“Thực xin lỗi…” Hắn ôm tôi đến giường của mình, sau đó từ từ xem xét khắp người tôi.
Tôi quay đầu không để ý đến hắn, vẫn một mực rớt nước mắt.
“Thôi nào!” Hắn hôn theo từng giọt rơi xuống, mang theo sự dịu dàng mà hồi nãy không hề có.
“Hồi nãy anh rất quá đáng.” Một hồi lâu tôi mới quay lại nhìn hắn.
“Anh biết anh rất quá đáng! Chỉ là anh thật sự lo lắng.”
“Nhưng mà…” Tôi định tiếp tục giải thích, nhưng hắn lại không cho tôi cơ hội nói chuyện, chậm rãi hôn môi tôi.
“Vừa rồi có phải rất đau hay không?” Hắn ôm tôi, sau đó nằm xuống bên cạnh.
“Đau chết đi được.”
“Thực xin lỗi… Thực sự xin lỗi…” Hắn thì thào, sau đó cọ sát mặt vào tai tôi.
“Tốt hơn rồi!” Tôi lau nước mắt, rồi mỉm cười nhìn hắn. Mỗi lần chứng kiến bộ dạng vô tội của hắn, tôi thật sự không có biện pháp để giận tiếp.
“Anh yêu em.” Sau khi nói xong, hắn kéo chăn rồi ôm tôi thật chặt.
Tôi nằm trong lồng ngực của hắn chỉ muốn nói là hắn đối với chuyện của Trần Gia Nghiệp quá mức để ý, từ nay về sau tôi sẽ cách xa Trần Gia nghiệp một chút, cho đến khi Hàn Thư có thể làm quen việc này mới thôi.
Nghe thấy hơi thở của Hàn Thư, tôi đột nhiên dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả.
“Doãn Huyên?” Đột nhiên ở bên ngoài phòng học vang lên tiếng của Trần Gia Nghiệp.
“Hả? Cậu làm sao lại đến đây?” Tôi hiếu kỳ nhìn Trần Gia Nghiệp, không nghĩ hắn lại tới tận phòng học tìm tôi, lại nghĩ tới bởi vì Trần Gia Nghiệp mà khiến Hàn Thư hiểu lầm, tôi nghĩ là vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.
“Liệu cậu có thể giúp tớ một việc được không? Bộ dạng của hắn thoạt nhìn cũng rất thành khẩn.
“Là việc gì?”
“Sắp tới là sinh nhật bạn gái của tớ, tớ định tặng cô ấy cái gì đó, liệu cậu có thể thay tớ chọn quà cho cô ấy không?”
“Là vậy sao… Hình như không tiện lắm đâu. Quà tặng cho bạn gái thì phải chính mình chọn mới tốt.” Bởi vì ‘sự dạy bảo ân cần’ của Hàn Thư, mà vô hình chung tôi muốn giữ khoảng cách với Trần Gia Nghiệp, mặc dù đối với Trần Gia Nghiệp như vậy thực không công bằng. Nhưng mà Trần Gia Nghiệp cũng thật kỳ lạ, những việc này sao lại tìm nữ sinh khác giúp được nhỉ?
“Không có cách nào sao? Vậy cũng đành chịu thôi.”
Cậu ấy nhìn tôi cười cười sau đó nói: “Là tại tớ lỗ mãng rồi, chuyện như vậy cũng không phải việc gì lớn. Hơn nữa bạn trai của cậu sẽ hiểu lầm. Tớ không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì ở Đài Bắc tớ chỉ có một người bạn là cậu. Bạn trong lớp tớ không quen thân lắm nên mới đến làm phiền cậu. Nếu như gây ra phiền phức cho cậu thì cho tớ xin lỗi.”
Nhìn bộ dáng quẫn bách, bối rối của hắn, cuối cùng tôi cảm thấy việc này cũng không có gì lớn lao. Trần Gia Nghiệp nhã nhặn lịch sự đến nhờ vả tôi, chắc hẳn cậu ta rất coi trọng bạn gái mình.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/hao-sac-do-tao-hoa/chuong-16
Tôi cười nói: “Nếu vậy thì để chiều đi, bởi vì tớ còn phải về nhà cơm nấu cơm.”
Hàn Thư tập bóng xong chắc là khoảng 7h giờ, nếu như tôi về trước 6 giờ 30 thì chắc là kịp.
“Cảm ơn cậu, mỗi lần thế này đều nhờ cậu. Hôm nào nhất định tớ sẽ mời cậu ăn cơm.” Trần Gia Nghiệp vui vẻ nhìn tôi nói sau đó rời khỏi phòng học.
Y Tĩnh đứng cạnh tôi nãy giờ nói “Nè, Doãn Huyên! Đó có phải là bạn trai kém cậu một tuổi không?”
Các bạn tôi chỉ biết là tôi có một bạn trai nhỏ tuổi hơn, ngoại trừ Vĩ San ra những người khác đều chưa từng gặp Hàn Thư.
Một phần bởi vì Hàn Thư cảm thấy gặp mặt bạn học của tôi không được tự nhiên, mặt khác là tôi cảm thấy phải giải thích mối quan hệ của chúng tôi rồi thêm việc chúng tôi đang ở chung thật là không dễ dàng. Cho nên đến bây giờ gặp qua Hàn Thư chỉ có duy nhất một người đó là cô bạn thân Vĩ San.
“Người kia là bạn học thời cao trung của tớ, năm nay cậu ấy mới thi đậu vào trường chúng ta.”
“Rất đẹp trai nha! Giới thiệu cho tớ biết với.” Đột nhiên Vĩ San nói.
“Cậu ấy có bạn gái rồi.”
Vĩ San hiếu kỳ hỏi tôi: “Cậu ta tìm cậu làm gì vậy?”
“Cậu ấy nói muốn mua quà cho bạn gái, nhờ tớ chọn giúp.”
Vĩ San gật đầu, sau đó đột nhiên nói: “Nếu như cậu ta và bạn gái chia tay thì nhớ nói cho tớ biết nhé!!” .
“Haha! Ham hố quá!”.
Sau giờ học tôi nhận được điện thoại của Hàn Thư: “Alo, có chuyện gì vậy anh?”
Tôi nhận điện thoại có hơi chột dạ, nói cho anh ấy biết chắc không tốt lắm, có lẽ anh ấy sẽ tức giận.
“Khi nào thì em về nhà?”
“Hôm nay em cùng với Vĩ San đi chơi khoảng hơn 5 giờ sẽ về. Hôm nay anh không tập bóng sao?”
Tôi đành phải nói dối vì nếu biết chuyện Hàn Thư nhất định sẽ rất tức giận.
“Vậy em nhớ cẩn thận nhé! Anh yêu em!” Anh vui vẻ hét lớn trong điện thoại, sau đó tôi nghe được từ chỗ anh truyền đến một tràng tiếng ồn trêu chọc.
Thật là...
Tôi cầm chìa khóa mà Trần Gia Nghiệp đưa cho tôi lúc sáng, sau đó đến nơi ở của cậu ta dùng chìa khóa mở cửa phòng.
“Chà, chỗ ở tốt như vậy sao!!” Căn phòng này so với chỗ ở của tôi và Hàn Thư không kém chút nào! Trần Gia Nghiệp không hổ danh là cậu ấm nhà giàu.
“Cậu đến rồi sao?” Trần Gia Nghiệp đột nhiên xuất hiện phía sau làm tôi giật mình. Hai người ở trong không gian riêng tư như thế này làm cho tôi cảm thấy không được tự nhiên.
Tôi cười cười sau đó đi ra phía cửa, “Cậu không có tiết sao? Vậy thì đi thôi!”
“Chờ chút, để tớ uống chút nước đã. Cậu có muốn uống nước không?” Trần Gian Nghiệp giữ tôi lại sau đó vươn tay đóng cửa.
“A, không cần đâu!” Tự nhiên tôi cảm thấy sự việc bắt đầu hơi kỳ lạ.