Loading...
7.
Vào đến nhà, hắn thuần thục tìm ra hộp thuốc đưa tôi xử lý vết thương ở mũi.
“Bên trong trầy da thôi, sống mũi chắc không sao.
Cầm máu rồi, anh có thể đi được rồi.”
Ai ngờ hắn nghiêng người, chỉ tay ra ngoài trời đang đổ mưa như trút.
“Mưa rồi.”
“Ờ, thì sao?”
“Tôi thấy chóng mặt... chắc bị chấn động não rồi. Trời mưa thế này, tầm nhìn hạn chế, nguy hiểm lắm.
“Ờ, thì sao?”
Hắn thấy tôi bắt đầu cáu, ánh mắt liền rụt rè hơn hẳn.
“Có thể... cho tôi ngủ lại phòng khách một đêm không?
Mai tôi dậy sớm nấu bữa sáng xong là đi liền!”
Tôi định từ chối, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy căn phòng được dọn sạch bóng, tủ lạnh thì đầy ắp đồ ăn.
Lại quay lại nhìn hắn...
Còn biến thái gì nữa? Rõ ràng là một “hoàng tử ốc sên” điển trai.
Thôi được, tôi gật đầu.
“Dù gì tôi từ chối thì nửa đêm anh cũng tự lẻn vào mà.”
Tôi vào phòng thay đồ, lúc ra thì thấy hắn vẫn ngồi ngơ ngác trong phòng khách, trên áo còn vết máu.
“Cởi ra tôi giặt cho, không mai mặc bộ này ra đường, người ta lại tưởng tôi bị anh sát hại.”
Vừa đưa tay lột áo hắn xuống, tôi vừa chợt nhớ ra một chuyện quan trọng:
“Quên hỏi, anh tên gì nhỉ?
Chứ cứ gọi ‘biến thái mãi cũng kỳ. Không phải không được, chỉ sợ anh thấy sướng.
Hắn bị tôi lột sạch chỉ còn lại áo ba lỗ trắng, thấp thoáng lộ cơ bụng.
“Tôi tên là Phạm Ô”
“Ô... như Ô trong quạ đen hay Ô kiểu ‘hu hu hư?”
Tôi tự cười sặc trước trò đùa của mình, quăng áo vào máy giặt rồi lôi từ dưới tủ ra một chiếc áo thun nam đưa cho hắn.
“Mặc tạm cái này đi, chắc đúng size của anh đấy.
Ai ngờ hắn bỗng dưng đứng phắt dậy, mắt hoe đỏ, lao đến chỗ tôi:
“?? Đây là áo của ai?
Tại sao trong nhà em lại có áo đàn ông?
Có thằng nào khác từng vào nhà em à?”
Tôi nhìn hắn thở dốc, ngực phập phồng, khóe miệng giật giật.
“Anh bạn... đang khoe cơ à?”
8.
Mắt Phạm Ô ửng đỏ, trông như sắp khóc đến nơi.
“Tại sao em không trả lời? Em nói đi, áo đó là của ai?”
Thần tiên... đích thị thần tiên.
Tôi nhìn giọt nước mắt rơi xuống, mới gật đầu hài lòng. “À, cái áo ấy à.
Lần trước mua nhầm size, lười trả lại, chưa ai mặc cả.
Hắn mới từ từ rụt tay về, lùi lại vài bước, lắp bắp:
“Xin lỗi, tôi hiểu lầm.”
Tôi khoát tay đi vào phòng, chưa được bao lâu đã nghe ngoài kia có tiếng phơi đồ, lau nhà.
Tặc lưỡi, làm việc cũng siêng ghê.
Đợi đến khi hàng xóm đóng cửa, mọi thứ mới trở lại yên tĩnh.
Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, vừa nhắm mắt là lại hiện lên hình ảnh mắt đỏ hoe của Phạm Ô.
Nghĩ kỹ thì hắn đúng gu tôi thật – đẹp trai, ngoan, biết làm việc nhà.
Chỉ trừ cái tật... hơi biến thái.
Đầu óc dần mụ mị, tôi đang mơ màng thì ngửi thấy mùi quen thuộc – hương gỗ mát dịu.
Khoan... cái mùi này
Tôi bật dậy, quả nhiên thấy có một bóng người đang nằm giả vờ ngủ ở cuối giường.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/dung-theo-doi-nua-yeu-di/chuong-4
Lông mi dài khẽ run, tay còn túm lấy góc chăn kê sát mũi, sống mũi cao đổ một bóng nhạt trên má.
“Anh quỳ vậy không mỏi hả?”
Tôi thở dài, vỗ vỗ đầu hắn.
“Đừng giả vờ ngủ nữa, nói chuyện chút.
Phạm Ô có vẻ căng thẳng, lẩm bẩm:
“Em định đuổi tôi đi đúng không?"
Lẽ ra tôi nên làm em ngất đi rồi ôm ngủ...
Không, phải chui xuống gầm giường ngủ mới đúng, thế thì em sẽ không phát hiện.
“Thôi được rồi, dừng! Dừng lại!”
Tôi túm mặt hắn lắc qua lắc lại:
“Giữa đêm đừng nói xàm. Tôi hỏi thật, anh từng bỏ thuốc tôi chưa?”
9.
Hắn lắc đầu.
“Chưa. Tôi không dám, mấy thứ đó hại sức khỏe.”
“Tôi hỏi thật, anh vào nhà tôi làm gì?”
Phạm Ô hơi sửng sốt, ngước nhìn tôi. Tuy căng thẳng nhưng lại rất thành thật:
“Chỉ nằm trên giường em ngủ, ngửi quần áo em mặc, dọn nhà giúp em, và... đôi khi là với bộ đồ ngủ.
“Ok ok, ngừng ngay!”
Tôi họ khan, chỉnh lại giọng.
“Vậy anh thích tôi từ bao giờ? Sao không nói sớm? Anh đẹp trai mà, chắc gái theo không ít chứ?”
Hắn lắc đầu, tóc mái rũ xuống che mất đuôi mắt.
“Tôi hiếm khi ra ngoài.. cũng không biết theo đuổi con gái thế nào.
Tôi thích em đã lâu rồi, chỉ muốn nhìn thấy em... nên mới đi theo, xin lỗi.”
Tôi nhìn hắn chăm chú, rồi với lấy kẹp tóc hình thỏ ở đầu giường, vén tóc mái lên cho hắn.
“Vậy thì nghe kỹ tôi nói.
Thứ nhất, tôi không thích đàn ông tự ti, u ám. Anh đẹp thì cứ đường hoàng mà lộ mặt ra.
Thứ hai, tôi không thích đàn ông không tôn trọng phụ nữ. Đã thích thì đừng lén lút đột nhập, theo dõi, hành vi đó biến thái thật đấy.”
Phạm Ô như hiểu như không gật đầu, lộ ra gương mặt với ngũ quan sắc nét.
“Vậy... sau này tôi không được đến nữa đúng không?
Em ghét tôi rồi à?”
“Không.”
Tôi lắc đầu, nói tiếp:
“Nếu lần sau muốn đến, cứ gõ cửa. Tôi sẽ đón tiếp.
Tôi nhận lời tỏ tình của anh rồi. Nếu mục tiêu của anh là ở bên tôi, vậy chúng ta có thể thử xem sao.
Anh có thể đến ngủ, nhưng chỉ được ngủ ở phòng khách. Anh có thể làm việc nhà, nhưng phải xin phép trước.
Mắt hắn sáng bừng, cả người run lên vì kích động.
“Vậy là... em đồng ý với tôi rồi đúng không?”
“Chưa hoàn toàn.”
Tôi búng trán hắn một cái, giẫm lên tay hắn đang định đưa ra.
“Khi nào anh học được cách tôn trọng tôi, lúc đó tôi mới thực sự đồng ý.
Hắn vẫn không đứng dậy nổi, nhưng vươn đầu ra dụi dụi vào chân tôi.
“Vậy... tôi có thể đường đường chính chính đến rồi đúng không?”
“Đúng.
“Vậy tôi được đón em tan làm không?”
“Được.”
“Vậy tôi được gọi em là bảo bối không?
Được hôn em không?
Bảo bối ơi, tôi vui quá, tôi muốn hôn em được không?”
Tôi bị chuỗi “bảo bối” của hắn làm cho choáng váng, vội vàng đẩy hắn ra, đè lên lồng ngực đang rung bần bật.
Khoan đã—
Tên này... quá thạo chiêu rồi!
Tôi có cơ sở hợp lý để nghi ngờ mình vừa bị hắn gài bẫy.
Và có chứng cứ rõ ràng luôn.
Chương 4 của Đừng Theo Dõi Nữa, Yêu Đi! vừa kết thúc với nhiều tình tiết cuốn hút. Thuộc thể loại Ngôn tình, truyện hiện đang nằm trong top lượt đọc cao trên Sime Ngôn Tình. Hãy theo dõi Fanpage để không bỏ lỡ chương mới nhất khi được cập nhật. Ngoài ra, bạn cũng có thể lướt qua các bộ truyện đang hot cùng thể loại để tiếp tục hành trình cảm xúc của mình!Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.