Loading...
Tôi cười : “Tại sao phải ngạc nhiên như vậy ? Lúc anh quay lưng đi , trong lòng không rõ hậu quả sao ? Anh không thể chấp nhận việc tôi mang thai? Thế Tình Tình có thai, anh đoán xem tôi cảm thấy thế nào?”
Tôi nâng tay, đổ hết kẹo trong đĩa vào thùng rác, cầm đĩa lên lầu: “Đồ của mẹ tôi , tốt nhất các người đừng động vào .”
Khi tôi nhanh bước chân hơn, bố tôi mới kịp phản ứng: “Khoan đã , con nói rõ ràng cho bố nghe , con làm sao mà mang thai được ?”
Mẹ kế tôi tiếp lời: “ Đúng vậy , một cái đĩa không đáng để con phải như vậy , con đặt xuống đã , rồi giải thích rõ ràng về đứa bé trong bụng con đi .”
Tôi dừng bước, quay đầu giải thích với họ: “Là con của tôi với tên bắt cóc kia , còn ai vào đây nữa.”
Tôi chỉ vào em gái tôi : “Con cô ta có thể không nói rõ, con của tôi thì phải nói rõ sao ?”
Em gái tôi xoa bụng: “Chị à , lúc đó em và anh Phó Lễ không kìm chế được , chúng em cũng không muốn , nhưng giờ đã mang thai rồi , biết làm sao được …”
Cô ta nhìn vào cái đĩa trong tay tôi , trong mắt ẩn chứa sự căm ghét, như thể tôi đã cướp mất thứ gì đó của cô ta vậy : “ Nhưng dù sao con của em, cha mẹ đều là người đàng hoàng, còn con của chị…”
“Con của tôi thì sao ?” Tôi nhìn em gái mỉm cười : “Cha của con tôi , là người đàn ông tốt nhất trên đời.”
“Xoảng!”
Tiếng gì đó vỡ vụn.
Ồ, là Phó Lễ vô tình đụng vào bàn trà , làm vỡ cốc.
Mặt hắn xanh như tàu lá chuối, nhìn tôi mơ màng.
  Trước đây
  tôi
  vẫn luôn
  nói
  , Phó Lễ là
  người
  đàn ông
  tốt
  nhất
  trên
  đời.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/khi-em-la-con-tot-bi-thi/chuong-4
 
Nói từ thuở nhỏ đến lúc trưởng thành.
Nhưng Phó Lễ lại đẩy tôi xuống vực thẳm.
Bây giờ tôi leo lên từ vực thẳm, người đàn ông trong lòng cũng đã thay đổi.
Phó Lễ lại bắt đầu thất vọng.
Tôi không hiểu: “Không phải tất cả những điều này đều là do anh ban tặng sao ?”
Tôi lên lầu về phòng, mở cửa ra , suýt chút nữa tưởng mình vào nhầm phòng.
Cả căn phòng đều màu hồng.
Ga giường màu hồng, rèm cửa màu hồng, chụp đèn màu hồng, bàn trang điểm cũng màu hồng nốt.
Đó là màu sắc tôi tuyệt đối không dùng để trang trí, giờ lại tràn ngập trong phòng tôi .
Đây không còn là phòng của tôi nữa.
Đây là phòng của em gái, chỉ có cô ta mới yêu thích màu hồng như vậy .
Tôi thở dài.
Khi mẹ tôi mất, chưa đầy ba ngày sau , toàn bộ nội thất và trang trí trong phòng bà đã bị thay đổi thành màu cam mà mẹ kế thích.
Người bảo mẫu đã nuôi tôi từ nhỏ, chỉ bằng một câu “Phòng ngủ không còn trang nhã như trước nữa”, cũng bị mẹ kế đuổi việc.
Giờ lại dùng chiêu cũ, tôi không còn chỗ ở.
Em gái đi theo sau tôi nói : “Sau khi em mang thai cần ánh nắng mặt trời, nên đã đổi sang phòng chị, chị muốn em dọn về lại không ?”
Bố tôi không bận tâm: “Chị em mà tính toán cái gì, để chị ấy ở phòng con là được .”
Tôi đóng sập cửa phòng: “Không ở, nhìn thấy thứ ghê tởm tôi sẽ buồn nôn.”
Tôi quay người xuống lầu: “ Tôi ra khách sạn ngủ.”
Bố tôi ngẩn ra .
Trước đây tôi tuyệt đối sẽ không cãi lại ông như vậy .
Tôi chỉ biết im lặng khóc .
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
                    Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
                
Gửi báo cáo thất bại!
                    Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.