Loading...
“Mười hai năm.”
Tôi không tiếp tục hỏi nữa, và buổi xem mắt cuối cùng cũng thành công.
Khi chuẩn bị cho đám cưới, tôi mới biết rằng chính dì của Phó Kim Minh đã thúc giục anh ấy kết hôn, ba mẹ anh đã qua đời trong một vụ t.a.i n.ạ.n máy bay khi anh vẫn còn rất nhỏ.
Dì ấy nói cho tôi biết là Phó Kim Minh chỉ trở lại Trung Quốc vào một tháng trước ngày xem mắt, trước đó anh đã ở nước ngoài rất nhiều năm.
Nhưng sau khi ở chung với nhau , tôi dễ dàng nhận ra là Phó Kim Minh rất yêu cô gái trong lòng mình .
Chúng tôi vẫn giấu mình trong lãnh thổ riêng, cho đến khi t.a.i n.ạ.n xảy ra , anh mất đi trí nhớ và mọi chuyện rơi vào bế tắc.
Nửa tháng sau , cục diện bế tắc này giữa 2 chúng tôi đã được giải quyết trong một lần tiếp rượu.
Đối tác làm ăn đã qu. ấy rối tôi ngay tại nơi bàn công việc.
Từ khi vào làm thì tôi đã nghe được những vụ việc liên quan, dư luận thường sẽ đổ lỗi cho nạn nhân là không biết tự bảo vệ mình .
Sự thật là nếu đối phương muốn qu. ấy rối thì ai mà ngăn cản được .
Hôm đó tôi cùng một đồng nghiệp nam đến nhà hàng để bàn công chuyện, ít nhiều cũng phải uống vài ly rượu để thương lượng hợp tác trước khi ký hợp đồng.
Lúc đầu tôi không nhận thấy có gì bất thường, cho đến khi đồng nghiệp nam ra ngoài với trợ lý của đối tác thì tôi mới bắt đầu hơi chóng mặt.
Không thể như vậy , tôi biết rõ mình uống bao nhiêu mà.
Khi đó đối phương mới lộ ra bộ mặt thật, hắn nhếch miệng cười :
“Quản lý Thẩm, thế nào, ở cùng tôi một đêm thì tôi sẽ ký hợp đồng này .”
Tôi vịn lưng ghế đứng lên rồi cười nhạt nhìn hắn : “ Tôi không cần ký hợp đồng!”
“Vậy nếu tôi muốn cô ở đây cả đêm thì sao ?”
Tôi không muốn lãng phí thời gian, vội vàng cầm chặt điện thoại chạy về phía cửa. Tôi vừa mở cửa ra thì nhìn thấy đoàn người đang đi về hướng khác, đó là Phó Kim Minh.
Nhưng tôi vừa thốt ra từ “Phó” thì đã bị bịt miệng và kéo vào bên trong.
Tôi bị ném mạnh lên ghế sofa, suýt nữa thì c.ắ.n lưỡi chảy m.áu. Tôi cố gắng tỉnh táo và chắp tay sau lưng, tôi bật điện thoại lên và bấm ngẫu nhiên một cuộc gọi bất kỳ trong danh bạ.
Sau đó bắt đầu kéo dài thời gian: “Anh không sợ tôi tố cáo anh , hủy hoại thanh danh của anh sao ?”
“Hừ! Ai sẽ tin đây? Tất cả mọi người sẽ chỉ cảm thấy cô không có lòng tự trọng, dùng mọi cách để ký hợp đồng, chậc chậc, còn ghi âm ấy hả, tôi có cả nghìn thủ đoạn để cô không thể phát nó ra ngoài.”
12
Khi Phó Kim Minh đạp cửa xông vào , tôi đã bị con cầm thú đó đè lên người và tát lên mặt. Trên người tôi không còn nhiều quần áo, hoàn toàn dựa vào chút tỉnh táo cuối cùng để mình không bị ngất đi .
Lần đầu tiên trên đời, tôi căm hận sự chênh lệch về thể lực giữa nam và nữ.
Ánh sáng chói mắt đột nhiên chiếu vào bên trong, một giây sau , thân thể đang đè lên người tôi bỗng chốc nhẹ đi , và bên cạnh vang lên tiếng bình rượu vỡ nát.
Tôi nằm ch.ết lặng trên ghế sofa, cho đến khi tôi được Phó Kim Minh quấn trong một chiếc áo khoác và bế vào xe, tôi liền nắm lấy áo anh rồi nằm trong n.g.ự.c anh bật khóc .
Cuối cùng, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Phó Kim Minh vẫn ôm chặt tôi trong vòng tay và liên tục lẩm bẩm “Không sao đâu , không sao .”
Mãi sau đó tôi mới hiểu ra , câu nói ấy là anh đang an ủi tôi , cũng là trấn an chính bản thân mình .
Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình nằm trong bệnh viện, Phó Kim Minh không có ở đó nữa, trợ lý của anh nhìn thấy tôi tỉnh lại thì lập tức đi gọi y tá.
Sau khi kiểm tra một chút, trợ lý mang đến một chiếc hộp giữ nhiệt, bên trong đựng đầy cháo nóng.
Tôi vừa ăn miếng đầu tiên thì biết được đây là do Phó Kim Minh tự tay làm .
Trợ lý thấy tôi không nói gì thì sợ tôi gặp ám ảnh tâm lý, anh ta liền tìm chủ đề để nói và nhắc đến những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm ấy .
Khi tôi hét lên chữ “Phó” thì còn tưởng không ai nghe được , nhưng Phó Kim Minh đột nhiên dừng lại và quay đầu lại nhìn , sau đó cau mày nhìn lướt qua tất cả các phòng ở tầng đó.
Phó Kim Minh dừng một lúc lâu rồi tiếp tục đi về phía trước , nhưng đi được vài bước thì đột ngột quay lại và điên cuồng gõ cửa từng phòng. Những người đi cùng Phó Kim Minh cũng không biết anh định làm gì, họ chỉ mơ màng chạy theo anh .
Người trợ lý càng nói càng kích động: “Cô Phó, cô không biết đâu , lúc đầu Phó tổng còn rất bình tĩnh, nhưng nghe được tiếng kêu của cô thì trên người như động sát khí, tôi còn sợ anh ấy không bình tĩnh thì sẽ gi.ết người luôn mất.”
“Cô yên tâm đi , chứng cứ về tên cầm thú đó đã được giao cho bộ phận liên quan, ngoài ra còn đưa cho cả người nhà và bạn bè hắn nữa.”
“Cô Phó, tôi đoán Phó tổng sẽ để cô từ chức và tìm một nơi khác để làm việc.”
Về chuyện này thì anh ta đã đoán sai.
Phó Kim Minh không bao giờ can thiệp vào công việc của tôi , anh ấy cũng có thể phân biệt trắng đen rõ ràng.
Khi trợ lý đề cập đến chuyện này với Phó Kim Minh, anh chỉ nhìn tôi và bình thản đáp lời.
“Không phải lỗi của em, tại sao em phải rời đi ?”
“Nếu
có
vấn đề xảy
ra
,
không
nên giải quyết nạn nhân mà
phải
giải quyết kẻ
đã
gây
ra
vấn đề.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/nguoi-o-lai-trong-tim/chuong-5
”
“Thẩm Trúc, em hoàn toàn trong sạch.”
13
Trong lúc hỗn loạn ở buổi tối hôm đó, tôi đã vô tình bấm một cuộc gọi ngẫu nhiên trong danh bạ, cuộc gọi đó là gọi cho Tần Hàng.
Nhưng khi hắn đến nơi thì tôi đã được Phó Kim Minh đưa vào bệnh viện.
Khi Tần Hàng xuất hiện trong phòng bệnh, Phó Kim Minh đang thoa t.h.u.ố.c lên mặt tôi , tôi muốn di chuyển mặt đi vì sợ đau. Nhưng tay anh ấy lại giữ chặt hàm tôi không để cho tôi cử động, tôi chỉ khẽ kêu lên:
“Đau ch.ết em mất.”
“Đừng cựa quậy.”
Anh vừa dứt lời thì tôi nhìn thấy Tần Hàng đứng ở cửa phòng bệnh, lời nói đến môi cũng kịp nuốt xuống rồi lập tức im lặng.
Tay thoa t.h.u.ố.c của Phó Kim Minh dừng một chút, anh cũng không quay đầu lại , chỉ cẩn thận quan sát vết thương trên khuôn mặt tôi .
Không biết qua bao lâu, Phó Kim Minh cất hộp t.h.u.ố.c đi rồi mới trầm giọng:
“Anh ra ngoài gọi điện thoại, khoảng mười lăm phút.”
Nói xong thì đứng dậy đi ra cửa, lúc đi ngang qua Tần Hàng thì Phó Kim Minh cũng không thèm nhìn hắn .
Phòng bệnh rơi vào khoảng im lặng kéo dài.
Thật lâu sau , Tần Hàng mới chậm rãi đi tới trước mặt tôi , giọng nói có chút đè nén:
“Anh xin lỗi , anh không đến kịp.”
Tôi lịch sự đáp lời “Không sao đâu .”
So với việc được Tần Hàng cứu thì tôi lại thấy mừng vì Phó Kim Minh đã xuất hiện hơn.
Phòng bệnh lại chìm trong im lặng, hắn cầm điện thoại trên tay. Tôi chỉ biết bật cười tự giễu, hóa ra tôi và Tần Hàng thật sự không còn gì để nói với nhau .
Vài phút sau , người đồng nghiệp nam đã bỏ tôi lại ở tiệc rượu hôm đó đã đến để xin lỗi tôi .
Hắn vì nhận được lợi từ đối phương nên mới bỏ tôi lại một mình .
Tôi cũng chẳng phải là người thiện lương, cũng không thể bỏ qua cho những người đã làm tổn thương mình , tốt nhất là anh ta nên ở cùng một chỗ với cái gã cầm thú kia đi .
Khi thời gian trên điện thoại điểm đúng 11 giờ, Phó Kim Minh mở cửa và đi vào bên trong, trên tay cầm theo một chiếc bình giữ nhiệt.
Sau khi vặn bình giữ nhiệt ra , Phó Kim Minh đột nhiên quay đầu lại nhìn Tần Hàng vẫn im lặng ở phía sau “Anh Tần vẫn chưa đi à ?”
Tần Hàng cười nhạt một tiếng: “Nếu tôi không đi thì sao ?”
Phó Kim Minh vẫn tiếp tục động tác rồi bình thản:
“Ồ, thế cứ ngồi đó mà xem!”
Giây tiếp theo thì một y tá bước vào :
“Người nhà bệnh nhân là ai? Đến ký tên đi .”
Phó Kim Minh lập tức quay lại : “ Tôi là chồng của bệnh nhân.”
Tôi cúi đầu yên lặng ăn cháo, khi ngẩng đầu lên thì Tần Hàng đã đi từ lúc nào không hay .
Sau một tuần thì tôi được xuất viện.
Có lẽ vì ám ảnh mà tôi bắt đầu gặp ác mộng, cứ đến nửa đêm là tôi choàng tỉnh giấc, quần áo ướt đẫm mồ hôi, trên mặt toàn là nước mắt.
Tôi cũng không thể tự đ.á.n.h lừa bản thân là mình vẫn ổn .
Có lẽ là từ khi tôi gặp ác mộng lần thứ hai, mỗi lần tôi tỉnh dậy thì đều thấy đèn ngủ ở đầu giường vẫn còn sáng, Phó Kim Minh ngồi ở một bên giường và nắm tay tôi an ủi:
“Đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi.”
Bóng đêm có thể phóng đại sự sợ hãi của con người , mặc dù lý trí tôi nhắc nhở là không nên làm như vậy , nhưng tôi vẫn nắm lấy tay Phó Kim Minh mà chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là nắm tay thôi, chỉ là do tôi sợ quá.
Tôi tự nhủ với bản thân mình như vậy .
Nhưng rung động trong tim thì không thể lừa người .
Có một lần , tôi nửa đêm tỉnh lại thì không nhìn thấy Phó Kim Minh, tôi vô thức rời khỏi giường đi tìm anh , cuối cùng nhìn thấy anh đang gọi điện thoại ở trên sân thượng.
Khi nhìn thấy tôi thì anh cúp điện thoại rồi vội vàng đi tới.
Tôi đứng ngẩn người ngay tại chỗ, khi làn gió đêm lạnh lẽo thổi qua da thịt thì tôi mới nhận ra là mình đang làm gì.
Tôi mơ màng nghe thấy giọng Phó Kim Minh:
“Lại gặp ác mộng à ?”
Tôi chưa kịp nói thì anh lại ôm lấy vai tôi rồi đưa tôi về phòng:
“Đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây.”
Tôi lại bắt đầu d.a.o động.
14
Tình cảm này giống như con ếch bị nấu trong nồi nước sôi, khi phát hiện ra thì bản thân đã không thể thoát ra ngoài được nữa.
Hôm đó tôi đến cửa hàng đồng hồ để lấy quà giúp cho một người bạn thì gặp được Tần Hàng, hắn cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trong hộp quà thì bật cười :
“Mắt nhìn của em vẫn rất tốt .”
Tôi cũng không muốn nói chuyện với hắn ta , tôi cầm túi lên định rời đi thì lại nghe thấy hắn nói “Thẩm Trúc, hôm nay là sinh nhật của anh .”
Bước chân tôi khựng lại , nhưng tôi không ngoảnh lại đằng sau mà tiếp tục đi về phía trước .
Nhưng hắn nhanh chóng cầm lấy túi đựng hộp quà trên tay tôi , hắn chắp tay sau lưng rồi cúi đầu cười .
“Hôm nay là sinh nhật anh , nói chuyện với anh một chút, lát anh trả lại hộp quà cho em.”
Tôi nhìn hắn một lúc, cuối cùng vẫn ngồi vào trong xe.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.