Loading...
Sau khi dừng vài giây thì cô ta lại hỏi “Cứ xem là vậy đi . Chẳng lẽ mấy năm nay cậu chưa quen thêm được người nào?”
Ý của Trần Oánh Oánh là gì?
Tôi không thể tìm được ai tốt hơn Chu Kỳ, hay là giống như trước đây cô ta từng nói , trong tất cả những người đàn ông ở tầm này thì chỉ có Chu Kỳ mới mù mắt mà yêu nhầm phải tôi .
“Cũng tạm được thôi, khoảng 2, 3 người gì đó.” Tôi trả lời.
Thứ nhất là sau khi chia tay với Chu Kỳ, trong lúc chán nản bốc đồng thì tôi đã chấp nhận lời theo đuổi của một đàn anh cùng trường. Kết quả là sang ngày thứ 3, anh ta vừa muốn nắm tay thì đã khiến tôi sợ đến mức chia tay ngay lập tức.
Thứ 2 là sau khi tốt nghiệp bị dì tôi kéo đi xem mắt, lần này còn chưa đến 3 ngày, khi chúng tôi ăn cơm thì anh ta cứ liên tục nhắc đến chuyện tôi phải từ chức và ở nhà làm nội trợ toàn thời gian, khiến tôi tức giận đến nỗi phải chặn anh ta ngay tại chỗ.
Ở một góc độ nào đó, nếu tôi bảo đã quen 2, 3 người thì cũng không gọi là quá phô trương.
Chỉ trong nháy mắt, phản ứng của các bạn học đều vô cùng đặc sắc.
Tôi bèn lên tiếng phá vỡ sự im lặng này “Người ta hay nói , phải quen nhiều người thì mới biết được ai là người phù hợp nhất với mình chứ.”
Nghe được câu này , cuối cùng Chu Kỳ cũng ngẩng đầu và lặng lẽ nhìn tôi .
Tôi quả thực đã phát chán bầu không khí quái gở này nên chủ động nói trước :
“Thầy Chu, anh có nghĩ như vậy không ?”
Trần Oánh Oánh tỏ vẻ khó hiểu “Sao cậu lại gọi lớp trưởng là thầy Chu?”
“À, tớ quên chưa nói , bây giờ thầy Chu là giáo viên chủ nhiệm của em trai tớ, chúng tớ mới gặp nhau vài ngày trước thôi.”
Đã nghe thấy chưa ?
Đây mới gọi là một người yêu cũ đủ tiêu chuẩn?
Đây mới gọi là bỏ qua quá khứ, vui vẻ bắt tay giảng hòa!
Đây mới gọi là….
“Không biết .” Chu Kỳ buông chén trà trong tay, ngón tay anh thon dài, mà giọng nói lại lạnh nhạt “ Tôi mới chỉ quen có một người .”
5
[… ]
Không khí như đông cứng lại , xung quanh không ai nói câu nào.
Lúc đó tôi còn nghĩ Chu Kỳ đang cố tình khịa tôi , biến tôi thành “tra nữ” đáng bị người ta mắng chửi.
Nhưng mà trái tim cũng không khống chế được mà đập nhanh hơn một chút.
Chúng tôi đã chia tay bao nhiêu năm rồi ?
Với điều kiện của Chu Kỳ, nếu như anh muốn thì có thêm vài cô bạn gái cũng đâu phải vấn đề gì khó khăn.
Nhưng anh lại nói mới chỉ có một người …
Giữa lúc tôi suy nghĩ lung tung thì cô dâu chú rể qua bàn mời rượu, đề tài này đúng lúc bị mọi người bỏ qua.
Tiệc rượu kết thúc, mọi người lần lượt ra về, và tôi nhìn thấy Trần Oánh Oánh đang ngọt ngào nói chuyện với Chu Kỳ.
“Lớp trưởng, cháu trai tớ sắp thi vào cấp 3, muốn đăng ký vào trường trung học số 1. Tớ thêm Wechat của cậu có tiện không , nếu có vấn đề gì cần hỏi thì còn nhờ cậu tư vấn.”
Thái độ khác hoàn toàn với lúc còn bàn luận về tôi ở trong nhà vệ sinh.
Với lại ý đồ của cô ta rõ ràng như thế, còn tưởng người khác không nhìn ra ?
Tôi bước nhanh hơn một chút, không muốn nghe Chu Kỳ trả lời.
Nhưng giọng nói lạnh nhạt của anh vẫn truyền đến từ sau lưng.
“Hiện tại tôi chỉ dạy cấp 3, không phụ trách vấn đề thi chuyển cấp. Nếu cậu có chuyện thắc mắc thì có thể gọi điện cho bên cố vấn tuyển sinh của trường.”
Trần Oánh Oánh ngại ngùng gật đầu: “Ồ, vậy cũng được .”
…
“Nói gì thì nói , lớp trưởng của chúng ta bây giờ vẫn được nhiều người thích nha, nhưng mà bản lĩnh từ chối cũng ngày càng thành thục.”
Liễu Phỉ Phỉ chậc lưỡi “Vừa
rồi
cậu
đi
nhanh quá,
cậu
không
thấy
được
sắc mặt của Trần Oánh Oánh xám xịt thế nào
đâu
.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/ky-diep-tran-tran/chuong-3
”
Tôi vừa tìm xe vừa thản nhiên đáp lời “Chuyện này cũng bình thường mà. Nếu anh ấy không từ chối thì danh sách WeChat chắc đã đầy rồi .”
Hồi cấp 3, tôi còn phải kiên trì để sữa đậu nành trên bàn Chu Kỳ suốt cả tuần trời mới xin được thông tin liên lạc của anh ấy .
Thời điểm đó, cũng vì không có nhiều tiền tiêu vặt mà tôi phải nhịn ăn sáng cả tuần ấy luôn.
Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra sự tự tin và ý chí để kiên trì theo đuổi một người như vậy .
“ Nhưng mà chẳng lẽ người nhà cũng không nói gì sao , mấy năm nay Chu Kỳ cũng chưa quen thêm ai ngoài cậu .”
Liễu Phỉ Phỉ vừa nói xong thì ngưỡng mộ giơ ngón tay cái với tôi .
“Đồng chí Diệp Trăn, cậu thật sự có thể! Khi nãy cậu nói nếu muốn theo đuổi thì phải là Chu Kỳ theo đuổi cậu , tớ còn tưởng cậu khoác lác, hiện tại tớ mới thấy chuyện này thật sự có thể!”
“Xe đây rồi .” Tôi bấm chìa khóa, vừa đi vừa bình tĩnh trả lời “Mà tớ không dễ theo đuổi vậy đâu , anh ấy …”
Tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn , đôi chân tôi lập tức đứng sững lại rồi chậm rãi quay đầu nhìn sang chiếc xe bên cạnh.
Kính xe hạ xuống một nửa, bên trong là góc nghiêng khuôn mặt của một người đàn ông.
Anh hình như vừa nghe xong một cuộc điện thoại, lúc này mới nghe thấy giọng nói và nhìn về phía tôi .
Là Chu Kỳ.
“…”
Tôi như ch.ết đứng ngay tại chỗ.
Anh hơi nhíu mày rồi bình tĩnh hỏi “ Tôi theo đuổi em?”
Tôi lại cuống cuồng giải thích.
“Không, không ! Tôi thực sự không có ý đó, đừng hiểu lầm! Ý tôi là tôi rất dễ theo đuổi… ấy không phải ! Ý là anh muốn theo đuổi tôi cũng không khó… cũng không đúng!”
Gần như chỉ cần đối diện với ánh mắt của Chu Kỳ là đầu óc tôi lại rối như một mớ bòng bong.
Vừa lúc Liễu Phỉ Phỉ bước đến nên cũng không nghe được gì nhiều, cô ấy nhìn thấy Chu Kỳ thì nhất thời sửng sốt.
Tôi điên cuồng nháy mắt với cô ấy : Đưa tớ đi ! Đưa tớ đi nhanh lên!
Liễu Phỉ Phỉ đảo mắt nhìn Chu Kỳ rồi lại nhìn sang tôi , sau đó đột nhiên tỏ vẻ vội vàng.
“ Đúng rồi , tớ chợt nhớ công ty còn có việc, đi trước đây nhé. Trăn Trăn, xe cậu bị hỏng rồi nhỉ? Hay là lớp trưởng cho cậu ấy đi nhờ nhé.”
? ? ?
! ! !
Liễu Phỉ Phỉ! Đồ bạn tồi nhà cậu !
6
Đáng tiếc Liễu Phỉ Phỉ hoàn toàn không lĩnh ngộ được lời nhắn nhủ khẩn thiết của tôi , cô ấy nói xong thì lên xe phóng đi mất dạng.
Tôi thở dài một tiếng rồi cắn răng mở cửa xe ra .
Chu Kỳ hỏi “Xe không hỏng à ?”
Tôi : “…”
Tôi giả vờ xoa xoa tay lái: “Hình như không sao rồi .”
Chu Kỳ: “Em chắc chắn?”
Tất nhiên là tôi chắc chắn! Tôi vừa mới đem xe đi bảo trì vài hôm trước , vậy nên mới phải nhờ Liễu Phỉ Phỉ chở tôi đến trường của em trai.
“Ừ, vẫn còn có thể lái được .” Tôi vừa nói vừa thắt dây an toàn , định bụng sẽ phóng xe đi ngay lập tức.
Sau đó lại thấy Chu Kỳ xuống xe, anh đứng ngoài cửa và dùng ngón tay gõ gõ vào cửa kính xe.
“Vậy phiền em giúp tôi một việc, xe tôi hỏng rồi , tôi đi nhờ xe em được không ?”
Tôi cứ nghĩ Chu Kỳ đang nói đùa, vừa định từ chối thì anh lại nói tiếp “Người của công ty bảo hiểm sắp đến rồi .”
“…”
Không lẽ là xe hỏng thật nên lúc nãy Chu Kỳ mới gọi cho công ty bảo hiểm?
Lúc này mà còn từ chối thì hình như không thích hợp, nhưng mà với quan hệ khó xử của chúng tôi mà còn cùng nhau ngồi trên một chiếc xe thì càng ngại ngùng hơn nữa.
Đợi Chu Kỳ và mấy người kia nói chuyện xong thì anh lại nhận được một cuộc điện thoại khác “Hiểu rồi , chúng tôi lập tức tới đó ngay.”
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.