"Tôi chưa kịp nói cô đã đi rồi."
Lu Lu đã no bụng, có thói quen gối đầu lên chân Phạm Tích Nhân mà thở, nhưng hôm nay nó lại nằm dưới chân Anh Thu.
Lu Lu mày cũng thật biết nịnh người khác. "Tao mới là chủ của mày mà." Thật muốn nhổ sạch lông nó đi cho hả giận. Đúng là cái đồ "có mới nới cũ".
Mày được lắm! Nể mặt có khách trong nhà tạm thời tha cho mày.
Anh Thu cũng mặc kệ nó, dù sao Lu Lu cũng rất hiền lành, tuy có hơi to xác dọa người nhưng lại giống đứa trẻ, cô bắt đầu thấy thích Lu Lu rồi.
Anh Thu hết cách để Phạm Tích Nhân đồng ý ký tên, cô ngồi im trên ghế suy nghĩ. Năn nỉ cũng đã làm, nói thẳng cũng đã nói, định nịnh nọt quan tâm anh ta một chút lại thất bại.
Đang trong lúc mù tịt thì Phạm Tích Nhân lại lên tiếng: "Ăn với tôi một bữa rồi tôi sẽ ký cho cô."
Anh ta không ký tên, kế hoạch bị trì hoãn, thiệt hại là công ty chứ đâu phải cô. Còn ra vẻ làm khó làm dễ người khác. Nhưng dù sao cô cũng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cho xong nên đồng ý: "Được ạ!"
Thật ra trong lúc bị bệnh không có ai bên cạnh, hơn nữa ăn một mình rất buồn, nuốt cũng không vô. Cô cũng hiểu phần nào. Chỉ là anh ta ra vẻ quật cường nhưng xem ra rất cô đơn.
Ai biểu cô là người thánh thiện tốt bụng làm gì.
"Cô muốn ăn gì?"
"Gì cũng được ạ!" Cô không dám đòi hỏi.
Phạm Tích Nhân bấm điện thoại gọi đặt hàng. Rất nhanh có người bắt máy: "Cho hai phần cơm chiên hải sản."
"Không được." Anh Thu đột ngột lên tiếng.
"Đợi một lát." Phạm Tích Nhân nói vào điện thoại rồi nhìn Anh Thu, xem cô có ý gì.
Anh Thu biết mình phản ứng hơi quá: "Anh đang bị bệnh không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ."
"Tôi không kén ăn."
"Sẽ khó tiêu."
"Tôi ăn được."
"Anh nên ăn thanh đạm."
"Nhạt nhẽo."
Trong điện thoại truyền ra tiếng: "Xin hỏi quý khách dùng thêm gì ạ?"
"Cứ... Một cơm chiên hải sản một cháo hải sản cho nhiều tiêu một chút." Nói xong Anh Thu nhanh chóng cúp điện thoại.
"Cô!" Lại dám cướp điện thoại của anh. Hôm nay cô gái này cũng thật liều.
"Xin lỗi Phó tổng, tôi cũng chỉ vì sức khỏe của anh thôi!"
...
Nghe tiếng chuông cửa Lu Lu bật dậy không cần Phạm Tích Nhân nhắc đã đi mở cửa. Là người giao đồ ăn.
Anh Thu đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, nóng hổi nghe mùi thơm thôi đã đói.
Mở ra bên trong là một hộp cơm trang trí thật đẹp mắt, ngay cả giao tận nhà mà cũng bỏ công trang trí như vậy.
Thoạt nhìn đã thấy hấp dẫn rồi! Cả tô cháo kia nữa, đúng theo căn dặn nhiều tiêu, còn tạo ra hình bông hoa bé xinh. Bệnh nghề nghiệp nổi lên, Anh Thu lấy điện thoại ra chụp lại. Tối nay lại có nội dung mới đăng lên Fanpage rồi.
"Anh gọi đồ ăn ở đâu vậy?" Lần sau cô muốn đến đó ăn trực tiếp.
Phạm Tích Nhân không nói mà chỉ vào nắp hộp có hai chữ "Mỹ vị". Thảo nào cầu kì như vậy. Hôm nay cô có phúc ăn ké rồi.
"Phó tổng mau ăn đi nếu nguội sẽ không ngon đâu."
Chỉ thấy Phạm Tích Nhân ngồi yên không động đậy. Anh Thu lại đang rất háo hức muốn ăn bù lại lần trước chỉ được ngắm. Cháo hải sản cũng tương tự như cơm của cô đều có hải sản. Anh ta còn khó khăn gì nữa.
Anh Thu lấy muỗng trộn đều cháo lên, cho nguội bớt: "Được rồi, anh ăn đi."
Cô không chờ được nữa bắt đầu ăn phần của mình. Chỉ hai chữ "Tuyệt vời!" Cho dù xin được chữ ký hay không không còn quan trọng nữa.
Phạm Tích Nhân với lấy cái muỗng, không múc cháo mà với qua phần cơm của Anh Thu xúc một muỗng cho vào miệng.
"Anh! Không được giành cơm của tôi."
"Đây là tôi mua."
"Nhưng anh cho tôi." Anh Thu ôm phần cơm cách xa Phạm Tích Nhân.
Mà Phạm Tích Nhân cũng không ăn ké nữa. Thở dài bắt đầu ăn cháo. Chỉ là anh đói không còn sức nữa, tạm thời không tính toán.
Đợi Phạm Tích Nhân ăn xong, cô rót một ly nước đặt lên bàn: "Anh uống thuốc đi."
Phạm Tích Nhân rất ngoan ngoãn làm theo. Nuốt xong thuốc anh nói: "Đưa đây."
"Hả, đưa gì?"
"Ký tên."
Anh Thu đúng là bị đồ ăn làm hoa mắt quên luôn chuyện này.
Phạm Tích Nhân rất nhanh đặt bút kéo vài đường, chữ ký của anh ta rất đẹp, nhìn chữ thôi đã thấy tràn đầy khí chất. Anh Thu thật lòng cảm thán.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/cuoc-gap-mat-dinh-menh/chuong-23
Chỉ một chữ ký mà làm con người ta thật vất vả: "Phó tổng tôi xin phép!"
"Ừm!" Thuốc bắt đầu thấm, Phạm Tích Nhân thấy hơi buồn ngủ, anh nằm xuống ghế sô pha.
Lu Lu thấy Anh Thu sắp đi nó chặn ngay cửa bộ dạng hung dữ sủa lớn. Anh Thu bối rối nhìn nó, kêu: "Lu Lu!" Nhưng không ít gì.
Tại sao đổi thái độ nhanh vậy? Bây giờ làm sao về đây.
"Cô chơi với nó một lát nó sẽ cho cô đi." Phạm Tích Nhân nhắm mắt nói: "Lúc về nhớ đóng cửa." Giọng anh nhỏ dần, xem ra đã ngủ rồi.
Anh Thu hết cách ngồi xuống ngay cái ổ của Lu Lu gọi: "Lại đây."
Lu Lu phấn khởi chạy lại. Cô chơi với Lu Lu một lúc, cùng nó chụp vài kiểu hình, cuối cùng nó cũng ngoan ngoãn tha cho cô.
Anh Thu vuốt lông nó, vào toilet rửa tay xong đi ngang qua ghế nhìn Phạm Tích Nhân đang nằm. Trông anh ta ngủ không yên ổn lắm, chắc rất mệt. Mà cũng nhờ vậy nhìn bộ dạng này gần gũi hơn nhiều.
"Lu Lu phòng chủ mày ở đâu?"
Lu Lu hiểu ý đi trước, Anh Thu vào phòng lấy một cái chăn đem ra đắp lên người Phạm Tích Nhân. Nhất định không thể anh ta cảm lạnh được. Nhìn gần chân mày anh ta thật đậm kết hợp với ánh mắt đó tạo ra một nét rất thu hút. Bây giờ mới thấy lông mi Phạm Tích Nhân đen dài hơn cả cô.
Nhìn trộm cảm giác rất hồi hộp. Chỉ sợ anh ta mở mắt bất kỳ lúc nào. Cô bị sao vậy tự dưng mê mụi ngắm khuôn mặt Phạm Tích Nhân chứ.
Cả mặt hơi đỏ, cô sửa lại chăn, sau đó bước ra cửa nhìn Lu Lu: "Em phải chăm sóc anh ta thật tốt nha!" Rồi vẫy tay: "Hẹn gặp lại Lu Lu!"
====================
Trời tờ mờ tối, Phạm Tích Nhân vì nằm ở ghế sô pha tương đối chật chội mà đau nhức tỉnh dậy. Nhưng cũng nhờ tác dụng của thuốc, anh cảm thấy đã đỡ hơn nhiều.
Trong nhà tối thui, anh động đậy người, giơ tay búng một cái, cả nhà lập tức sáng trưng, cứ như có phép thuật vậy. Nội thất nhà anh là loại cảm ứng do chính tay anh thiết kế, vô cùng hiện đại.
Phạm Tích Nhân ngồi dậy vặn mình khởi động các khớp, cảm giác có gì đó vướn víu, bây giờ anh mới để ý trên người mình phủ một cái chăn. Lu Lu đắp cho anh sao? Hoàn toàn không có khả năng. Anh quên mất vẫn còn một người đến nhà đó là Anh Thu, lúc cô chơi với Lu Lu anh cũng không thể nào mở mắt ra nổi, nên cô về lúc nào cũng không hay biết. Cô gái này xem ra cũng không đến nổi quá vô tâm. Hôm nay anh thấy được một mặt rất khác của cô, hình như mỗi lần gặp, Anh Thu lại trở nên biến hoá khôn lường.
Ở Thiên đường xem mắt thì chanh chua độc miệng, ở Mỹ Vị thì quyến rũ trẻ trung, ở công ty vui vẻ, năng nổ, cũng lắm chiêu trò, còn hôm nay lại có chút xíu dịu dàng ân cần. Anh vẫn nhớ hình ảnh cô thổi cháo cho anh. Môi nhỏ chu ra, ánh mắt vô cùng tập chăm chú mà bờ mi cũng theo đó run lên nhẹ nhẹ. Làn khói từ cháo bay ra phả vào mặt cô kèm theo hơi nóng, làm hai má cô trở nên ửng hồng nhè nhẹ. Nhìn kỹ bên má phải của cô có một lúm đồng tiền nhỏ lúng sâu vào trông rất duyên.
Rốt cuộc đâu mới là con người thật!
Phạm Tích Nhân vò đầu, anh đứng dậy đi đến chỗ Lu Lu, cả ngày nay không quan tâm nó, không biết Anh Thu chơi với nó khá lâu có an ủi được tâm hồn nó không đây. Xem ra rất ngoan ngoãn, đang nghiêm túc ăn thức ăn trong tô. Miệng anh hơi cong lên, rõ ràng là sợ anh bỏ đói Lu Lu đây mà, nên lúc về cố tình đổ đầy thức ăn vào tô của nó.
"Lu Lu ai cho mày ăn?" Anh nghiêm mặt nhìn Lu Lu. Nó cũng thật biết tận dụng cơ hội.
Lu Lu vẫn say sưa ăn, mặc kệ Phạm Tích Nhân.
Phạm Tích Nhân giật cái tô ra xa, Lu Lu "Gừ" lên một tiếng phản đối. Thức ăn ngon dâng đến tận miệng lại bị cướp mất.
"Tao nói rồi mày phải giảm cân, hôm nay ăn nhiều quá!" Anh ngủ mới mấy tiếng, thức ăn chưa tiêu nó đã tranh thủ ăn thêm bữa phụ.
Lu Lu nhìn theo cái tô phía xa bộ dạng muốn đi đến nhưng không dám. Vô cùng đáng thương.
Phạm Tích Nhân xoa đầu nó: "Bây giờ trả lời câu hỏi tao sẽ cho mày ăn." Lu Lu nghe đến việc ăn liền quẫy đuôi.
"Mày thấy Anh Thu thế nào?" Nói xong anh lại thấy không ổn, Lu Lu mặc dù thông minh hiểu ý anh nhưng đâu biết nói. Anh sửa lại: "Nói xem cô ấy đáng ghét thì sủa một tiếng, cực kỳ đáng ghét thì sủa hai tiếng." Như vậy đơn giản hơn, dễ hiểu dễ làm.
Lu Lu vẫn ngồi im không phản ứng.
"Mày thích Anh Thu sủa một tiếng, không thích thì ngồi im."
Lần này Lu Lu rất nhanh sủa: "Gâu!"
Xé nháp, không tính. Làm lại.
"Thích Anh Thu sủa hai tiếng, không thích sủa một tiếng."
"Gâu gâu!"