Loading...

Banner
Banner
BẢN THẢO TÌNH YÊU
#17. Chương 17: Chào buổi sáng

BẢN THẢO TÌNH YÊU

#17. Chương 17: Chào buổi sáng


Báo lỗi

     Lan Ninh nghe nói, cô gái kia không biết anh ta đã có người yêu trong nước. Cô báo đồng nghiệp của Vu Mộ Viễn gửi một vài tấm ảnh chụp chung của mình và anh ta cho cô gái kia, hy vọng cô ta có thể nhìn rõ bộ mặt xấu xa của Vu Mộ Viễn. Sau đó, không biết tới giờ họ thế nào rồi.

     Lan Ninh không nghĩ tiếp nữa, cô và Vu Mộ Viễn chia tay đã được ba năm rồi, giờ nghĩ tới con người bỉ ổi ấy, cô chẳng còn cảm thấy tức giận nữa.

     Cô buông mái tóc dài xuống, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng trước khi tắt máy tính, cô đăng nhập vào tài khoản Weibo “Hôm Nay Thầy Hạnh Tâm Đã Nộp Bản Thảo Chưa Vậy?”, đăng một status.

     Chưa! QWQ

    

     Nói ra thì tài khoản phụ này mới đăng ký được mấy ngày, nhưng đã có tới ba nghìn lượt theo dõi, cô cảm thấy đều nhờ công lao thầy Hạnh Tâm chia sẻ status của cô.

     Hai ngày cuối tuần trôi qua, lại đến những ngày đi làm. Thứ Hai, mọi người còn chưa lấy lại tinh thần từ dư âm của ngày nghỉ, ai nấy trông đều ủ rũ.

     “Chào buổi sáng”, Lan Ninh xách túi ngồi vào vị trí của mình, tiện tay bật máy tính lên.

     “Chào buổi sáng…”, Apple uể oải đáp lại một tiếng tiếp tục gặm bánh mì trong tay. Lan Ninh nhìn cô nàng, hai quần mắt thâm rõ rệt, “Tối qua cô đi đâu thế?”

     “Cô bạn thân của tôi thất tình, lôi tôi đi uống rượu giải sầu tới sáng.”

     “...Vất vả cho cô rồi”, Lan Ninh cởi áo khoác ngoài ra vắt lên lưng ghế, đăng nhập vào tài khoản QQ.

     “Chào buổi sáng thầy Hạnh Tâm! Hôm nay mong thầy chăm chỉ viết truyện nhé! :)”

     Theo “thông lệ quốc tế”, chuyện đầu tiên khi đi làm là giục bản thảo của thầy Hạnh Tâm. Cô gửi tin nhắn đi, sực nhớ ra điều gì đó, nghiêng đầu hỏi Apple bên cạnh, “Cô có thích ăn súp lơ không?”

     Apple nhìn cô một cái ỉu xìu,”Thích lắm, sao vậy?”

     “...Không có gì.”

     “À đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của tổng biên tập, buổi tối chị ấy mời mọi người đi chơi, cô rảnh chứ?”

     “Sinh nhật của tổng biên tập sao? Tôi rảnh, nhưng chưa chuẩn bị quà!” Lan Ninh buồn bực, Khúc Đồng đã vào năm học mới, ăn cơm ở trường, nên cô không cần lo lắng bữa tối cho cô bé nữa. Nhưng quà tặng cho tổng biên tập thì phải làm sao đây? Tại sao bây giờ mới nói với cô chứ!

     “Chúng tôi đã đặt một chiếc bánh ga tô khá to rồi, cô góp tiền là được.”

     “Ồ vậy à, được”, Lan Ninh nghe cô nàng nói thế mới thở phào một hơi.

     Buổi chiều sau khi tan làm, các đồng nghiệp trong phòng biên tập Mistry tụ tập cùng nhau. Tổng biên tập đã đặt bàn tại một nhà hàng buffet hải sản ở gần công ty, mọi người hùng dũng di chuyển về phía nhà hàng.

     Lan Ninh bị Apple kéo đi lấy bánh ga tô. Dù trước đó đã nghe Apple nói qua về kích cỡ của nó, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy chiếc bánh, cô vẫn không kìm được mà cảm thán, quả thực là quá to!

     “Đồng nghiệp trong ban biên tập đông, hơn nữa các tác giả cũng sẽ tới, cho nên tôi đã đặt cỡ lớn nhất”, Apple và Lan Ninh đứng trước quầy thanh toán, đợi nhân viên gói bánh, “Đây còn là bánh ga tô hai tầng nữa đấy, nếu ăn không hết có thể bôi lên mặt tổng biên tập”.

     Lan Ninh:”...”

     Không nhìn ra được oán hận của cô ấy với tổng biên tập lại thâm sâu như vậy…

     “Hôm nay còn có tác giả tới cùng nữa sao?” Lan Ninh tò mò. Tác giả của Mistry đa phần đều là những tên tuổi có tiếng tâm trong nước, nhưng người cô từng gặp chỉ có thầy Hạnh Tâm, nếu có thể nhân cơ hội này gặp gỡ thêm được vài tác giả lớn nữa thì tuyệt.

     “Ừm, dù sao hôm nay thầy Thập Cửu Tai sẽ tới, hôm nay thầy ấy vừa mới gửi bản thảo xong, nên đến kịp.”

     “Ồ…” Vậy chắc loại người chưa nộp bản thảo xong như thầy Hạnh Tâm có lẽ không có mặt mũi nào mà đến đâu nhỉ?

     Nhưng khi Lan Ninh và Apple tới nhà hàng buffet hải sản, cô mới phát hiện ra mình đã đánh giá thấp độ dày của da mặt thầy Hạnh Tâm.

     Người ngồi trên sofa nhàn nhã uống nước ngọt kia chẳng phải là Hạnh Tâm thì là ai!

     “Thầy Hạnh Tâm, hôm nay thầy viết truyện xong chưa?” Nhìn dáng vẻ thảnh thơi của anh, cơn giận dữ trong Lan Ninh lại bốc lên tới đỉnh đầu. Cô không bê bánh giúp Apple nửa mà xông thẳng tới chỗ anh giục bản thảo.

     Ngôn Nho Ngữ đang cầm một chiếc cốc thuỷ tinh đựng nước chanh, chậm rãi lắc vài cái, rồi ngước mắt nhìn cô, “Không phải cô bảo, thường ngày tôi không chịu giao lưu bạn bè sao? Tôi thấy lời cô nói có lý lắm, tác giả không thể cả ngày vùi đầu vào sáng tác được, vẫn nên ra ngoài đi lại, tiếp xúc với con người sẽ tốt hơn”.

     Lan Ninh cười nhìn anh, “Lời này chỉ có những người cả ngày vùi đầu vào sáng tác mới có tư cách phát ngôn, thầy hiểu không?  Thầy Thập Cửu Tai đã gửi bản thảo rồi, bản thảo của thầy đâu?”

     Nghe thấy mình bị “điểm danh”, thầy Thập Cửu Tai tiếp lời một cách tự nhiên, “Hôm nay là sinh nhật của tổng biên tập, ngày vui như thế này, nói đến chuyện nộp bản thảo làm tổn thương tình cảm biết bao nhiêu”.

     Lan Ninh:”...”

     Không gửi bản thảo sẽ càng tổn thương tình cảm hơn, hiểu không!

     Cô đi về phía tổng biên tập, kéo chị ấy sang một bên, “Tổng biên tập, tại sao chị lại mời thầy Hạnh Tâm chứ! Tác giả không nộp bản thảo không có nhân quyền!”

     Tổng biên tập cười khổ hai tiếng,”Chị nào có mời thầy ấy, là thầy Thập Cửu Tai gọi thầy ấy tới, chị cũng đâu thể đuổi thầy ấy về, phải không?”

     Lan Ninh bực dọc vò đầu, giờ cô thật muốn quay trở về công ty cầm một chiếc laptop đến, sau đó quẳng tới trước mặt Hạnh Tâm, nói cho anh biết, không hoàn thành bản thảo thì đừng hòng ăn cơm!

     “Tổng biên tập, Lan Ninh, qua đây chụp ảnh đi!” Biên tập viên quản lý Weibo của tạp chí Mistry giơ máy ảnh lên, vẫy tay về phía họ.

     Tổng biên tập vỗ vai Lan Ninh an ủi, “Đi thôi, ăn cơm trước đã, em phải nghĩ rằng cho dù tối nay thầy Hạnh Tâm không tới thì thầy ấy cũng sẽ không ngoan ngoãn ngồi nhà viết truyện đâu”.

     Lan Ninh:”...”

     Nghĩ như vậy đúng là đã được an ủi thật, hờ hờ.

     Khi chụp ảnh, các tác giả đều không muốn khuôn mặt mình lọt vào ống kính nên tự động né tránh, các biên tập viên chụp ảnh với một bàn thức ăn xong, bèn khởi động trạng thái ăn như hổ đói.

Lan Ninh cầm một con sò biển lên, còn chưa kịp cho vào miệng, đã nghe thấy Ngôn Nho Ngữ ở bên nói,”Cô tên là Lan Ninh?”

     Lan Ninh:”...”

     Cho nên, giờ anh mới biết tên thật của cô sao?

     “Nghe cứ như địa danh ấy nhỉ”, Lan Ninh còn chưa bình tĩnh lại, Ngôn Nho Ngữ lại bồi thêm một câu.

     Lan Ninh:”...”

     Quả thật là không tài nào nhịn được.

     “Vậy còn thầy thì sao, Ngôn Nho Ngữ? Cứ y như phần tử tri thức những năm sáu mươi bảy mươi vậy.”


Bình luận

Sắp xếp theo