Loading...

CỨ NGỠ ĐÃ THÀNH
#5. Chương 5: - Bạn cũ

CỨ NGỠ ĐÃ THÀNH

#5. Chương 5: - Bạn cũ


Báo lỗi

“Gia Hân, không được đồng ý. Lỗi là do anh , để anh chịu trách nhiệm.” Cậu kìm nén rất lâu mà bây giờ đã gào khóc dữ dội. Đối diện, Trần Tình cay nghiệt, khinh khi nói :

“Cậu không sinh con được nên ngoan ngoãn im miệng lại cho tôi .”

Minh Khang giận dữ lại đau khổ, nhất thời không nói được lời nào chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn . Sau đó, anh lại nhìn sang Gia Hân, đôi mắt hai anh em đẫm lệ. Họ hận Trần Tình, hận thấu xương.

Là hắn ta cưỡng h.i.ế.p cô, để cô đau đớn, khiến anh trả thù, đến cuối cùng hắn quay ngược lại trở thành nạn nhân. Cứ thế, Gia Hân và Minh Khang bị uy h.i.ế.p phải chia li, còn có cả một đứa nhỏ chưa thành hình có mối quan hệ với tên cầm thú đó nữa.

Cuộc đời liệu có công bằng không ?

Bọn họ là người thấp cổ bé họng làm sao đấu lại kể quyền thế như hắn .

“Anh ra ngoài, tôi muốn nói chuyện riêng với anh trai của tôi .” Giọng Gia Hân lạnh tanh, nói .

“Được.” Trần Tình phát tay, ba tên còn lại cũng nối gót theo sau .

Lúc này , trong phòng chỉ còn lại hai người . Minh Khang chật vật chạy lại , ôm lấy em gái. Cô cũng không ngồi yên mà bạt mạng lê lết về phía anh trai. Bọn họ ôm nhau , giàn giụa trong nước mắt.

“Em đâu cần phải như vậy , đâu cần kia chứ! Là lỗi của anh , là của anh !” Minh Khang nức nở, cảm giác tội lỗi dâng trào, không ngừng tự trách bản thân đã liên lụy em gái.

Gia Hân vốn là người nên được bảo vệ, ngay thời điểm này còn phải đi trấn an ngược lại anh trai.

“Anh đừng lo, em có con, em sẽ chăm sóc nó. Chúng ta vẫn sẽ gặp nhau thường xuyên. Nếu em không đồng ý thì anh sẽ nguy hiểm, em thì bơ vơ, con của em cũng sẽ bị lấy đi . Tạm thời như vậy đi , đừng lo. Em biết chăm sóc cho mình mà.”

Minh Khang không kìm nén được cõi lòng đau nhói, nói :

“Gia Hân, có cần hiểu chuyện đến như vậy không ? Em sẽ thiệt thòi.”

Cô biết mình sẽ không thoát nên cũng chẳng sợ gì ở hắn cả. Bất quá chỉ là lời khó nghe , cô nghe ít sao ?

“Em không sợ nữa, sợ cũng chẳng có ích gì. Thôi em đi đây, anh đừng tự trách mình .”

Cứ thế hai người từ biệt. Cô được hắn mang về căn biệt thự to lớn. Ngồi trên chiếc xe lăn, cô thờ ơ nhìn về phía trước , m.ô.n.g lung và vô định. Sự xa hoa ấy khiến cô kinh tởm.

Hắn lạnh lùng dặn dò người giúp việc sắp xếp chỗ ở cho cô, rồi mời bác sĩ đến xem xét cái thai trong bụng. Thời gian m.a.n.g t.h.a.i trùng khớp với việc hắn đã gây ra , cứ thế hắn đành phải chịu trách nhiệm.

Thật ra hắn có thể ép cô đẻ con rồi giành lấy đứa bé để nuôi dưỡng. Nhưng không hiểu tại sao , từ sâu bên trong hắn lại muốn sở hữu cô, muốn người phụ nữ này phải đẻ con rồi nuôi con cho mình . Sự ích kỉ ấy chính là mầm mống cho những tai hại sau này . Thử hỏi cô gái chịu nhiều tổn thương ấy có thể trụ vững đến bao giờ? Càng mơ hồ càng dìm càng sâu, g.i.ế.c ta càng chậm thì càng đau.

Mở cửa phòng, đích thân hắn đẩy cô vào phòng. Vì bất tiện nên Gia Hân được cho ở tầng dưới cùng để dễ dàng trong việc sinh hoạt.

“Cô cứ ngoan ngoãn ở đây, muốn ăn gì thì nói với bọn họ. Đừng mơ giở trò, cứ làm tốt việc của mình đi .”

Gia Hân không đáp lại , hắn thấy vậy thì khó chịu nên bước ra bên ngoài.

[ Tôi đây, lâu quá không tụ tập, tối nay bảy giờ quán cũ.] Trần Tình gọi cho Lưu Phong.

[Được, tối nay gặp.]

Tối, quán cũ.

Hôm nay Lưu Phong đến trước còn đi cùng Tuệ Mẫn. Hai người tay trong tay trò chuyện rôm rả, uống vài ly rượu.

“Vợ yêu, đừng uống rượu nữa, sẽ say đó.” Lưu Phong lấy ly rượu trong tay Tuệ Mẫn. Bình thường cô rất ít khi uống rượu, nhưng loại rượu này dễ uống lại có vị trái cây nên Tuệ Mẫn rất thích. Thấy đồ ngon bị đoạt đi cô giãy giụa làm nũng.

“Ơ, em muốn uống, say thì anh chở em về, sợ gì chứ!”

Đúng rồi , có chồng lo hết.

Anh kí nhẹ vào đầu cô, yêu chiều lại gian trá nói :

“Em đúng là lí do. Thôi để anh chỉ em cách uống rượu không say nhé!”

“Thật không ?” Cô nghi ngờ.

Anh cười cười , đáp lời:

“Thật như anh luôn.”

“Vậy là cô hồn cũng có thật sao ?” Tuệ Mẫn cười cười . Ở cùng anh lâu ngày nên cũng mua được một ít móc câu.

“Rồi rồi , cô hồn là anh , còn em là vợ anh . Tự hiểu đi ha. Còn bây giờ uống rượu nà!” Anh ngậm một ngụm rượu, lấy tay nâng cằm cô lên, mạnh mẽ hôn xuống.

Chiếc lưỡi điêu luyện tách miệng cô ra một cách dễ dàng, dòng nước ấm áp chảy vào cổ họng thèm khát. Tuệ Mẫn kịch liệt đáp trả, nuốt xuống sự yêu thương bá đạo của anh . Đối với những trò chơi mới mẻ này Tuệ Mẫn càng chơi càng thích, mỗi lúc một chìm sâu vào bể tình của anh , không thể thoát ra . Đúng là trai không hư gái không yêu mà.

Nụ hôn chấm dứt, cô đưa đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ vào khóe môi còn vương rượu của anh . Động tác vụng về nhưng khiêu gợi trong mắt đối phương.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/cu-ngo-da-thanh/chuong-5

“Nếu đây là ở nhà thì anh đã đè em ra , trói lại rồi …”

“Rồi đủ chưa , tôi đứng bên ngoài nhìn cũng lâu lắm đấy.”

Trần Tình đứng một bên đã rất lâu, chứng kiến bọn họ tình tứ thì vô cùng ngứa mắt. Chuyện ở nhà đang rối ren nên nhìn cảnh người ta hạnh phúc cũng phải ghen tị đôi chút.

Nghe thấy giọng nói của hắn thì đôi vợ chồng trẻ buông tay nhau ra . Tuệ Mẫn ngại đỏ mặt không dám nói gì. Ngược lại , Lưu Phong rất tự hào mà khoe chiến tích với người anh em chí cốt.

“Thấy bọn tôi hạnh phúc không ? Muốn có không ? Muốn thì đi cưới vợ đi .” Nói xong anh cười phá lên, quay sang ôm vợ thật chặt.

Con ngươi Trần Tình sắc bén như d.a.o mới liếc nhìn anh , không nói lời nào đi vào chỗ ngồi . Bầu không khí bị hắn làm cho u ám. Một lúc sau , hắn buồn bực nói :

“Không cần vợ, tôi có con luôn rồi .” Trần Tình lạnh lùng lại bình thản nói trước đôi mắt ngỡ ngàng của Lưu Phong và Tuệ Mẫn.

Chuyện này không thể đồn ra ngoài, nhưng hai người này là người thân quen nên hắn mới kể lại , xem như trút bỏ buồn bực.

“Trước giờ cũng rất cẩn thận mà, tại sao ra bên ngoài chơi bời lại không cẩn thận? Hiện giờ đứa bé đó đâu , mẹ nó là gái quán bar nào, con chủ tịch nào đấy?” Lưu Phong cảm thán nhưng trong lời nói bảy phần đã là mỉa mai, trêu tức.

Đã quá quen với phong cách đấy nên hắn vẫn bình thản như trước mà trả lời:

“Em gái của thư kí công ty, vừa mới mang về nhà đấy.”

“Ồ, hôm nay còn biết dẫn gái về nhà luôn! Uống nhầm t.h.u.ố.c rồi chăng?”

Trần Tình không đáp, hậm hực uống rượu. Tuệ Mẫn thấy sắc mặt của hắn tối đen lại thì hơi sợ, kéo kéo tay áo của chồng. Lưu Phong vỗ vỗ vào tay vợ trấn an, vẫn là giọng điệu đó, anh nói :

“Cậu ta có giận đến đâu cũng không dám đ.ấ.m anh đâu , đừng lo.”

Trần Tình nghe thế thì liếc anh ta một cái, sau đó lại uống thêm mấy ngụm rượu. Lúc này , Lưu Phong mới vào chuyện chính.

“Sao? Gọi tôi ra đây có chuyện gì? Nghe bảo cậu bị thư kí chơi một vố đau điếng, mất gần chục tỉ sao ?”

“Ừ, phải !” Hắn thờ ơ đáp, nhìn mặt là biết không vui.

“Vậy cậu xử lí nó chưa ?” Anh thắc mắc hỏi.

Trần Tình nghiến răng, gân xanh hai bên trán và cổ nổi lên, cho thấy hắn đang tức giận. Kiềm chế một lúc, hắn mới thốt nên lời:

“Tha rồi , vì cái thai của em gái cậu ta .”

Nói ra cũng vì cái tội háo sắc, hám gái của hắn mà ra . Lúc này giận thì giận, đổ lỗi lên người khác nhưng tóm lại vẫn là bản thân hắn dằn vặt chính hắn .

Lưu Phong thầm nghĩ thế, nhưng không dám nói ra sợ hắn lại nỗi giận.

“Cậu gọi tôi ra có như vậy thôi sao ? Cần giúp gì không ?” Anh hiểu ý hắn nên mở lời.

Trần Tình bỏ li rượu xuống bàn, hai chân dang ra để vừa cho tay chống lên, tư thế vô cùng hiên ngang, nói :

“Phải, cậu bưng kín chuyện tôi sắp làm , chỉ cần không lọt ra ngoài. Tôi muốn bên kia hủy hợp đồng, tôi sẽ không bắt đền. Tôi đình lại dự án này một tháng là chờ đợt quét đi qua, ít ai để ý mới hủy. Nên cậu chỉ bưng kín, không cho ai lên báo.”

Lưu Phong hơi nhếch chân mày, gật gật đầu, đáp:

“Cái này đơn giản, thưa thớt như thời điểm này thì dễ. Thủ đoạn của cậu vẫn như ngày nào, không vì có con mà xuống phong độ.”

“ Tôi có con còn không bằng cậu , mới có vợ mà đã đ.á.n.h mất phong thái rồi .” Hắn chế giễu ngược lại .

“Được rồi , uống tiếp đi .”

“Hết chuyện rồi , về được rồi đó.” Trần Tình cầm li rượu ngả người về phía sau , bắt chéo chân, vô tình nói .

Lưu Phong và Tuệ Mẫn nhìn nhau , chau mày. Cũng may Lưu Phong là bạn bè chí cốt nếu không anh đã đ.á.n.h hắn rồi . Cái giọng điệu ấy khiến người ta muốn tặng vài cú đ.ấ.m mà.

“Đuổi thì đi . Tuệ Mẫn, chúng ta đi chỗ khác chơi.” Lưu Phong nhìn vợ, vui vẻ nói .

Hai người lướt qua hắn . Trần Tình vẫn ngồi đó suy tư. Nhìn vợ chồng bọn họ âu yếm, vui vẻ như vậy hắn cũng thấy thích. Chỉ là bản thân Trần Tình cảm thấy thế gian này vẫn chưa có ai xứng đáng với hắn . Tự cao của mình quá lớn, Trần Tình cũng khó để ai lọt vào mắt xanh.

Tâm trạng buồn bực khó tả, hắn phát tay gọi người :

“Lại đây!”

Cô gái đứng cách đó hơn mười mét từ nãy cho đến giờ luôn nhìn về phía hắn . Thấy thế, Trần Tình cũng gọi đến. Không xa lạ gì, đây là người quen, cô tình nhân nhỏ của hắn . Mỗi lần đến đây hắn hay gọi cô đến phục vụ.

Trần Tình vốn phong lưu và đào hoa ai cũng biết . Nhưng đối với hắn , tất cả chỉ là qua đường mà thôi. Nếu có một sự ràng buộc hay đi quá giới hạn cho phép của hắn , cô gái đó sẽ ngay lập tức nhận được kết cục đau thương. Đây là nguyên tắc, hầu như các cô gái làng chơi biết danh của hắn cũng sẽ biết đến nguyên tắc này .

“Chủ tịch Trần, đêm nay lạnh đấy, ôm nhau ngủ đi .” Giọng nói dịu dàng mang theo mê hoặc lưu lại dư âm ngọt ngào ở vành tai.

Bạn vừa đọc đến chương 5 của truyện CỨ NGỠ ĐÃ THÀNH thuộc thể loại Ngôn Tình, Hiện Đại, Ngược, Sủng, Tổng Tài, Truy Thê. Truyện sẽ được cập nhật ngay khi có chương tiếp theo, đừng quên theo dõi Fanpage để không bỏ lỡ các chương mới nhất. Trong lúc chờ đợi, bạn có thể khám phá thêm nhiều bộ truyện đặc sắc khác đang được yêu thích trên Sime Ngôn Tình. Chúc bạn có những phút giây đọc truyện thật trọn vẹn!

Sime Ngôn Tình

Sime Ngôn Tình

Sime Ngôn Tình là nơi tụi mình chia sẻ những bộ ngôn tình siêu sủng, siêu ngọt khiến tim tan chảy! Theo dõi liền kẻo lỡ truyện hot nha~ Nhớ vote 5 sao ủng hộ tụi mình với nhaa 💕

Bình luận

Sắp xếp theo