Loading...
1.
Phòng khách không bật đèn trần, chỉ có một cây đèn đứng ánh vàng mờ dịu phủ lên một góc sofa.
Ánh sáng từ màn hình TV lúc sáng lúc tối phản chiếu lên mặt tôi, lạnh lẽo như nước.
Trên màn hình, Giang Thần ngồi trên chiếc ghế đơn đắt đỏ,
vest thẳng thớm, đến cả khuy tay áo cũng phản chiếu ánh đèn trường quay một cách chuẩn chỉnh – như được tính toán kỹ lưỡng.
Anh ta là chồng cũ của tôi – người đàn ông năm xưa dùng đúng 200 tệ để kết thúc cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Còn bây giờ, anh ta là người đứng đầu tập đoàn Giang thị,
tài sản nghìn tỷ, là gương mặt được các kênh tài chính săn đón nhiều nhất.
Nữ MC dùng chất giọng gần như sùng bái để đặt câu hỏi:
“Giang tổng, ngài đã dùng mười năm để gây dựng nên cả một đế chế thương nghiệp. Nhìn lại chặng đường ấy, điều gì khiến ngài cảm thấy tiếc nuối nhất?”
Giang Thần cụp mắt xuống, hàng mi dài in bóng dưới mắt,
khuôn mặt tuấn tú đến mức không thể bắt bẻ,
đúng lúc lại lộ ra chút mệt mỏi xen lẫn cô đơn – một kiểu “u sầu có kỹ thuật” mà camera rất ưa chuộng.
“Công việc đã chiếm trọn cả cuộc đời tôi.”
Giọng anh ta vọng ra từ dàn loa, trầm thấp, khàn nhẹ, từng chữ như tẩm nam châm khiến fan girl tan chảy.
“Tôi dốc hết thời gian cho Giang thị, lại vô tình bỏ rơi gia đình.
Phấn đấu nửa đời, thứ duy nhất tôi không có… là một mái nhà trọn vẹn.
Điều tiếc nuối lớn nhất chắc là… không có con cái.”
Nói dứt câu, anh ta nhìn vào ống kính, khẽ nhếch môi cười – một nụ cười cay đắng đúng thời điểm.
Ngay lập tức, bình luận nổ tung dưới video livestream:
「Hu hu hu, anh ấy khổ quá đi mất! Muốn ôm anh một cái thật chặt!」
「Phấn đấu đến cùng vẫn là cô độc, tôi khóc òa luôn rồi đó!」
「Trời ơi, gen đẹp thế này mà không ai thừa kế thì đúng là tổn thất của nhân loại!」
「Giàu có cũng cô đơn, tiền không mua được tình thân, thương anh Giang quá trời luôn!」
Thương à?
Tôi tắt video, căn phòng khách lập tức chìm vào bóng tối.
Chỉ còn ánh đèn neon từ ngoài cửa sổ len vào, lặng lẽ khắc họa những đường nét mơ hồ trên gương mặt tôi.
Bên cạnh vang lên tiếng thở đều đều.
Tôi cúi đầu nhìn hai cái đầu nhỏ đang ngủ sát cạnh mình.
Con trai – Tô Mục – ngủ rất say.
Lông mày bé con khẽ nhíu lại, như đang mơ thấy điều gì nghiêm túc lắm.
Còn con gái – Tô Niệm – thì mím mím môi, khuôn mặt đỏ ửng, trong giấc ngủ vẫn mang nụ cười ngọt ngào.
Từng đường nét của chúng – mắt mày, sống mũi, đôi môi – tất cả đều như được sao chép từ gương mặt Giang Thần,
chỉ là thêm chút non nớt của trẻ con, mềm mại và thuần khiết hơn.
Ký ức năm đó như vỡ đê tràn về – cái đêm mưa tầm tã mười năm trước.
Giang Thần thẳng tay quăng hai tờ 200 tệ đỏ chói vào mặt tôi.
Ánh mắt anh ta lúc ấy là sự khinh bỉ và chán ghét chưa từng thấy.
“Cút đi, Tô Tình.
Cầm lấy 200 tệ này, biến khỏi thế giới của tôi mãi mãi.”
“Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Bẩn thỉu.”
Tôi sẽ không bao giờ quên từ “bẩn thỉu” đó.
Nó như một cây sắt nung đỏ, thẳng tay khắc lên tim tôi một vết sẹo vĩnh viễn.
Sau đó là thai kỳ cô độc.
Trong căn phòng trọ chưa đầy mười mét vuông, tôi ôm lấy bồn cầu nôn thốc nôn tháo, đến mật xanh mật vàng cũng nôn ra, bên cạnh không có nổi một cốc nước ấm.
Rồi đến lúc hai đứa trẻ sốt cao lúc nửa đêm.
Tôi một mình, tay trái bế đứa này, tay phải ôm đứa kia,
chạy dọc hành lang bệnh viện vắng lặng lúc rạng sáng, vừa khóc vừa gào tên bác sĩ trong tuyệt vọng.
Những năm tháng ấy, tôi từ một bà mẹ nội trợ đến nắp chai nước còn vặn không nổi,
trở thành một siêu nhân mẹ có thể vác hai bao gạo một lúc không chớp mắt.
Mười năm.
Tròn mười năm.
Từng giọt mồ hôi, từng lần nghẹn ngào, từng đêm thức trắng, từng vết rạn đau đến bật máu…
Tất cả, giờ đây, trong một câu “không có con cái” mà anh ta buông ra thản nhiên trên truyền hình,
bỗng chốc biến thành một trò hề.
Tôi giơ tay, nhẹ nhàng vuốt lên má con trai Tô Mục.
Đôi mắt kia, sống mũi kia – đích thị là bản sao của Giang Thần.
Một thứ gì đó lạnh lẽo, sắc bén, và kiên định đến tận xương tủy trỗi dậy từ tim tôi.
Rồi lan ra khắp cơ thể như gió mùa đông cuộn lên giữa đêm khuya.
Tôi mỉm cười.
Tôi lặng lẽ, trong bóng tối, khẽ kéo khóe môi.
Nụ cười ấy không mang theo một chút nhiệt độ nào.
Tôi cầm điện thoại lên, ánh sáng màn hình soi rõ gương mặt vô cảm của mình.
Trong danh bạ, tôi tìm đến cái tên được lưu là Lâm Húc, gửi đi một tin nhắn.
“Lâm Húc, anh còn nhớ ‘kế hoạch tiệc cuối năm’ tôi từng nhắc không? Đến lúc rồi.”
Gần như trả lời ngay lập tức.
“Thiệp mời, bản sao báo cáo giám định huyết thống, đầu mối truyền thông, mọi thứ đã sẵn sàng. Sura, chào mừng trở lại.”
Sura.
Đó là cái tên mới tôi tự đặt cho mình.
Tô Tình đã chết từ mười năm trước, trong đêm mưa xối xả ấy.
Người sống sót sau cùng, chỉ còn lại Sura.
2.
Chiều hôm sau, tôi hẹn gặp Lâm Húc tại một quán cà phê yên tĩnh ở trung tâm thành phố.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa kính sát đất rộng lớn, rơi xuống mặt bàn gỗ sáng màu, loang lổ thành từng mảng sáng tối.
Lâm Húc mặc bộ vest xám đậm được cắt may vừa vặn.
Sau cặp kính gọng vàng mảnh, ánh mắt anh vẫn sắc bén và trầm ổn như mọi khi.
Anh là đàn anh đại học của tôi.
Cũng là người duy nhất suốt mười năm qua, chứng kiến tôi bò ra khỏi bùn lầy, từng bước một đi đến ngày hôm nay.
“Trạng thái trông ổn đấy.”
Anh đẩy về phía tôi một ly latte yến mạch đúng vị tôi hay uống, giọng nói ôn hòa.
Tôi không chạm vào cà phê, chỉ đưa mắt nhìn tập tài liệu đang mở trước mặt anh.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/200-te-hay-anh-te/chuong-1
Đó là sơ đồ chi tiết của buổi tiệc cuối năm tập đoàn Giang thị, từng khâu đều được đánh dấu bằng bút màu khác nhau, kèm ghi chú cẩn thận.
“Bài phát biểu của Giang Thần diễn ra lúc tám giờ rưỡi, kéo dài hai mươi phút.”
Ngón tay Lâm Húc dừng lại tại một vị trí trên sơ đồ.
“Đây là thời điểm vàng để anh ta xây dựng hình tượng cá nhân.”
“Thời điểm chúng ta xuất hiện tốt nhất,”
anh nói tiếp, giọng điềm tĩnh đến lạnh lẽo,
“là tám giờ bốn lăm. Ngay lúc bài phát biểu sắp kết thúc, khi cảm xúc toàn hội trường đang ở đỉnh cao nhất.”
Tôi gật đầu.
Năng lực chuyên môn của anh ấy, tôi chưa từng hoài nghi.
Lâm Húc lại đưa sang một tập hồ sơ dày, đẩy đến trước mặt tôi.
“Đây là bản phân tích các lỗ hổng pháp lý trong thỏa thuận từ bỏ tài sản hôn nhân mà mẹ Giang Thần năm đó ép em ký.”
Giọng anh bình thản, nhưng mang theo sức nặng không cho phép phản bác.
“Còn đây là phần ước tính tiền cấp dưỡng mười năm qua mà em đáng lẽ phải nhận, căn cứ theo Luật Hôn nhân và các văn bản giải thích liên quan.
Anh lấy mốc 30% tổng thu nhập mà Giang Thần đã công khai trong mười năm để tính sơ bộ… con số này,”
anh dừng một nhịp,
“có thể gọi là thiên văn.”
Thiên văn.
Tôi nhìn dãy số dài ngoằng với hàng loạt con số không phía sau, lòng không gợn lên chút sóng nào.
Tôi lắc đầu, giọng nhẹ nhưng rành rọt:
“Tiền chỉ là thứ yếu.”
“Thứ tôi muốn là anh ta phải tự mình thừa nhận.”
“Tôi muốn anh ta, trước mặt tất cả mọi người, tự tay xé nát cái hình tượng hoàn hảo mà chính anh ta đã dày công xây dựng.”
Sau tròng kính, ánh mắt Lâm Húc lóe lên tia tán thưởng đúng như tôi dự đoán.
“Hiểu rồi.”
Anh khép hồ sơ lại, hơi nghiêng người về phía trước.
“Em muốn tru tâm.”
Đúng vậy.
Tru tâm.
Dùng chính thứ anh ta coi trọng nhất là danh tiếng,
dùng thứ anh ta giữ gìn nhất là thể diện,
để giáng xuống anh ta một đòn nặng nề nhất.
Rời khỏi quán cà phê, tôi không về nhà ngay, mà ghé trung tâm thương mại mua “chiến bào” cho bọn trẻ.
Tôi chọn cho Tô Mục một bộ vest đen trẻ em có chất liệu cực tốt, kèm chiếc nơ nhỏ tinh xảo.
Còn Tô Niệm, tôi chọn một chiếc váy công chúa xanh ánh sao, nhiều lớp váy xếp chồng lên nhau, đính đầy kim tuyến li ti. Dưới ánh đèn, nó sẽ lấp lánh như cả dải ngân hà.
Về đến nhà, tôi gọi hai đứa vào phòng làm việc.
Không khí nghiêm túc chưa từng có.
Hai anh em ngồi đối diện tôi, thân hình nhỏ bé nhưng lưng thẳng tắp.
Tôi hít sâu một hơi.
Rồi quyết định… nói ra toàn bộ sự thật.
“Các con yêu, sắp tới mẹ sẽ làm một việc… và mẹ cần hai đứa cùng mẹ phối hợp.”
Tô Niệm – cô bé có đôi mắt to tròn giống tôi như đúc – chớp chớp mắt.
Con bé là người đầu tiên lao vào ôm lấy cánh tay tôi, cái đầu nhỏ dụi dụi vào người tôi, giọng ngọt lịm như kẹo bông:
“Có phải mẹ bị ức hiếp không ạ? Là cái chú trên tivi – người mà trông giống anh trai – chú ấy bắt nạt mẹ à?”
Tim tôi chợt thắt lại.
Con bé lúc nào cũng nhạy cảm và hiểu chuyện như thế.
Tô Mục thì bình tĩnh hơn nhiều.
Thằng bé đẩy nhẹ gọng kính không viền trên sống mũi, dáng vẻ y chang một ông cụ non, ánh mắt nghiêm túc quan sát tôi:
“Mẹ, hãy nói rõ kế hoạch, mục tiêu, và rủi ro mà bọn con có thể phải gánh chịu.”
Giọng nói mạch lạc, logic rõ ràng:
“Về mặt pháp lý, ông ta là một trong những người giám hộ hợp pháp của chúng con.
Về mặt cảm xúc, ông ta chỉ là một người hiến tặng tinh trùng.
Mẹ muốn chúng con phối hợp – là để làm gì?”
Nhìn dáng vẻ “già đời” của thằng bé, suýt nữa thì tôi bật cười – nhưng vẫn cố kìm lại.
Tôi kể cho chúng nghe toàn bộ kế hoạch – từ buổi phỏng vấn của Giang Thần,
đến quyết định sẽ công khai thân phận của hai đứa tại tiệc cuối năm, rồi chuyện đòi lại tiền nuôi dưỡng suốt mười năm qua.
Tôi không giấu giếm điều gì – vì các con có quyền được biết.
Chúng không phải quân cờ, mà là đồng đội của tôi.
“Tôi không muốn lợi dụng các con để trả thù ai cả.”
Tôi nhìn vào mắt từng đứa, từng chữ đều rõ ràng và kiên định:
“Mẹ chỉ muốn lấy lại những gì vốn thuộc về chúng ta –
Là danh dự của mẹ,
Và là sự thừa nhận mà các con xứng đáng có được.”
Căn phòng im phăng phắc.
Một lúc sau, Tô Mục gật đầu, ánh mắt sau lớp kính ánh lên vẻ lanh lợi:
“Được.
Kế hoạch khả thi, rủi ro trong tầm kiểm soát.”
Thằng bé ngừng lại một chút, giơ ngón út lên, nghiêm túc bổ sung:
“Nhưng mà… phí xuất hiện của bọn con, mẹ phải trả bằng đúng 10% con số ‘thiên văn’ mà chú Lâm đã ước tính.
Số tiền đó, con sẽ dùng làm quỹ khởi nghiệp cho riêng mình.”
Tôi sững người một giây, sau đó bật cười thành tiếng.
Không hổ danh là con trai của Giang Thần – cái đầu kinh doanh này đúng là di truyền không trượt phát nào.
“Giao dịch thành công.” – tôi vỗ tay ký kết.
“Tuyệt vời!” – Tô Niệm ngồi bên cạnh reo lên, vỗ tay phấn khích:
“Vậy con sẽ mặc chiếc váy công chúa lộng lẫy nhất, trang điểm lấp lánh nhất!
Con muốn làm chói mắt cái ông bố cặn bã đó, để ông ta biết mình đã bỏ lỡ đứa con gái dễ thương nhất quả đất này!”
Tôi nhìn hai đứa trẻ trước mặt – một đứa lanh lợi sắc sảo, một đứa ngọt ngào đáng yêu.
Tính cách khác nhau một trời một vực, nhưng chúng đều yêu tôi bằng cả trái tim nhỏ bé của mình.
Ngay giây phút đó, mọi nỗi bất an và do dự cuối cùng trong lòng tôi… tan biến hết.
Mười năm uống băng,
Vẫn không thể làm nguội trái tim đang sục sôi.
Mà chúng, chính là máu nóng luôn cuộn chảy trong lòng tôi.
Tôi dang hai tay, ôm cả hai đứa thật chặt vào lòng.
Một cảm giác chưa từng có – mạnh mẽ, vững chãi – trào dâng trong tim tôi.
Giang Thần à…
Màn kịch cuối năm của anh – để mẹ con tôi diễn cú chốt màn cho.
Bạn vừa đọc xong chương 1 của 200 Tệ Hay Anh Tệ – một bộ truyện thể loại Ngôn tình đang nằm trong top tìm kiếm tại Sime Ngôn Tình. Tình tiết ngày càng cuốn hút, hứa hẹn những diễn biến bất ngờ phía trước. Hãy theo dõi Fanpage để cập nhật chương mới sớm nhất, và nếu bạn đang tìm cảm hứng đọc tiếp, nhiều truyện cùng thể loại đang sẵn sàng chờ bạn khám phá!Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.