Loading...
"Lục Sư huynh , ta nghe phụ thân nói hôm nay là sinh thần của huynh ?"
"Nè, ta mang bánh ngọt đến cho huynh này . Đây là Tôn bà bà làm cho ta đó, ngọt lắm, ngon lắm luôn!"
Hắn thoáng nhìn , dáng vẻ thản nhiên: "Ta không thích ăn đồ ngọt."
Ta không chịu thua, nũng nịu nói :
" Nhưng mà người ta bảo ăn nhiều đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng vui vẻ hơn mà."
"Huynh không thích cười như vậy , chắc chắn là vì mệnh khuyết ngọt, ngũ hành thiếu đường đúng không ?"
Hắn bị ta chọc đến bật cười , cuối cùng cũng nhận hộp bánh ngọt từ tay ta .
Từ đó về sau , ta thường xuyên tìm đến hắn vào những đêm như thế.
Cùng hắn đọc sách, mang điểm tâm đến cho hắn .
Phụ thân từng nói rằng, gia đình của Lục sư huynh đã bị gian nhân hãm hại, giờ chỉ còn mình hắn .
Ta thấy thương hắn , càng muốn đối xử tốt với hắn hơn.
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt hắn dường như nhiều thêm một chút, ta vui đến mức buột miệng hỏi:
"Sau này ta cũng sẽ học làm bánh ngọt, chỉ làm bánh cho một mình Lục sư huynh ăn thôi, được không ?"
Hắn hừ lạnh, "Muội gạt ta ."
"Ban ngày ta rõ ràng thấy muội cũng mang điểm tâm cho các sư huynh khác, đừng tưởng ta không biết ."
"Không phải đâu ! Những cái mang cho họ chỉ là bánh điểm tâm bình thường thôi, chỉ có bánh của huynh mới là Tôn bà bà làm riêng."
" Nhưng mỗi người họ đều được rất nhiều miếng, còn ta mỗi lần chỉ có một hai miếng."
"Thì đó, ta phải lén lấy trộm cho huynh , tất nhiên không thể lấy được nhiều rồi !"
"Hừ, đồ tiểu lừa đảo."
...
Hai đứa trẻ ngây ngô, chưa hiểu chuyện đời.
Ngày tháng của chúng ta cứ trôi qua êm đềm như vậy , ngày qua ngày.
Sau đó...
Các sư huynh chuẩn bị rời thư viện, vào kinh dự thi.
Lục Thời Tẫn lại lén lút trèo qua viện nhỏ của ta vào đêm trước ngày khởi hành.
Ánh trăng mơ màng, ánh mắt hắn nóng rực.
Hắn hỏi ta : "Vãn Vãn, những lời muội từng nói với ta , còn tính không ?"
Ta dụi đôi mắt mỏi mệt vì buồn ngủ, đáp lại trong vô thức: "Tính, tất nhiên là tính."
Hắn cong môi cười , đôi mắt sáng như ánh sao lấp lánh:
"Được, vậy một lời đã định."
"Đợi ta báo được đại thù, ta sẽ quay lại . Vãn Vãn, hãy chờ ta ."
...
Thật ra lúc đó, ta không hề nhớ mình từng hứa với hắn điều gì.
Chỉ là theo bản năng, ta nguyện ý nói đồng ý.
Nguyện ý được gặp lại hắn .
Nhưng tiếc rằng, ta không chờ được hắn .
Phụ thân bị ám sát, cả phủ bị t.h.ả.m sát chỉ trong một đêm.
Từ đó, ta phải ẩn danh, lưu lạc khắp nơi.
Rồi trong một đêm sốt cao, ta mơ màng rời khỏi thế gian này .
Lại không biết vì lý do gì, mà quay trở về.
Nhân duyên xoay vần, vòng đi vòng lại .
Có lẽ tất cả đều là ý trời sắp đặt.
Những gì còn thiếu nợ, cuối cùng cũng phải trả lại .
21
Giấc mộng lớn qua đi .
Khi tỉnh lại , người ngồi bên giường ta vẫn là Tôn bà bà với gương mặt đẫm nước mắt.
Hệt như tám năm trước .
"Cô nương! Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi !"
"Cảm thấy đỡ hơn chưa , đói không , khát không ?"
"Cô nương ơi, bà lão
này
sợ đến c.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/khong-qua-muon/chuong-6
h.ế.t mất,
ta
còn tưởng rằng,
ta
còn tưởng rằng..."
Bà bà lúc nào cũng dễ khóc như vậy .
Ta hé môi khô nứt, mỉm cười nhẹ nhàng.
Sau đó, nắm lấy bàn tay chai sạn mà ấm áp của bà:
"Được rồi , bà bà, đừng khóc nữa, ta không phải vẫn ổn đây sao ."
"Ta đói quá, ta muốn ăn... cháo đậu ngọt bà hay nấu hồi ta còn nhỏ."
"Bà bà, bà làm lại cho ta nhé, được không ?"
...
Cháo đậu ngọt của bà bà vẫn là hương vị trong ký ức.
Cảm giác trống rỗng trong tim, cũng vì thế mà biến mất.
Chiếc khóa ngọc ấm áp ấy vẫn treo trên cổ ta , ẩn sau lớp áo, ngay nơi gần trái tim nhất.
Hóa ra , ta luôn là Ôn Vãn Kiều của họ.
Như vậy , thật tốt biết bao.
22
Chớp mắt, đã hơn mười ngày trôi qua.
Mưa đã ngừng rơi, bệnh của ta cũng khỏi hẳn.
Nhưng vị Lục đại nhân rời kinh đi điều tra vụ án kia , vẫn chưa quay về.
Không biết có phải đã xảy ra chuyện gì bất trắc không .
Ta định đến Giáo Phường Ty, tìm Tử Uyển tỷ tỷ để dò hỏi chút tin tức.
Thế nhưng liên tiếp mấy ngày liền, ta đều không gặp được tỷ ấy .
Nghe nói vị Lục hoàng tử vốn chuộng phong hoa tuyết nguyệt kia , dạo gần đây lại đặc biệt say mê tài đàn của Tử Uyển cô nương.
Hầu như ngày nào hắn cũng đến Giáo Phường Ty, hơn nữa vừa đến đã ngồi cả một ngày trời.
Thật ra , hắn cũng chẳng khác mấy so với vị Lục đại nhân “yêu mến” Tử Uyển cô nương kia .
Ban đầu, ta nghĩ mình nên vui mừng thay cho tỷ tỷ.
Nhưng nghĩ kỹ lại , lại cảm thấy có điều gì đó rất lạ lùng.
Lục Thời Tẫn vừa đi , Lục hoàng tử liền xuất hiện.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nếu không phải là đối thủ, thì hẳn đã là sự sắp đặt từ trước .
Thế nhưng làm lộ liễu như vậy , rốt cuộc là vì điều gì?
Ừm, nghĩ không ra .
Đáng lẽ ngày xưa ta nên xem thêm mấy lần Chân Hoàn truyện.
Dẫu sao đời người như kịch, tất cả đều dựa vào diễn xuất.
23
Trời trong mây sáng, gió mát dịu hiền.
Tôn bà bà vào phòng lôi ta dậy, nhất quyết muốn ta đi xem mắt.
"Cô nương còn nhớ Chu đại nhân hay đến tiệm chúng ta uống chè không ?"
"Lý thẩm ở nhà bên nói , hắn giữ chức lễ nhạc tế tự, tuy chỉ là một chức quan nhàn tản nhỏ, nhưng so với nhà chúng ta cũng đã quá xứng rồi ."
"Hắn cứ hay đến tiệm nhìn cô, ta thấy, có lẽ hắn có ý với cô đấy."
"Dù sao hôm nay quán cũng không bận, cô ra ngoài gặp hắn một chút, làm quen thêm bạn bè cũng tốt mà."
...
Không chịu nổi tiếng càm ràm của bà bà, ta đành phải cứng đầu ra khỏi cửa.
Dù gì cũng chỉ là một bữa cơm thôi, đợi tìm được thời điểm thích hợp, từ chối khéo là xong chuyện.
Không ngờ, Chu đại nhân lại rất dụng tâm.
Ăn cơm trưa xong thì đi uống trà , uống trà xong lại đi nghe hát, nghe hát xong trời đã tối, vậy là hắn lại rủ đi ăn cơm tối.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa tối, hắn lại bảo, chợ đêm rất náo nhiệt, tiện đi dạo một chút.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.