Loading...
Nhịp tim như chệch một nhịp, Giang Nghiên định mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì tiếng cô lại vang lên lần nữa, mang theo ý cười : "Anh chắc không thích mấy chỗ như quán bar đâu nhỉ?"
Lời muốn nói bị cắt ngang, Giang Nghiên nghiêng đầu nhìn cô gái đang đứng cạnh mình .
Trang điểm tinh tế, khí chất chín chắn trưởng thành, thời gian dường như không hề để lại dấu vết nào trên gương mặt ấy , chỉ là cô đã không còn non nớt như trước , vậy thôi.
"Ừ." Anh nhẹ đáp.
Cô đã thay anh đưa ra quyết định, anh ngoài việc đồng ý thì còn có thể nói gì?
Đúng lúc đó, chiếc siêu xe màu đỏ quen thuộc từ xa lao đến, chậm rãi đỗ lại trước mặt họ.
Lần này , Nhan Yểu không vội lên xe, cửa kính xe cũng từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bên trong.
"Ơ kìa, Giang học thần." Tiếng nói trêu chọc cất lên.
Tim bắt đầu đập nhanh hơn, Giang Nghiên nỗ lực đè nén những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, dùng giọng điệu điềm đạm như thường ngày mà chào người con gái hoàn toàn xa lạ trong xe: "Chào cô."
Mười năm đủ để xảy ra biết bao chuyện. Ngay cả Tưởng Vũ cũng từng không ít lần nhắc đi nhắc lại bên tai anh rằng, người phụ nữ lạnh lùng trước mặt này có khi sớm đã lập gia đình, con cái đầy đủ.
Giang Nghiên cũng từng tưởng tượng qua cảnh cô kết hôn, thỉnh thoảng trong mơ, anh thấy cô mặc váy cưới, mỉm cười tươi tắn như hoa, lòng anh ngoài chua xót chỉ còn giận dữ và bất cam. Anh không thể giả vờ cao thượng mà chúc phúc cho cô, cũng chẳng vĩ đại như bản thân vẫn tưởng. Đợi đến ngày thật sự biết tin cô lấy chồng sinh con, thì việc vùi chặt đoạn tình cảm không hồi đáp kia vào sâu trong tim sẽ là chút tôn nghiêm cuối cùng mà anh có thể giữ lại cho chính mình .
" Tôi tên Triệu Tiểu Du, là bạn của Nhan Yểu, cũng học Lục Trung đấy." Triệu Tiểu Du vừa cười vừa nói , từng chữ lọt vào tai Giang Nghiên nghe vào lại như bản nhạc du dương hiếm có .
Cô hiện tại vẫn còn độc thân .
Mà người đón cô hôm đó, cũng chỉ là một người bạn, một người bạn nữ.
"Chào cô Triệu, tôi là Giang Nghiên."
  Triệu Tiểu Du
  hơi
  sững
  người
  , ngắm
  người
  đàn ông
  trước
  mặt
  có
  vẻ ngoài quá mức xuất sắc, đôi mắt sáng trong như phát sáng, thực sự
  có
  chút "gây thương nhớ".
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/yeu-tham/chuong-27
 
Thầy Giang quả nhiên đẹp trai, nhưng sao cứ ngơ ngơ ngáo ngáo?
"Bạn tôi đến đón rồi , tôi đi trước đây."
Nhan Yểu vẫy tay chào, vừa mở cửa xe thì phía sau đột nhiên có tiếng gọi.
"Nhan Yểu."
Tay cô đặt lên cửa hơi khựng lại —dường như từ sau khi gặp lại , đây là lần đầu tiên anh gọi thẳng tên cô một cách nghiêm túc như thế.
Nhan Yểu quay đầu, bất ngờ chạm vào ánh mắt của anh .
Giữa hàng chân mày đẹp đẽ là hình ảnh phản chiếu rõ nét của cô, giống như trong thế giới nhỏ bé ấy , chỉ chứa được mình cô là đủ.
Giây tiếp theo, khóe môi người đàn ông khẽ cong lên, đuôi mắt vương chút ý cười nhẹ như băng tuyết tan chảy, xuân về hoa nở...
"Đi đường cẩn thận."
—
Trong quán bar, Nhan Yểu ngồi một mình trong góc, ly rượu thủy tinh trong suốt vẫn chưa vơi giọt nào, chỉ có mấy viên đá là lăn qua lăn lại .
Cô cúi đầu, ngón tay vô thức v**t v* miệng ly, ánh mắt dừng lại ở hình ảnh phản chiếu lờ mờ của chính mình dưới đáy ly, thứ phản chiếu mờ ảo ấy chẳng bằng một phần mười ánh mắt của ai đó.
Tâm trí cô trôi lạc đến những nơi không nên đến, cảnh tượng chia tay hơn một tiếng trước không ngừng hiện về, đuổi mãi không đi .
Có phải đôi mắt của một số người bẩm sinh đã quá mức thâm tình? Khi họ nhìn ai đó, ánh mắt ấy tập trung đến mức khiến người ta không khỏi mơ màng vẩn vơ đôi chút.
"Sao đấy? Tâm hồn treo ngược cành cây à ?" Triệu Tiểu Du từ sàn nhảy trở về, thấy Nhan Yểu vẫn ngồi lì một chỗ thì hơi ngạc nhiên. Phải biết từ lúc bước vào quán bar đến giờ, Nhan Yểu chỉ gọi đúng một ly, rồi cứ ngồi trơ ở đó.
Như thể trúng tà vậy .
Ánh mắt khẽ lay động, như vừa bừng tỉnh, cô dừng động tác, nâng ly lên nhấp một ngụm.
Trong quán bar, người ta vui chơi cuồng nhiệt, men rượu và ánh đèn mờ ảo k*ch th*ch từng luồng cảm xúc mơ hồ trong không khí. Có người cười nói ôm ấp, tưởng chừng như tâm đầu ý hợp, nhưng trong mắt họ lại chẳng hề có đối phương, chỉ toàn là ảo ảnh của ánh sáng và rượu bia.
Tiếng nhạc dồn dập cũng không thể làm Nhan Yểu dậy hứng thú, mọi thứ trước mắt bỗng dưng trở nên nhạt nhẽo một cách khó hiểu.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
                    Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
                
Gửi báo cáo thất bại!
                    Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.