Loading...
“Cái này quan trọng sao ?” Chu Kỳ hỏi ngược lại .
Tôi như đóng băng ngay tại chỗ.
“Diệp Trăn.”
Đôi mắt anh hơi tối, đôi môi mỏng mím lại , ánh nắng ấm áp rơi trên khuôn mặt anh , mơ hồ giống với Chu Kỳ mà tôi quen khi còn trẻ.
“Quan trọng là… anh đang ghen.”
…
Ngay đêm đó tôi lao vào nhà Liễu Phỉ Phỉ.
Liễu Phỉ Phỉ dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn tôi : “Cho nên nếu cậu ta quay đầu lại thì cậu sẽ tha thứ sao ?”
Tôi nằm bẹp trên giường.
“Tớ cũng không biết nữa. Tớ biết tớ và anh ấy không thể quay về quá khứ, những chuyện kia cũng đã xảy ra rồi , nhưng mà… anh ấy là Chu Kỳ.”
Đó là Chu Kỳ, là người mà Diệp Trăn thích từ năm mười sáu tuổi.
Thực ra thời gian mà chúng tôi xa nhau còn nhiều hơn những ngày yêu nhau nữa.
Tôi cũng từng nghĩ thời gian có thể xoa dịu tất cả, nhưng tới bây giờ mới hiểu ra , câu nói này không phải lúc nào cũng đúng.
Xa nhau bao nhiêu năm trời, chỉ trong thời khắc Chu Kỳ nói câu “Anh đang ghen” kia , tựa như những năm tháng ấy lại nhẹ nhàng tái diễn từng chút, từng chút một.
Chúng tôi của thời điểm đó vẫn luôn vui vẻ và nhiệt tình.
“Thật ra sau khi chia tay, tớ có nghĩ lại những ngày bên nhau thì vẫn cảm nhận được anh ấy có thích tớ. Chu Kỳ biết tớ nhịn đói cả tuần để mang sữa đậu nành thì anh ấy sẽ thường mang đồ ăn sáng cho tớ. Lúc tớ ngu ngốc học mãi không vào , anh ấy cũng chưa từng mất kiên nhẫn với tớ lần nào. Cậu còn nhớ Trần Oánh Oánh không , có hôm cô ta đã lén bỏ gián vào ngăn bàn tớ, thực ra tớ không sợ gián nhưng Chu Kỳ vẫn rất tức giận. Đó cũng là lần đầu tiên tớ thấy sắc mặt anh xám xịt như thế. Kể từ hôm đó cho đến ngày thi đại học xong, mỗi lần Trần Oánh Oánh nhìn thấy tớ thì đều phải đi vòng.”
Quan trọng hơn cả là…
Lúc đó tính cách tôi vẫn còn nhạy cảm, trong lòng tôi , trong mắt tôi , toàn bộ đều chỉ có Chu Kỳ, anh ấy chỉ cần lạnh nhạt với tôi một chút thì tâm trí tôi đã nghĩ đến chuyện đó cả vô số lần .
Nhưng sau khi chia tay, tôi nghĩ lại thì không hiểu sao lại nhớ đến rất nhiều chi tiết mà mình đã bỏ qua.
Liễu Phỉ Phỉ suy nghĩ hồi lâu rồi sờ lên mặt tôi .
“Cậu ta gặp được cậu cũng chẳng biết có phải may mắn không . Hay là cậu ta đã tỏ rõ ý định thì cứ chấp nhận lời theo đuổi đi , tiếp xúc nhiều hơn một chút, tốt nhất là 2 người nên nói chuyện rõ ràng với nhau đã rồi hẵng nghĩ đến việc có muốn quay lại không .”
Tôi hôn chụt cô ấy một cái.
“ Đúng ý trẫm luôn!”
…
Lý tưởng rất tuyệt vời nhưng hiện thực thì luôn phũ phàng.
Tôi không thể hy vọng xa vời là một giáo viên chủ nhiệm cấp 3 sẽ dành quá nhiều thời gian và công sức cho mình được .
Sau khi để lại câu nói mập mờ ngày đó, đáng tiếc là vị giáo viên nhân dân vĩ đại của chúng ta , thầy Chu, cũng không tỏ ý rõ ràng là đang theo đuổi tôi .
Chỉ là mỗi lần Chu Kỳ gửi điểm của Diệp Nhiên cho bố mẹ tôi thì cũng gửi sang cho tôi một bản.
Hoặc là đôi lúc Chu Kỳ sẽ nói về một điểm kiến thức nào đó, Diệp Nhiên bây giờ mắc sai lầm giống hệt như tôi năm xưa, nhưng khác là Diệp Nhiên chỉ cần giảng một lần đã hiểu, còn tôi thì phải giảng nhiều lần .
Tôi tức giận phản bác lại , cuối cùng vẫn nói không được Chu Kỳ, thẹn quá thành giận.
“Thầy Chu, những người học giỏi khoa học tự nhiên đều có trí nhớ tốt vậy à ?”
Chu Kỳ gần đây đang bận rộn với công trình nghiên cứu, khi anh ấy có thời gian nhắn tin trả lời tôi thì trời cũng đã tối dần.
“Những chuyện có liên quan đến em thì anh đều nhớ cả.”
15
Chớp mắt
đã
là tháng ba, mấy đứa nhóc Diệp Nhiên cũng chuẩn
bị
làm
lễ trưởng thành.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/ky-diep-tran-tran/chuong-8
Chu Kỳ gửi lời mời riêng cho tôi .
Tôi giả vờ nhăn nhó: “Bố mẹ tôi sẽ đi , tôi cũng không cần đến đâu .”
Chu Kỳ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi .
Tôi bật dậy khỏi giường ngay lập tức, tâm trạng thấp thỏm như gặp phải kẻ thù.
Thời gian gần đây chúng tôi hay nhắn tin nói chuyện phiếm, thậm chí Chu Kỳ còn nhắn chào buổi sáng, chúc ngủ ngon mỗi ngày như một thói quen.
Nhưng đây là lần đầu Chu Kỳ chủ động gọi điện cho tôi .
Tôi ho thật mạnh để hắng giọng, ngồi thẳng dậy và bấm vào nút nghe .
Anh nhất thời không nói câu gì, tôi không chịu được không gian yên tĩnh nên mở miệng nói trước :
“Thầy Chu?”
Cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt trầm thấp, nhưng lại giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua bên tai, cảm giác cực kỳ ngứa ngáy.
“Anh chỉ muốn gặp em.”
Anh ấy nói như vậy .
…
Thế là hôm sau tôi cũng đến trường với bố mẹ .
Diệp Nhiên nhìn tôi từ trên xuống dưới : “Chị chuẩn bị đi xem mắt à ?”
???
“Diệp Nhiên, hôm nay là ngày vui, đừng để chị phải tát mày.”
Trường THCS số 1 là trường trọng điểm của tỉnh, lễ trưởng thành cũng được tổ chức cực kỳ hoành tráng.
Những nam nữ sinh mới 17, 18 tuổi, tinh thần phấn chấn, dào dạt hơi thở thanh xuân.
Tôi mới chụp được vài tấm thì Diệp Nhiên đã biến đi đâu mất.
Sau một lát, nó len lén kéo tôi sang một bên “Chị, giúp em chụp ảnh đi .”
Ở bên cạnh nó chính là Thư Hiểu.
Đoán chừng là bởi vì xung quanh rất đông người , hai đứa trẻ đứng khá gần nhau , vẻ mặt vừa lúng túng vừa thẹn thùng.
Tất nhiên là tôi sẵn lòng.
Đằng sau chính là một cổng vòm hoa lộng lẫy.
Tâm trí tôi lại bắt đầu hồi tưởng lại …
Năm tôi và Chu Kỳ học lớp 12 thì trường cũng tổ chức lễ trưởng thành, tình cờ hôm đó cũng trùng với sinh nhật lần thứ 18 của Chu Kỳ.
“Chị à ?” Chụp ảnh xong, Diệp Nhiên đi tới trước mặt tôi “Chị suy nghĩ cái gì mà nhập tâm vậy ?”
Tôi chậc lưỡi.
“Chị đang nghĩ… lá gan mày cũng không lớn lắm nhỉ, tự nhiên sao lại ra tận chỗ xa thế này để chụp ảnh?”
Diệp Nhiên ho vài tiếng rồi ôm đầu “Bố mẹ cậu ấy cũng tới.”
À.
Ngày đó, bố mẹ tôi cũng đến dự lễ trưởng thành, nhưng bố mẹ Chu Kỳ hình như bận việc nên không đi , thế là tôi đã có được một cơ hội ngàn năm có một.
Tôi kéo anh chạy lên sân thượng.
“Chu Kỳ, tớ cũng có chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu !”
Chu Kỳ ngước mắt nhìn về phía tôi .
Anh ấy dường như luôn như vậy , khuôn mặt luôn lãnh đạm thờ ơ.
Ngay cả khi dưới kia là sân trường đông đúc và nhộn nhịp, pháo hoa bay đầy trời, ngay cả khi đó là sinh nhật của anh .
“Quà gì?” Anh nhẹ nhàng hỏi lại .
Tôi kiềm chế nhịp tim đang đập loạn xạ trong n.g.ự.c mình rồi kiễng chân hôn lên.
…
Đó là lần đầu tiên tôi hôn Chu Kỳ.
Lúc đầu tôi định hôn xong thì cong chân chạy trốn, nhưng không hiểu Chu Kỳ nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên anh lại nắm lấy tay tôi , ôm chặt tôi và hôn đáp lại .
Nụ hôn ngây ngô, lại mang theo cảm giác khắc chế nhiệt tình.
Sau đó Chu Kỳ hỏi tôi : “Từ giờ trở đi , mỗi năm cậu đều đón sinh nhật cùng tớ, được không ?”
Tôi cười vô tri rồi đáp lại “Lần nào cũng có thể hôn cậu hả? Ờ cũng được !”
“…”
Nói thật, lúc đó tôi chỉ lo cười vô tri, giờ nghĩ lại chuyện xưa mà tự thấy kinh sợ.
Đúng là làm khó cho Chu Kỳ, ngay mối tình đầu tiên đã yêu trúng phải một đứa não tàn là tôi đây.
Ngay lúc tôi đang âm thầm than thở, phía sau truyền đến một giọng nữ dịu dàng quen thuộc.
“Thầy Chu, chúng ta chụp ảnh chung nhé?”
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.