Loading...

Kỷ Diệp Trăn Trăn
#5. Chương 5

Kỷ Diệp Trăn Trăn

#5. Chương 5


Báo lỗi

Tôi đang định hỏi khi nào thì đến trường giúp Diệp Nhiên thu dọn sách vở, đột nhiên Chu Kỳ lại nhấc chân bước lại gần tôi .

“Trăn Trăn.”

Anh thấp giọng gọi tên tôi , kể từ ngày chúng tôi gặp lại , đây cũng là lần đầu anh gọi tôi là Trăn Trăn.

“Sao lại khóc ?”

8.

Chu Kỳ đứng gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh .

Tôi thất thần trong giây lát, trong tâm trí lại hiện lên khoảng thời gian trước đây chúng tôi ở bên nhau .

Thực ra lúc đầu Chu Kỳ luôn lịch sự gọi tôi là Diệp Trăn. Tất nhiên là tôi không vui vẻ gì, tôi cố ý mè nheo với anh .

“Chu Kỳ, lẽ nào cậu chưa từng đọc câu thơ kia sao ? Đào chi yêu yêu, Kỳ diệp trăn trăn. Chi tử vu quy, Nghi kỳ gia nhân. Chúng ta là duyên phận đã định trước , là sinh ra để ở bên nhau , hiểu không ?”

(Đào chi yêu yêu, Kỳ diệp trăn trăn. Chi tử vu quy, Nghi kỳ gia nhân – Bài thơ Đào yêu.

Dịch thơ Tạ Quang Pháp:

Xinh tươi mơn mởn đào tơ,

Xum xuê ngàn lá phất phơ đầy cành.

Theo chồng, nàng đã duyên thành,

Với người gia thất, hiền lành thuận vui.)

Mà lúc trẻ Chu Kỳ ít khi bị tôi trêu chọc, mỗi lần như thế đôi tai anh đều sẽ đỏ bừng.

“Diệp Trăn!”

“Gọi là Trăn Trăn.”

“…”

“Gọi Trăn Trăn đi .”

Anh im lặng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn bằng lòng thỏa hiệp:

“Trăn Trăn.”

Là tôi động lòng với Chu Kỳ trước , cũng là tôi không màng gian khổ để theo đuổi anh , vậy nên so với tôi thì hầu như anh ấy luôn ở thế thượng phong.

Đây là một lần hiếm hoi tôi có thể giành được quyền chủ động, tôi đâu có ngu ngốc mà bỏ qua dễ dàng như vậy , tôi còn muốn phổng cả cái mũi lên cho cả thiên hạ cùng biết nữa kìa.

Tôi ghé sát vào trên cánh tay anh , nhịn không được mà mỉm cười :

“Chu Kỳ, cậu thật tốt .”

Chu Kỳ lại không nói gì thêm, anh chỉ trầm mặc một lúc lâu rồi lại đưa cho tôi một chồng tài liệu khác.

“Làm mấy bài thi này đi , làm xong tớ sẽ kiểm tra.”

[…]

Chậc chậc, hóa ra những chuyện trong hồi ức của con người đều rất tốt đẹp .

Nhưng mà quan trọng là tôi có khóc đâu . Tôi định mở miệng nói với Chu Kỳ, nhưng thấy hô hấp của anh gần kề ngay khuôn mặt tôi thì lời ra đến miệng lại lập tức thay đổi.

“Anh không bỏ thuốc à ?”

“Ừ.” Chu Kỳ im lặng vài giây rồi nhẹ giọng nói : “ Tôi thử rồi , nhưng không bỏ được .”

Tôi chỉ ngơ ngác thốt lên một tiếng “ồ”, và không gian xung quanh lại trở thành một mảnh yên tĩnh.

Sự im lặng hình như đã tạo ra cảm giác lúng túng mơ hồ, tôi biết chúng tôi đang ở rất gần… rất gần nhau , nhưng mà tôi không bước về phía sau , và Chu Kỳ cũng đứng nguyên như vậy .

Thậm chí đến cả hơi thở cũng lặng lẽ giao hòa với nhau .

Dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm vào khuôn mặt của người đối diện…

“Thầy Chu?”

Một giọng nữ đột ngột từ bên ngoài truyền đến.

“Anh có ở đó không ? Chúng ta nên đi thôi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi .”

Không gian ám muội bị phá vỡ, tôi lập tức tỉnh táo trở lại và cởi áo khoác đưa cho Chu Kỳ.

“Thầy Chu, cám ơn anh .”

Tiếng nói bên ngoài bỗng nhiên im bặt.

Chu Kỳ dừng một lúc và nhìn vào mắt tôi . Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau , có lẽ anh đã phát hiện là tôi không hề khóc .

Tâm trí tôi có chút căng thẳng, Chu Kỳ sẽ không nghĩ là tôi đang giả vờ chứ?

Nhưng anh vẫn không nói gì, chỉ đứng ngẩn người một giây rồi lại như sực tỉnh, vội vàng thu lại ánh mắt và cầm lấy áo khoác bước ra ngoài.

Tôi hỏi với theo “Vậy thứ hai tôi đến trường giúp Diệp Nhiên thu dọn sách vở nhé?”

Chu Kỳ “Ừ” một tiếng, nhưng cũng không quay đầu nhìn lại .
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/ky-diep-tran-tran/chuong-5

Tôi vô tình nhìn sang, không nghĩ tới nữ giáo viên kia vẫn chưa rời khỏi đó.

Cô ấy … đang đợi Chu Kỳ?

Không biết nữ giáo viên vừa nói gì mà Chu Kỳ gật đầu, còn cô ấy lập tức cười rộ lên.

Nhưng mà cô ấy trông rất xinh đẹp , là kiểu xinh đẹp của sự dịu dàng và tri thức.

Liễu Phỉ Phỉ nói không sai, một người đàn ông ưu tú như Chu Kỳ thì có biết bao nhiêu phụ nữ yêu thích.

Tôi vỗ vỗ vào khuôn mặt mình .

Diệp Trăn ơi Diệp Trăn, tỉnh táo lại nào.

Mày chỉ là một đoạn thanh xuân của người kia khi còn tuổi trẻ bốc đồng, tuyệt đối đừng vì một câu nói thuận miệng mà tự mình đa tình, rồi lại nghĩ anh ấy đối với mày là nhớ mãi không quên….

9

Bố mẹ vội vã từ nơi khác trở về, sau 2 ngày thức trắng ở bệnh viện thì cuối cùng tôi cũng có thể về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng nằm trên giường lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được , tôi đành nhấc máy gọi điện thoại cho Liễu Phỉ Phỉ.

“Phỉ Phỉ, tớ ngủ không được .”

Giọng nói Liễu Phỉ Phỉ mờ mịt mà u oán:

“Diệp Trăn, ngày mai là thứ 2 đấy. Cậu có biết giấc ngủ quý giá như thế nào với mấy nô lệ của tư bản như chúng ta không ?”

Tôi giả vờ như không nghe thấy nửa câu sau : “ Đúng vậy ! Ngày mai thứ 2, tớ phải đến trường lấy sách cho Diệp Nhiên.”

Liễu Phỉ Phỉ: “… Sau đó?”

Tôi : “Chắc là chủ nhiệm lớp nó sẽ dẫn tớ đi nhỉ, tớ mới đến một lần nên cũng đâu biết Diệp Nhiên ngồi ở chỗ nào. Cậu có nghĩ anh ấy sẽ thấy phiền phức không ?”

Liễu Phỉ Phỉ im lặng một lát: “Muốn gặp đàn ông thì cứ việc nói thẳng, đừng lãng phí thời gian của lão nương, không biết kem mắt của tớ đắt lắm à !”

Tôi mạnh miệng phản bác “Ai nói tớ muốn gặp Chu Kỳ!”

Liễu Phỉ Phỉ hỏi vặn lại : “Tớ nhắc tới Chu Kỳ hồi nào?”

[…]

Phụ nữ vào ban đêm quả nhiên là rất dễ mất trí.

“Được rồi , ngủ đi .” Tôi vừa nói vừa định cúp điện thoại.

Liễu Phỉ Phỉ vẫn chưa bỏ cuộc:

“Này! Đừng nói nửa lời rồi thôi! Nghiêm túc xem nào, lần này em trai cậu vào bệnh viện thì Chu Kỳ cũng rất tận tâm còn gì. Với lại nhìn khuôn mặt đó, dáng người đó, cậu không thấy rung động tí nào sao ?”

Tôi thở dài.

“Phỉ Phỉ, tớ và anh ấy là không thể.”

Liễu Phỉ Phỉ sửng sốt: “Tại sao ?”

Tôi chạm vào đầu gối chân trái, ở đó vẫn còn một vết sẹo dài 3cm.

“Tớ chưa bao giờ nói với cậu lý do tớ chia tay với Chu Kỳ, đúng không ?”

Liễu Phỉ Phỉ đáp “Ừm”.

“Lúc đó tớ cũng định hỏi mấy lần , nhưng cậu không muốn nói nên tớ cũng ngại không hỏi nữa. Tớ chỉ cảm thấy cậu thích Chu Kỳ như vậy , nếu đột ngột chia tay thì chắc chắn phải có nguyên nhân.”

Tôi quay người nhìn ánh trăng bên ngoài len lỏi qua ô cửa sổ, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói .

“Khi còn học năm nhất, có lần CLB của tớ có tổ chức một buổi leo núi. Lúc đó tớ không cẩn thận bị ngã từ trên núi xuống, lúc vào bệnh viện thì khắp người toàn là vết thương.”

Liễu Phỉ Phỉ lập tức sửng sốt: “Gì cơ? Sao cậu không nói với tớ?”

“Thật ra tớ không bị gãy cái xương nào cả, cũng không phải vấn đề gì lớn lắm, nhưng lúc đó tớ đã nói với Chu Kỳ.”

“Tớ biết anh ấy thường ngày rất bận rộn, nhưng cả ngày hôm đó anh ấy không trả lời tin nhắn của tớ, tớ gọi cả chục cuộc mà anh ấy cũng không nghe .”

“Mãi đến bốn giờ sáng ngày hôm sau thì tớ mới nhận được tin nhắn WeChat của Chu Kỳ. Anh ấy nói tớ cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, anh ấy đang bận, đợi lúc khác sẽ tới thăm tớ sau .”

Liễu Phỉ Phỉ bên đầu kia điện thoại đã im lặng không nói lời nào.

Tôi ôm gối chặt hơn.

Thực ra đã nhiều năm trôi qua, tôi cũng gần như không thể nhớ rõ những chuyện ấy nữa, thậm chí bây giờ tôi còn có thể bình tĩnh kể lại mà không có chút xúc động nào.

Nhưng mà…

Bạn vừa đọc đến chương 5 của truyện Kỷ Diệp Trăn Trăn thuộc thể loại Ngôn Tình, Hiện Đại, Ngọt, Gương Vỡ Lại Lành. Truyện sẽ được cập nhật ngay khi có chương tiếp theo, đừng quên theo dõi Fanpage để không bỏ lỡ các chương mới nhất. Trong lúc chờ đợi, bạn có thể khám phá thêm nhiều bộ truyện đặc sắc khác đang được yêu thích trên Sime Ngôn Tình. Chúc bạn có những phút giây đọc truyện thật trọn vẹn!

Sime Ngôn Tình

Sime Ngôn Tình

Sime Ngôn Tình là nơi tụi mình chia sẻ những bộ ngôn tình siêu sủng, siêu ngọt khiến tim tan chảy! Theo dõi liền kẻo lỡ truyện hot nha~ Nhớ vote 5 sao ủng hộ tụi mình với nhaa 💕

Bình luận

Sắp xếp theo