Loading...

Kỷ Diệp Trăn Trăn
#7. Chương 7

Kỷ Diệp Trăn Trăn

#7. Chương 7


Báo lỗi

Tôi âm thầm lướt từ trên xuống dưới rồi phát tất cả các tin nhắn thoại, lúc nghe xong vì tâm trạng bối rối nên tôi bấm vào bản PDF cuối cùng để bình tĩnh trở lại .

Sau ba phút, tôi thoát ra ngoài rồi lẩm bẩm: “Không hiểu gì cả…”

Nói xong thì tôi cảm nhận được có gì không đúng, lúc này mới phát hiện trong lúc thất thần đã bấm nhầm vào nút ghi âm.

Tôi thề là tôi đã thu hồi tin nhắn thoại nhanh hơn bao giờ hết.

Sau đó, lại có một tin nhắn khác được gửi từ phía bên kia .

12

“Không hiểu chỗ nào?”

Không muốn sống nữa, hãy để tôi đi ch.ết đi !

Tôi đã nghĩ ra cả ngàn vạn cách để chủ động bắt chuyện với Chu Kỳ, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến loại kịch bản này .

Tôi bèn gửi một biểu tượng cảm xúc hình con mèo đang cười thật to.

“Thầy Chu, nhà chúng tôi rất biết ơn anh đã quan tâm tới Diệp Nhiên. Không biết lúc nào anh có thời gian rảnh, tôi muốn mời anh ăn một bữa được không ?”

Chu Kỳ không hỏi tôi tại sao lại né tránh câu hỏi của anh , anh ấy thuận thế đáp lại .

“Hôm nay.”

???

Chủ nhiệm lớp cấp 3 đều rảnh rỗi như vậy à ?

Nhưng bố mẹ đã bắt phải mời cơm, tôi cũng chỉ đành cắn răng tiếp tục.

“Được! Vậy anh muốn ăn gì? Ăn gà hay là đồ ăn Nhật?”

Chu Kỳ: “Lẩu.”

Câu trả lời này lại khiến tôi bất ngờ.

Khẩu vị của Chu Kỳ rất nhẹ, còn tôi không ăn cay thì không chịu được …

Nhưng tôi cũng không dám tự mình đa tình, chỉ đơn giản trả lời một câu.

“Được. Vậy hẹn gặp anh lúc bảy giờ!”

Thời tiết đã ấm dần lên nhưng không khí trong các quán lẩu vẫn không hề giảm nhiệt.

Ngoại trừ bàn của chúng tôi .

Sau khi gọi món xong, đôi bên lập tức im lặng.

Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng Chu Kỳ ăn riêng với nhau trên một chiếc bàn.

Không được dùng điện thoại di động, như thế thì không lịch sự lắm.

Mà trò chuyện thì cũng không biết nên nói cái gì.

Cũng may là người phục vụ nhiệt tình khuấy động bầu không khí lúng túng của chúng tôi : “Hiện tại cửa hàng đang tổ chức trò chơi đoán thành ngữ, nếu 2 người có thể hoàn thành thì sẽ nhận được một phần quà nhỏ của chúng tôi ~”

Đoán thành ngữ?

Được luôn, tôi có thể!

Tôi vui vẻ đồng ý, và người phục vụ mang ra một đĩa bắp cải.

Tôi : “…”

Này là ý gì vậy ?

Người phục vụ khích lệ “Anh trai cũng có thể đoán nha.”

Chu Kỳ khẽ nâng mi mắt rồi nhìn thoáng qua.

“Bạch đầu giai lão?”

Nhân viên phục vụ “Hoàn toàn chính xác! Đây là quà tặng của cửa hàng, còn có một món đồ chơi nhỏ nữa, hy vọng 2 người có thể ở bên nhau đến bạch đầu giai lão.”

… Có lẽ trên đời không có gì ngượng ngùng hơn là gửi lời chúc phúc như vậy đến một cặp đôi đã chia tay.

Tôi khó khăn giải thích: “Thực ra chúng tôi không phải …”

“Cảm ơn.” Chu Kỳ ngắt lời tôi rồi lại đưa cho tôi món đồ chơi nhỏ, tôi vô thức nhận lấy.

“Món đồ này không hợp với tuổi của tôi cho lắm.”

Chu Kỳ vươn tay ra : “Vậy trả lại cho tôi .”

Tôi liền cầm lên: “Để mang về cho Diệp Nhiên.”

Khóe môi Chu Kỳ dường như cong hơn một chút, lúc này tôi mới ý thức được hành vi của mình hơi trẻ con thì phải , khuôn mặt lập tức nóng bừng lên.

Sau đó, tôi lại nghe được có ai đang gọi tên tôi “Diệp Trăn?”

Hả?

Tôi vô thức nhìn lên thì thấy trước mặt mình xuất hiện một người đàn ông xa lạ, anh ta nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

“Mấy năm không gặp, em càng ngày càng đẹp ra đấy!”

Tôi sửng sốt “Anh là…”

Nụ cười trên môi anh ta đông cứng lại .

Chu Kỳ lạnh nhạt nhắc nhở “Bạn trai cũ của em.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/ky-diep-tran-tran/chuong-7

??? 

13

Đôi khi tôi nghĩ thế giới này thật kỳ diệu.

Không hiểu sao tôi lại gặp được đàn anh mới hẹn hò 3 ngày trong quán lẩu, không hiểu sao tôi chẳng nhớ được mặt anh ta , càng không hiểu vì sao mà Chu Kỳ lại biết bạn trai cũ của tôi .

Tôi do dự một giây: “Xin lỗi , trí nhớ tôi không tốt .”

Sắc mặt người đàn ông đối diện càng thêm xám xịt, đành vội vã rời đi .

Tôi nhìn về phía Chu Kỳ, khuôn mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn không ra tâm tình gì.

Nhưng tôi lại hơi chột dạ “Cái kia … tôi thực sự không nhớ rõ anh ta .”

Chu Kỳ gật đầu: “Không nhớ rõ là bạn trai cũ thứ mấy?”

Tôi : “…”

Mấy năm không gặp, người này càng ngày càng độc miệng, nói ra câu nào là làm tôi đứng hình câu đó.

Tôi cũng tức giận lắm, nhưng thấy Chu Kỳ như vậy thì chỉ đành nhỏ giọng: “Chỉ là không nhớ thôi mà!”

Chu Kỳ gắp một miếng thịt bò cuộn cho vào trong bát của chính mình .

Tôi : “… Nhỏ mọn như vậy làm gì…”

Trước đây khi ăn cơm với nhau thì chúng tôi đều ngầm thừa nhận miếng đầu tiên sẽ gắp cho tôi .

Dù là lẩu, là thịt quay hay hải sản thì tôi cũng chẳng cần động tay vào cái gì, chỉ phụ trách so đũa xới cơm là được .

Chu Kỳ làm như không nghe thấy.

Tôi oán hận gắp một miếng thịt bò to hơn, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Anh còn giảng bài cho người khác, tôi có nói gì đâu !”

Chu Kỳ dừng một chút rồi ngẩng đầu lên: “Em muốn làm bài nào, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể giảng cho em.”

Tôi giật mình “Thầy Chu, anh như vậy không tốt lắm đâu .”

Sau khi nói xong, cả hai chúng tôi đều im lặng trong giây lát.

Trước đây mỗi lần anh bắt tôi làm bài tập thì thường nói câu này , nhưng tôi không muốn làm nên cứ cố tình ăn vạ. Sau quá trình ăn vạ thì tôi sẽ mè nheo nắm tay anh , hoặc là anh sẽ giảng luôn câu trả lời cho tôi , có khi còn ôm tôi nữa.

Tự nhiên rơi vào tình cảnh lúng túng thế này thì tôi lại hối hận, cực kỳ hối hận.

Thế là tôi lại đem Diệp Nhiên ra làm bia đỡ đạn.

Nói chuyện về việc học tập của học sinh mới là quay về với con đường chính nghĩa!

Bỗng nhiên tôi nhận được tin nhắn của Liễu Phỉ Phỉ “Người đẹp , đi ăn thịt nướng không ?”

Tôi gửi một bức ảnh qua.

Liễu Phỉ Phỉ: “Chà chà, quên được tình cũ rồi à ?”

Nhưng sau đó cô ấy lại như ý thức được điều gì “Đợi đã ! Ai đang ngồi đối diện với cậu đấy?”

Tôi đành phải nói sự thật: “Bố mẹ bắt tớ phải mời anh ấy ăn cơm, bảo là cảm ơn đã quan tâm Diệp Ly suốt thời gian qua.”

Liễu Phỉ Phỉ: “Cậu rất xinh đẹp .”

Tôi : ?

Liễu Phỉ Phỉ: “Đẹp mà không có não.”

Liễu Phỉ Phỉ: “Để tớ xem cậu yêu đương não tàn tới mức độ nào!”

Tôi : “…”

Liễu Phỉ Phỉ: “Năm đó cậu ta đối xử với cậu như thế nào! Quên hết rồi hả? Lúc trước cậu còn nói giữa 2 người không có quan hệ gì, đúng không ? Bây giờ cậu bỏ đũa xuống ngay! Đi ngay lập tức!”

Tôi : “Phỉ Phỉ, cậu nghĩ xem có khả năng này không , tức là tới bây giờ anh ấy vẫn đang thích tớ?”

Liễu Phỉ Phỉ: “…”

Cuối cùng tôi phát hiện cô ấy đã đưa tôi vào danh sách đen.

Tôi đặt điện thoại xuống và lấy hết dũng khí để đối mặt với Chu Kỳ.

“Chu Kỳ, vừa rồi tại sao anh lại biết người kia ?”

Anh khẽ ngước mắt nhìn sang.

14

Tôi nghe thấy tim mình đập nhanh hơn.

Mà thậm chí tôi còn không biết là tôi đang chờ câu trả lời nào nữa.

Tôi và Chu Kỳ không học cùng trường đại học, mặc dù chúng tôi thường xuyên đến trường của nhau nhưng chắc chắn Chu Kỳ sẽ không có cơ hội quen biết người đó.

Chỉ có một đáp án duy nhất.

Chương 7 của Kỷ Diệp Trăn Trăn vừa kết thúc với nhiều tình tiết cuốn hút. Thuộc thể loại Ngôn Tình, Hiện Đại, Ngọt, Gương Vỡ Lại Lành, truyện hiện đang nằm trong top lượt đọc cao trên Sime Ngôn Tình. Hãy theo dõi Fanpage để không bỏ lỡ chương mới nhất khi được cập nhật. Ngoài ra, bạn cũng có thể lướt qua các bộ truyện đang hot cùng thể loại để tiếp tục hành trình cảm xúc của mình!

Sime Ngôn Tình

Sime Ngôn Tình

Sime Ngôn Tình là nơi tụi mình chia sẻ những bộ ngôn tình siêu sủng, siêu ngọt khiến tim tan chảy! Theo dõi liền kẻo lỡ truyện hot nha~ Nhớ vote 5 sao ủng hộ tụi mình với nhaa 💕

Bình luận

Sắp xếp theo