Loading...
Những ngày đầu thu trôi qua như những cơn gió nhẹ, nhưng đối với Ly, mỗi ngày đều trở nên rực rỡ hơn từ khi Khánh xuất hiện. Hai người đi dạo, uống cà phê, và trò chuyện không ngừng. Mỗi cái nhìn , mỗi nụ cười , mỗi lần nắm tay đều khiến Ly cảm nhận tình yêu đang dần chảy vào tim mình như nhựa cây chảy trong thân gỗ vàng rực.
Nhưng , tình yêu chưa bao giờ là đường thẳng. Một chiều thứ Sáu, khi Ly đang ở thư viện, chuẩn bị hoàn thành bản vẽ cho dự án mới, điện thoại rung lên. Trên màn hình, tên Khánh hiện lên, nhưng tin nhắn chỉ là:
“Ly… hôm nay mình bận rồi . Chắc phải hoãn buổi dạo chiều. Xin lỗi nhé.”
Ly cảm giác tim mình chùng xuống. Chỉ một câu ngắn ngủi mà sao lòng cô nặng trĩu. Cô cố nhủ rằng: bận thì thôi, không sao cả, nhưng trong lòng vẫn có một nhói đau khó gọi tên.
Buổi chiều, Ly đi dạo một mình trên con phố rợp lá vàng, từng chiếc lá rơi rụng như những cơn gió đưa nỗi nhớ về. Cô ngắm nhìn mặt hồ nơi hai người đã từng đi dạo, nơi ánh nắng chiều phản chiếu lên những vòng nước chập chờn. Một phần trong cô muốn gọi cho Khánh, nhưng lại sợ làm phiền. Một phần khác tự trách bản thân : sao cảm giác trống vắng này lại nặng nề đến vậy ?
Trong lúc đó, Khánh đang ngồi tại quán cà phê, nhìn ra cửa sổ. Cô bận rộn với công việc và lo lắng về một dự án lớn sắp tới, nhưng trong tim vẫn luôn hướng về Ly. Cô biết Ly sẽ buồn, nhưng chưa tìm cách nói ra . Sự im lặng này vô tình khiến hai người xa nhau , dù chỉ là vài giờ đồng hồ.
Đêm xuống, Ly về đến nhà, ngồi bên cửa sổ, nhìn ra phố. Mưa nhẹ bắt đầu rơi, làm sũng cả mặt đường. Ly mở sketchbook, vẽ hình ảnh chiếc lá vàng đang rơi, nhưng mỗi nét vẽ đều có chút nhòe, như chính cảm xúc lẫn lộn của cô. Trong lòng cô, Khánh vẫn hiện hữu, nhưng sao lại xa xôi đến vậy .
Ngày hôm sau , khi Ly bước ra phố, bất chợt thấy Khánh đứng trước quán cà phê với nụ cười hơi lúng túng nhưng rạng rỡ. Tim Ly đập mạnh, cô chạy lại :
“Khánh… cậu sao rồi ? Hôm qua sao không gọi?”
Khánh thở dài, đôi mắt ánh lên sự hối hận:
“Xin lỗi … hôm qua mình thật sự bận. Dự án đột ngột thay đổi, không thể rời đi . Mình không muốn Ly buồn, nhưng…”
Ly im lặng một lúc, rồi mỉm cười , nắm tay Khánh:
“Không sao … mình hiểu mà. Chỉ là… mình nhớ cậu thôi.”
Khánh mỉm
cười
, nhẹ nhàng kéo Ly
vào
một cái ôm.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/khi-tro-gap-nang/chuong-3
Cảm giác ấm áp tràn ngập cả
người
Ly, như
mọi
nỗi cô đơn, nhói lòng đều tan biến. Gió thu thổi qua, mang theo hương lá vàng, và ánh nắng cuối chiều len qua mái tóc Khánh, tạo nên một khoảnh khắc như trong tranh.
Tối hôm đó, cả hai đi dạo trên con phố hoa cúc trắng, nơi ánh đèn đường vàng dịu chiếu xuống. Khánh nắm tay Ly, ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô:
“Ly… mình không muốn để những thứ ngoài kia làm cậu buồn. Mình muốn … mình muốn ở bên cậu , mọi lúc.”
Ly khẽ gật đầu, lòng tràn đầy hạnh phúc. Cô tự nhủ, dù thế giới có xô bồ, dù những ngày bận rộn có kéo họ ra xa, tình yêu này sẽ là nơi cả hai trở về, nơi an toàn và ấm áp nhất.
Nhưng không phải lúc nào mọi thứ cũng ngọt ngào. Một tuần sau , trong buổi triển lãm tranh mà Ly tham gia, Khánh xuất hiện muộn. Ly nhìn thấy Khánh đang trò chuyện với một cô gái khác, cười rạng rỡ, ánh mắt thân thiết khiến Ly bỗng thấy nhói lòng. Cô đứng lặng, cảm giác ghen nhẹ len lỏi, dù cô biết mình không nên như vậy .
Khánh nhận ra ánh mắt Ly, vội vã tiến lại :
“Ly… không phải như cậu nghĩ đâu …”
Nhưng Ly chỉ mỉm cười gượng gạo, lòng nặng trĩu. Cô quay lại trước bức tranh mình vừa hoàn thành, cố tập trung vào màu sắc, nhưng tim cô vẫn rung động. Ánh mắt Khánh theo cô, lo lắng, và rồi không kìm được , cô nói thật:
“Ly… mình xin lỗi . Mình không bao giờ muốn cậu thấy mình như vậy . Chỉ là… mình cũng có bạn cũ, lâu rồi không gặp, hôm nay tình cờ gặp nhau …”
Ly nhìn Khánh, và cảm giác trong lòng dịu lại . Cô nhận ra : mình đã quá nhạy cảm, và Khánh chỉ muốn giữ mối quan hệ bình thường với người bạn cũ. Mọi hiểu lầm tan biến, để lại khoảng trống trong tim họ cho sự thấu hiểu và gần gũi hơn.
Buổi tối, cả hai ngồi bên hồ, lá vàng rơi, gió thu nhè nhẹ thổi. Khánh nắm tay Ly, hôn nhẹ lên mu bàn tay:
“Ly… cậu có tin rằng mọi thử thách đều chỉ để tình yêu trở nên mạnh mẽ hơn không ?”
Ly cười , tựa đầu vào vai Khánh, hít thật sâu mùi lá vàng, mùi đất ẩm và hơi ấm từ người Khánh:
“Mình tin. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau , mọi thứ đều ổn .”
Gió thu rì rào qua từng tán cây, như đang thổi đi mọi lo lắng, mọi hiểu lầm. Trái tim hai cô gái hòa cùng nhịp lá vàng rơi, hòa cùng ánh hoàng hôn dịu dàng, hứa hẹn một tình yêu sâu đậm, bền bỉ.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.