn bè không hả?”
Lục Cảnh Diệu: “Con không muốn quan tâm đến chúng nó.”
Lục Hòa Thước đập bàn: “… Mày kiêu cái rắm!”
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.