Loading...
Sáng hôm sau , Ly thức dậy với một cảm giác lạ: tim cô như vẫn còn rung nhịp từ chiều hôm qua. Cái nắm tay ấm áp của Khánh, ánh mắt dịu dàng và nụ cười e ấp vẫn còn in hằn trong ký ức. Cô hít một hơi thật sâu, ngửi mùi trà sáng thoang thoảng, và mỉm cười . Thế giới ngoài kia dường như tươi mới hơn, ánh sáng cũng dịu dàng hơn, như tất cả đang chào đón một ngày mới đầy hi vọng.
Ly chọn một chiếc áo màu nâu nhạt, gói sketchbook vào ba lô và ra khỏi nhà. Gió thu nhè nhẹ lướt qua phố, mang theo mùi hoa cúc, hương đất và hơi se lạnh khiến cô rùng mình thích thú. Bước chân Ly chậm rãi, nhưng trong lòng lại nhộn nhịp như một bản nhạc đang dần mở ra . Cô đã hẹn gặp Khánh tại quán cà phê cũ, nơi hai người lần đầu gặp nhau .
Khánh đã đến trước , ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, cầm một tách trà nóng. Cô ấy nhìn ra ngoài, mái tóc dài bay nhẹ trong gió, ánh sáng sớm chiếu lên làn da mịn màng, khiến Ly cảm giác như đang nhìn một bức tranh sống động. Khi Ly bước vào , Khánh nhìn thấy, đôi mắt lập tức sáng lên, và nụ cười ấy khiến cả thế giới dường như dừng lại trong khoảnh khắc.
“Chào Ly!” – Khánh vẫy tay, giọng trong trẻo.
“Chào Khánh… sớm thế này đã ra phố rồi à ?” – Ly đáp, lòng bỗng dưng ấm áp.
Họ ngồi đối diện, ly trà nóng bốc hơi lên, tạo thành màn sương mỏng giữa hai người . Không cần lời nói , chỉ cần ánh mắt, bàn tay thoáng chạm nhau , cả hai đã cảm nhận được sự gần gũi khó tả.
Khánh nghiêng người , nhìn Ly qua ánh sáng mờ, và nói :
“Hôm qua, cậu vẽ mình … đúng không ?”
Ly hơi đỏ mặt, gật đầu. “Ừ… chỉ vài nét thôi, nhưng… mình thích cảm giác được vẽ cậu .”
Khánh mỉm cười , vẻ e ấp xen lẫn tò mò. “Mình cũng muốn được nhìn cậu vẽ… hôm nay có thể không ?”
Ly ngạc nhiên, nhưng lòng vui sướng: đây là cơ hội để họ gần nhau hơn. “Được… cậu chọn nơi nào cũng được .”
Họ rời quán cà phê, đi dọc theo con phố rợp bóng cây, nơi lá vàng rơi rắc rối trên đường. Ly mở sketchbook, bắt đầu vẽ Khánh. Cô tập trung, từng nét vẽ dần hiện lên hình dáng mềm mại, nụ cười và ánh mắt dịu dàng của Khánh. Mỗi lần mắt họ chạm nhau , Ly cảm giác tim mình nhói lên, nhưng không hề đau, chỉ là sự rung động ngọt ngào.
Khánh
đứng
gần, im lặng quan sát, thỉnh thoảng mỉm
cười
khi thấy Ly tập trung. “Cậu vẽ…
rất
đặc biệt.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/khi-tro-gap-nang/chuong-2
Nhìn
cậu
vẽ,
mình
thấy cả thế giới dịu dàng hơn.”
Ly nhìn lên, ánh mắt chạm vào ánh sáng trong mắt Khánh, và cô nhận ra một điều: mình muốn nắm tay cô ấy lâu hơn, muốn cùng cô ấy bước qua những chiều thu như thế này mãi mãi. Nhưng cũng sợ, vì chưa từng trải qua cảm giác này .
Buổi trưa, họ ngồi trên bậc thang trước công viên, nhâm nhi bánh mì và trà . Khánh kể về những ngày đi học ở nước ngoài, về những nơi cô đã đến, còn Ly kể về những bức tranh, những ký ức tuổi thơ và những ngày dài cô tự học, tự sống một mình . Câu chuyện của họ nhẹ nhàng, ấm áp, vừa thân quen vừa mới mẻ.
Gió thu thổi qua, làm tóc Khánh bay lên, Ly vội đưa tay ra che, vô tình chạm nhẹ vào má Khánh. Khoảnh khắc ấy , cả hai im lặng. Không cần lời nói , chỉ cần một cái nhìn , một nụ cười e ấp, họ đã hiểu nhau . Tim Ly đập mạnh, cô cảm giác mọi thứ xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại hai người đứng giữa mùa thu vàng rực rỡ.
Chiều muộn, khi trời dần tắt nắng, Khánh nắm tay Ly, và lần đầu tiên, họ cùng nhau dạo bộ bên hồ. Mặt nước phản chiếu ánh nắng chiều đỏ rực, lá vàng rơi rơi trên mặt hồ như vẽ lên một bức tranh cổ tích. Khánh nghiêng đầu, nói nhỏ:
“Ly… mình … mình thích cậu .”
Ly đứng im, tim như ngừng lại . Chưa bao giờ cô nghe câu nói ấy từ ai, chưa bao giờ cô cảm nhận sự rung động này . Cô mỉm cười , mắt sáng lên:
“Mình cũng thích cậu , Khánh.”
Họ nhìn nhau , không cần lời nói thêm, chỉ cần nắm tay nhau thật chặt, như muốn níu giữ khoảnh khắc này mãi mãi. Gió thu thổi qua, mang theo mùi hoa cúc, mùi đất và hơi lạnh, nhưng trong tim họ lại tràn ngập ánh nắng ấm áp, như thể thế giới này chỉ còn dành riêng cho hai người .
Trên đường về, Ly và Khánh dừng lại trước quán cà phê nơi họ gặp nhau lần đầu. Khánh quay sang Ly, ánh mắt dịu dàng:
“Ngày mai… mình lại đi dạo cùng nhau nhé?”
Ly cười , nhấn tay Khánh:
“Ừ… mình sẽ đợi cậu .”
Tối hôm đó, Ly nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, tim còn hồi hộp vì cảm xúc mới. Cô mở sketchbook, nhưng không vẽ gì, chỉ vẽ những chiếc lá vàng rơi, gió thu, và bóng dáng Khánh. Trong tim cô, mùa thu đã không còn lạnh lẽo nữa. Nó trở thành mùa của ánh nắng, của hơi ấm và tình yêu vừa chớm nở.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.