Loading...
Cố Thanh Hoài nhận lấy đôi bao tay, khóe mắt đỏ hoe, một giọt lệ rơi xuống. Hắn nâng niu nó như trân châu quý báu, cất vào n.g.ự.c giữ ấm rất lâu.
Hắn bỗng tiến lại gần, mùi hương mai từ người hắn thoang thoảng. Hắn hỏi ta :
“Kim Kim, làm cái này mất bao lâu?”
Ta ngượng ngùng gãi đầu, ánh mắt lảng đi chỗ khác.
“…Không lâu lắm, Thường ma ma khen ta thông minh, vài ngày là xong thôi.”
Thật ra hắn không biết , ta đã lừa hắn .
Thường ma ma không cho ta thêu thùa, mỗi lần thấy ta thêu liền mắng ngay.
Vì mắt ta không tốt , mỗi khi xâu kim thường bị đ.â.m vào tay đến rướm máu, thêu mà nước mắt rơi lã chã.
Bà đã vất vả cả ngày, ta không muốn làm phiền bà vì những việc nhỏ nhặt như thế.
Vì vậy , ta chỉ có thể đợi Thường ma ma ngủ say, lén lấy đồ từ dưới giường ra để thêu tiếp.
Dù bây giờ trông chưa đẹp lắm, nhưng nếu mỗi năm đều thêu một đôi cho Cố Thanh Hoài, chắc chắn ta sẽ tiến bộ thôi.
Ta giấu đôi tay đầy vết thương ra sau lưng, nhoẻn miệng cười với Cố Thanh Hoài.
06
Từ khi Cố Thanh Hoài vào triều làm quan, cuộc sống của ta và Thường ma ma trong phủ cũng dần tốt lên.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hôm ấy , trên phố, ta thấy một tấm vải đỏ rực, sắc đỏ hân hoan, đẹp đến lạ thường.
Từng đồng tiền tiêu vặt từ bổng lộc hàng tháng, ta đều cẩn thận tích cóp, không sót một xu.
Trên đường trở về cùng Thường ma ma, viện bên cạnh yên lặng như tờ, chỉ vang lên giọng nói nghiêm khắc của Cố đại nhân.
“Thằng nhãi! Giờ ngươi đã là tân quý nhân trong triều.”
“Những cô nương muốn gả cho ngươi xếp hàng dài đến tận ngoài thành Biện Kinh, vậy mà ngươi muốn cưới một cô nhi mù lòa?”
Như ngày xưa quỳ trước từ đường, lưng của Cố Thanh Hoài vẫn thẳng tắp.
“Kim Kim và con lớn lên bên nhau , nếu không phải nàng, con không cưới.”
Cố đại nhân tức giận đập bàn, lồng n.g.ự.c phập phồng không ngừng:
“Ngươi nghĩ ta giữ nàng trong viện để làm gì? Nếu không phải vì giúp ngươi yên tâm thi cử suốt bao năm qua, ta đã sớm đuổi con bé ấy ra khỏi phủ rồi .”
“Cho nàng chuyển đến tiểu viện cũng là để ngươi yên lòng vào triều, nhưng muốn cưới nàng, thì đừng hòng nghĩ đến!”
Thì ra Cố đại nhân đã biết mọi chuyện.
Chuyện giữa ta và Cố Thanh Hoài.
Ông ta lợi dụng ta , cũng lợi dụng Cố Thanh Hoài, tất cả chỉ để bản thân thêm vẻ vang.
Cố đại nhân lạnh lùng liếc hắn một cái, bỏ lại câu “Tự ngươi suy nghĩ kỹ đi ” rồi rời khỏi viện.
Đêm ấy , trời Biện Kinh đổ mưa lớn.
Cố Thanh Hoài đến tìm ta , nói rằng hắn muốn tiến xa hơn, đứng ở nơi cao nhất để có thể đường đường chính chính cưới ta trước mặt mọi người .
Ta vẫn tin hắn .
Giống như cái đêm tuyết rơi năm nào.
*
Sau đó, mỗi ngày Cố Thanh Hoài đều lên triều, xoay sở giữa các đồng liêu, tham gia tiệc trà của quyền quý, thời gian đến thăm ta ngày càng ít.
Ta cũng bắt đầu học theo các cô nương Biện Kinh, tập thêu thùa và nghi lễ.
Dù thêu suốt đêm, đường chỉ của
ta
vẫn chẳng thể
đẹp
.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/kim-kim/chuong-4
Đôi mắt càng lúc càng mờ đi .
Cố Thanh Hoài thấy ta mỗi ngày bận bịu với những thứ không hợp với thân phận, bỗng thở dài.
Hắn lướt nhìn gương mặt bên trái của ta , rồi nhanh chóng dời ánh mắt, kiên nhẫn giải thích:
“Kim Kim, xuất thân là thứ không thể thay đổi.”
“Vậy nên, ngoan ngoãn chờ ta đến rước nàng, được không ?”
Ta cúi đầu không đáp, ánh mắt hắn khiến ta có chút không thoải mái.
Câu ấy , hắn lại lặp thêm lần nữa.
Ta chỉ muốn đến gần hắn hơn một chút.
Nhưng tại sao , ta lại cảm thấy khoảng cách giữa ta và Cố Thanh Hoài càng lúc càng xa?
*
Đêm trung thu năm ấy , Thường ma ma về quê lo việc tang ma.
Trong tiểu viện chỉ còn lại mình ta , yên ắng đến lạ thường. Ta một mình trèo lên đầu tường, nhìn dòng người khắp Biện Kinh đổ về Kim Minh Trì.
Có cô nương từng bảo ta rằng, nơi đó có thể ngắm trăng tròn nhất, sáng nhất. Nếu hướng lên trăng cầu nguyện, có lẽ tiên tử Hằng Nga sẽ nghe thấy.
Ta hỏi Cố Thanh Hoài, liệu có thể đưa ta đến Kim Minh Trì được không .
Hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi đáp với vẻ không kiên nhẫn:
“Đừng nhõng nhẽo nữa, Kiều Niệm, nơi đó không dành cho nàng.”
“Đêm nay là thi hội, phải làm thơ.”
Ta nhỏ giọng lẩm bẩm:
“…Chỉ lần này thôi, lần sau ta sẽ không đi nữa.”
Hắn giữ vẻ nghiêm nghị, cuối cùng cũng đồng ý đưa ta đi .
Nhưng tại yến hội ở Kim Minh Trì, ta đã khiến hắn mất mặt trước mọi người .
Đêm ấy , hắn đi rất nhanh, bỏ ta lại phía sau .
Ta không thể đuổi kịp, có chút hoảng hốt, bàn tay lại bị một người khác nắm lấy.
Quay đầu lại , đó là một khuôn mặt dịu dàng ôn nhu.
Thẩm Tế Hà kéo tay ta , khẽ khàng an ủi:
“…Bài thơ vừa rồi tuy ngôn từ giản đơn, nhưng dễ thuộc, lại thổ lộ được nỗi tương tư.”
“Ta thấy không tệ chút nào.”
Thẩm Tế Hà là tài nữ nổi tiếng ở Biện Kinh, cũng là thiên kim của phủ Thẩm Quốc công.
Ta nhìn bóng lưng khuất dần phía trước .
Bước chân muốn đuổi theo Cố Thanh Hoài bỗng dừng lại .
Cố Thanh Hoài giờ đây như vầng trăng treo trên hồ.
Còn ta , chỉ là sương trắng trên mặt đất, chẳng thể nào sánh vai cùng trăng.
07
Tin tức hôn lễ của Cố Thanh Hoài còn đến nhanh hơn cả mùa đông.
Bà quản gia Cố phủ không cho người trong phủ tiết lộ, cố ý giấu ta suốt một tháng.
Nhưng thực ra , ta đã sớm biết .
Hôm ấy tuyết rơi dày, ta lo lắng tay của Cố Thanh Hoài bị đau, liền tìm đại phu kê đơn t.h.u.ố.c chữa trị.
Trên đường về, ta còn mua một tấm da hồ ly trắng, như thường lệ làm thành một đôi găng tay.
Lần này , ta thêu hoa hải đường lên đó. Dẫu các mũi thêu vẫn còn xiêu vẹo, nhưng so với lần đầu đã dễ nhìn hơn nhiều.
Đứng trước cửa, ta vô tình thấy Cố Thanh Hoài cùng Thẩm Tĩnh Hà đang thử mũ và áo cưới.
Giọng nói từ trong phòng vọng ra . Thẩm Tĩnh Hà hơi ngập ngừng hỏi hắn :
“...Chúng ta không cần giải thích với nàng ấy một chút sao ?”
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.