Loading...

Kỷ Diệp Trăn Trăn
#4. Chương 4

Kỷ Diệp Trăn Trăn

#4. Chương 4


Báo lỗi

Lúc Chu Kỳ bước vào xe tôi , tôi lúng túng định bảo anh hay là bắt một chiếc taxi bên đường, hoặc là nhờ một người bạn khác cho đỡ khó xử thì Chu Kỳ lại nói .

“Từ đây đi đến bệnh viện số 3 mất khoảng nửa giờ, chúng ta phải nhanh lên một chút.”

???

Tôi bối rối: “Bệnh viện số 3? Anh đến đó làm gì?”

Chu Kỳ nhìn tôi “Diệp Nhiên trong giờ học đột ngột bị đau bụng, bác sĩ của trường nói có thể là viêm ruột thừa cấp tính nên đã đưa đến bệnh viện số 3 rồi .”

Lòng tôi chợt chùng xuống.

Khi chúng tôi đến bệnh viện, Diệp Nhiên đã được đưa vào phòng phẫu thuật.

Người đàn ông trung niên đưa Diệp Nhiên đến đây là bác sĩ của trường, còn người phụ nữ trẻ kia có lẽ là giáo viên của nó.

Nhìn thấy tôi và Chu Kỳ đi cùng nhau , khuôn mặt cả hai người đều lộ vẻ khó hiểu.

Nữ giáo viên nhìn tôi vài lần rồi nhẹ nhàng hỏi:

“Thầy Chu, đây là…”

“Đây là chị gái của Diệp Nhiên.” Chu Kỳ nói ngắn gọn, cũng không giải thích tại sao tôi lại xuất hiện cùng anh ấy “Diệp Nhiên thế nào rồi ?”

Nữ giáo viên liền giải thích “Diệp Nhiên đang học tiết toán thì bị đau bụng dữ dội. Bác sĩ Vương nói đây là tình huống khẩn cấp nên chúng tôi vội vàng đưa em ấy đến đây. Diệp Nhiên đã vào được một lúc rồi , chắc sẽ không sao đâu .”

Chu Kỳ gật đầu, có lẽ là nhìn thấy tôi đang lo lắng nên cúi xuống nói với tôi “Em lại đằng kia ngồi nghỉ ngơi một lúc.”

Tôi chỉ lắc đầu “ Tôi ở đây trông chừng nó.”

Chu Kỳ dừng lại , giọng nói cũng hạ xuống vài phần, âm thanh trầm thấp ấy không hiểu sao lại khiến người khác yên tâm.

“Đừng lo lắng, viêm ruột thừa cấp tính là tiểu phẫu, sẽ không có chuyện gì đâu .”

Lời vừa nói ra , cả 2 người ở bên kia đều tỏ vẻ kinh ngạc, đặc biệt là nữ giáo viên còn nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu.

Nhưng mà tôi cũng không còn sức để mà quan tâm đến họ nữa, tôi chỉ nghĩ đến Diệp Nhiên vẫn còn trong phòng phẫu thuật, cả người thấp thỏm như có ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng.

Cả người tôi vã ra toàn mồ hôi lạnh, gió từ bên ngoài thổi qua hành lang bệnh viện khiến cho tôi không khỏi rùng mình .

Bỗng nhiên trên vai lại có cảm giác hơi nặng, xen lẫn trong mùi rượu là một mùi hương rất quen thuộc, cảm giác ấm áp bao trùm lên cả thân thể tôi .

7

Chu Kỳ không uống rượu, mà tôi cũng không uống.

Áo khoác vương mùi rượu nhẹ từ tiệc cưới nhưng vẫn còn lưu lại hơi thở ấm áp trên người anh .

Cảm giác nóng ấm như có ngọn lửa đang bùng cháy, một khi rơi xuống cũng đủ để thiêu đốt cả đồng cỏ mênh mông.

Tôi quay đầu nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt của Chu Kỳ.

Anh ấy nói : “Bố mẹ em vẫn chưa về thành phố, nếu giờ mà em cũng ngã bệnh thì lấy ai chăm sóc cho Diệp Nhiên?”

Câu nói của anh lập tức khiến cho tôi tỉnh táo, tôi nhỏ giọng lầm bầm: “Cảm ơn anh .”

Một giờ sau , ca phẫu thuật của Diệp Nhiên cuối cùng đã thuận lợi hoàn thành.

Tôi đi làm thủ tục nhập viện cho nó rồi gọi điện cho bố mẹ để báo tin, chỉ cần chăm sóc Diệp Nhiên vài ngày là có thể ra viện nên cũng không có vấn đề gì lớn.

Sau khi xử lý mọi chuyện xong xuôi, tôi trở lại phòng bệnh thì thấy Chu Kỳ đang nói chuyện với Diệp Nhiên.

“Trong thời gian này em cứ yên tâm nghỉ ngơi, không cần lo lắng về chuyện học hành, thầy sẽ đưa tài liệu và vở ghi chép các môn đến bệnh viện để em ôn tập.”

Từng phút từng giây của năm lớp 12 đều quý giá như vàng.

Tôi nhìn cảnh này và đột nhiên cảm thấy bâng khuâng.

Hình ảnh Chu Kỳ rất giống với năm đó khi giục tôi học tập. Nhưng mà vẫn có khác biệt một chút, đối với Diệp Nhiên thì anh dịu dàng bao dung hơn nhiều.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/ky-diep-tran-tran/chuong-4

Lúc còn đi học, đống bài thi chất cao như núi khiến cho tôi choáng váng đau cả đầu, mỗi lần muốn nắm tay Chu Kỳ thì tôi đều phải năn nỉ anh ấy rất lâu.

10 bài thi đổi lấy một lần nắm tay, đúng là keo kiệt. Vừa nghĩ đến đây thì tôi lại bực cả mình .

Chu Kỳ dặn dò xong thì đứng dậy “Nghỉ ngơi cho tốt .”

Anh lịch sự để lại không gian riêng cho 2 chị em tôi .

Nhưng thằng em trời đ.ánh vẫn không chịu buông tha cho tôi .

Người vừa đi ra ngoài, nó liếc nhìn tôi một cái rồi bắt đầu tra khảo “Nói cho em biết , tại sao chị lại đến đây cùng thầy chủ nhiệm?”

? ? ?

Tôi nghiêm mặt: “Diệp Nhiên, mày quên đây là chị gái cùng cha cùng mẹ với mày rồi à ?”

Diệp Nhiên vừa mới phẫu thuật xong nên sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến khí thế hừng hực của nó:

“Em không quên, cũng không quên chị ngày xưa từng yêu sớm, thậm chí còn đá luôn người ta .”

“…”

Vừa phải mổ ruột thừa mà vẫn còn sức ngồi đây cà khịa chị nó, xem ra là không có vấn đề gì thật.

“Diệp Nhiên, tốt nhất mày nên lễ phép với chị đi , nếu không thời gian tới mày nằm trên giường bệnh sẽ không dễ chịu gì đâu .”

Tôi nói xong thì đứng dậy định rời đi .

“Chị ơi! Chị!” Diệp Nhiên lại gọi tôi .

Tôi quay lại : “Gì đấy?”

Nó xấu hổ ho khan một tiếng, trên khóe môi lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Chị, giúp em một chuyện được không ?”

“Chuyện gì?”

“Lúc chị đến trường lấy sách cho em thì nhớ nói với Thư Hiểu là em không sao , mấy hôm nữa sẽ về đi học được .”

Thư Hiểu chính là cô bé mà Diệp Nhiên thích, có lần tôi tình cờ tìm được ảnh của cô bé ấy trong cặp sách của Diệp Nhiên.

Tôi cứng họng: “Sao mày nhiều chuyện thế?”

Diệp Nhiên mạnh miệng nói lại “Còn không phải là em sợ bạn ấy lo lắng sao ?”

Tôi chỉ biết cạn lời.

“Được được , biết rồi .”

“Cám ơn chị!” Diệp Nhiên lại lo lắng hỏi thêm “ Nhưng mà chị này , chị với thầy chủ nhiệm lớp em… chắc là không thể đâu nhỉ?”

Tôi liếc mắt lườm nó một cái.

Diệp Nhiên trầm mặc: “Dù sao người thích thầy ấy cũng nhiều như vậy , tính riêng ở trường em cũng có rất nhiều người rồi … Cơ mà chị quay lại với thầy ấy cũng không phải là không thể, nhưng chị phải hứa với em là không được chia tay trước khi em thi đại học!”

Tôi thản nhiên trả lời “Diệp Nhiên, nếu không phải mày vừa mổ ruột thừa thì cái mạng mày cũng không giữ được nữa đâu .”

Tôi bước ra khỏi phòng bệnh rồi thở ra một hơi thật dài, sớm muộn gì tôi cũng bị chọc cho cao huyết áp mất.

Bóng đèn ở góc cầu thang tỏa ra ánh sáng mờ mờ.

Sau đó lại có tiếng bước chân đến gần, Chu Kỳ cũng đang đứng ở đây hút thuốc lá.

Ánh đèn đỏ thấp thoáng trong không gian mờ tối, nửa người Chu Kỳ dựa vào tường, nhưng anh chỉ im lặng không nói câu nào.

Sau khi thấy tôi đang bước đến gần, anh nhìn sang rồi dập tắt điếu thuốc trên tay.

Không ai biết được một học sinh ba tốt như Chu Kỳ lại biết hút thuốc từ khi còn học ở trường cấp 3.

Có một lần tôi tình cờ bắt gặp anh đang hút thuốc trên sân thượng, nhưng thái độ của anh lúc đó vẫn lạnh nhạt thờ ơ, như thể việc tôi có tố cáo anh ấy với giáo viên hay không cũng chẳng có gì quan trọng.

Thế là tôi hỏi anh ấy : “Hút thuốc có vui không ?”

Chu Kỳ không trả lời mà xoay người bỏ đi .

Khi chúng tôi đã yêu nhau , tôi lại nhắc đến t.h.u.ố.c lá một lần nữa và tò mò muốn thử.

Anh không cho tôi dùng, nhưng từ ngày hôm đó cũng không đụng vào t.h.u.ố.c lá nữa.

Dù sao cũng đã chia tay lâu như vậy rồi , không ngờ Chu Kỳ vẫn chưa bỏ được thói quen hút thuốc ngày xưa.

Vậy là bạn đã theo dõi đến chương 4 của Kỷ Diệp Trăn Trăn – một trong những bộ truyện thuộc thể loại Ngôn Tình, Hiện Đại, Ngọt, Gương Vỡ Lại Lành đang được yêu thích trên Sime Ngôn Tình. Truyện sẽ sớm có chương mới, đừng quên theo dõi Fanpage để nhận thông báo nhanh nhất. Trong lúc chờ đợi, hãy thử tìm hiểu thêm các bộ truyện hấp dẫn khác mà bạn có thể chưa từng đọc qua!

Sime Ngôn Tình

Sime Ngôn Tình

Sime Ngôn Tình là nơi tụi mình chia sẻ những bộ ngôn tình siêu sủng, siêu ngọt khiến tim tan chảy! Theo dõi liền kẻo lỡ truyện hot nha~ Nhớ vote 5 sao ủng hộ tụi mình với nhaa 💕

Bình luận

Sắp xếp theo