Loading...

NGƯỜI Ở LẠI TRONG TIM
#6. Chương 6

NGƯỜI Ở LẠI TRONG TIM

#6. Chương 6


Báo lỗi

Suốt quãng đường tôi cũng không nói gì với hắn , nửa tiếng sau thì xe dừng lại ở một nhà hàng ngoài trời.

 

Là kiểu nhà hàng có hồ nước xung quanh.

 

Người phục vụ nhanh chóng mang lên một chiếc bánh kem.

 

Hắn nhìn cái bánh rồi nhìn tôi , rồi chợt nhỏ giọng cầu xin như một đứa trẻ mắc lỗi :

 

“Thẩm Trúc, anh chỉ muốn có người đón sinh nhật với anh , em đừng tức giận được không ?”

 

Trước khi tôi kịp trả lời thì hắn thắp lên một ngọn nến rồi nói tiếp.

 

“Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không ? Là thư viện đại học A, nhưng thực ra chúng ta đã sớm gặp mặt rồi .”

 

“Em ở bên ngoài trường giúp đỡ người khác thì bị lừa, ngay cả túi xách cũng bị cướp đi , là anh đi lấy nó về cho em. Chắc hẳn em không biết anh là ai, vì anh ngồi trên xe máy rồi ném túi cho em, ngay cả mũ bảo hiểm cũng không tháo ra .”

 

“Lúc đó anh đã nghĩ em thật ngốc, sao có thể dễ bị người ta lừa như vậy …”

 

Tôi ngước lên nhìn hắn rồi ngắt lời:

“Tần Hàng, tôi vẫn luôn biết đó là anh .”

 

Hắn im lặng một lúc rồi chợt mỉm cười :

 

“Anh vẫn luôn nghĩ tại sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này . Rõ ràng mẹ anh luôn hiền lành nhưng ba lại không thích bà ấy . Anh chỉ ra ngoài mua một viên kẹo thôi mà mẹ anh đã nhảy lầu tự s.át. Rõ ràng là anh rất thích em, vậy mà lại vì một người không quan trọng mà làm tổn thương em.”

 

Tôi bắt gặp ánh mắt của hắn , cuối cùng chỉ nhẹ giọng:

 

“Thổi nến đi !”

 

Tần Hàng vẫn duy trì nụ cười trên môi, sau đó đột ngột đứng dậy và đi đến hồ nước, âm thanh có chút nghẹn lại .

 

“Đáng tiếc lại không thể lừa em lần thứ 2.”

 

Nói xong, hắn quay người lấy trong túi ra một chiếc nhẫn rồi giơ lên:

 

“Thẩm Trúc, em yêu hắn đúng không ?”

 

Tôi chạm vào ngón tay áp út của mình , quả nhiên, hắn đã nhân lúc tôi không để ý mà lén lấy đi chiếc nhẫn của tôi .

 

Nhưng vẫn giống như lần trước , tôi đứng dậy và cau mày với hắn ta :

 

“Chuyện giữa tôi và anh ấy thì liên quan gì đến anh ?”

 

Tần Hàng nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay rồi ném nó về phía sau “ Nhưng mà anh muốn biết .”

 

Tôi gần như không do dự mà chạy lại mép hồ nước, định nhảy vào trong hồ để lấy chiếc nhẫn lên. Nhưng vừa cởi giày ra thì Tần Hàng đã kéo tôi lại , hắn nhét một vật vào lòng bàn tay tôi rồi thấp giọng:

 

“Anh hiểu rồi , em đi đi .”

 

Đó là nhẫn cưới của tôi .

 

Tôi còn tưởng hắn đã ném nó xuống hồ.

 

Khi tôi cầm túi xách rời đi thì chợt nghe thấy đằng sau lưng mình có tiếng vật gì đó rơi xuống nước.

 

Không hiểu tại sao tôi lại nhớ tới trước kia , Tần Hàng tự tay làm một chiếc nhẫn tặng tôi , hắn trịnh trọng quỳ một gối xuống và đeo vào ngón tay tôi , vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

 

“Đây là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị mà anh làm cho em, điều may mắn nhất trong cuộc đời anh là gặp được em, Thẩm Trúc…”

 

“Anh sẽ mãi mãi yêu em.”

 

15

 

Tôi lại rơi vào một đống hỗn loạn.

 

Phép thử của Tần Hàng không chỉ cho hắn một câu trả lời, mà cũng cho tôi có được câu trả lời sau những ngày bế tắc.

 

Tôi chắc chắn, người tôi yêu bây giờ là Phó Kim Minh.

 

Dù tôi biết rõ phía trước là vực sâu vô tận nhưng vẫn không thể dừng lại , Phó Kim Minh vẫn không hề phát hiện ra điều gì khác thường. Chỉ cần tôi đáp lại một chút thì anh sẽ càng chăm sóc tôi nhiều hơn.

 

Tôi cũng tự lừa dối bản thân , Thẩm Trúc à , dù sao anh ấy cũng mất trí nhớ rồi , có gì đâu mà phải lo lắng.

 

Nhưng tôi lại tỉnh táo ngay lập tức.

 

Cảm xúc giằng co phức tạp đó kéo dài rất lâu, cho đến một ngày khi tôi đang dọn dẹp thì vô tình tìm thấy mặt dây chuyền hình mặt trăng lưỡi liềm, ở bên cạnh còn có một mặt dây chuyền mặt trời, 2 thứ đó vừa vặn có thể ghép được vào nhau .

 

Trước đây khi mơ thấy hỏa hoạn thì tôi đã đi khám bác sĩ rất nhiều lần , tôi tự hỏi liệu bản thân có nhớ được lý do mà mình đến trung tâm mua sắm ngày hôm đó hay không .

 

Những bác sĩ nói khả năng nhớ lại là 50%, có lẽ việc nhìn thấy những đồ vật hoặc khung cảnh quen thuộc sẽ có lợi hơn cho việc phục hồi trí nhớ.

 

Câu này áp dụng cho Phó Kim Minh, và cũng có thể sẽ hữu ích đối với tôi .

 

Nên tôi đã mang sợi dây chuyền đến trung tâm mua sắm nơi xảy ra tai nạn. Sau đó tôi gửi tin nhắn WeChat cho Phó Kim Minh, kèm theo vị trí của một nhà hàng gần đó.

 

Tôi sẽ cùng anh ấy nói chuyện rõ ràng về vụ hỏa hoạn năm xưa, cũng như về sợi dây chuyền này .

 

Tôi vừa ngẩn người vừa nhìn sợi dây chuyền hình trăng khuyết, trong lòng đang nghĩ chắc hẳn có thứ gì đó liên quan đến Phó Kim Minh trong ký ức mà tôi đã lãng quên, thì bỗng nhiên một vài người xung quanh nói chuyện với nhau là nhà hàng bên cạnh đã bốc cháy.

 

Ban đầu tôi cũng không để ý lắm, nhưng khi nghe đến tên nhà hàng thì phải cố nén sự hoảng sợ trong lòng, tôi vừa gọi cho Phó Kim Minh vừa vội vàng chạy về phía nhà hàng đang cháy lớn.

 

Không ai nghe máy.

 

Tôi vừa run rẩy vừa tự trấn an mình , không sao đâu , sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy đâu .

 

Nhưng khi nhìn những người được cứu ra thì tôi không thể bình tĩnh được nữa, tôi định chạy vào bên trong thì bị người ta chặn lại :

 

“Chồng tôi ở bên trong, cho tôi vào được không .”

 

Những thời điểm căng thẳng thường sẽ khiến cho người ta mắc phải sai lầm, tôi nhìn thấy một người đàn ông có hình dáng tương tự như Phó Kim Minh được đưa đi cấp cứu khì cả người choáng váng, chân tôi run run như muốn ngã quỵ trên nền đất.

 

Thái dương đột nhiên đau nhói, trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều hình ảnh mơ hồ.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/nguoi-o-lai-trong-tim/chuong-6

 

Nhưng trước khi tôi ngã xuống thì có một đôi tay kịp thời đỡ lấy người tôi .

 

Đó là Phó Kim Minh.

 

Quần áo và mặt mũi của anh đều phủ đầy bụi đất, tôi chưa kịp lên tiếng thì anh đã ôm chầm lấy tôi rồi trầm giọng:

 

“Thẩm Trúc à , em làm anh sợ đấy.”

 

Vào thời khắc tôi có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt anh , trước khi kịp nói câu “Anh cũng làm em sợ muốn ch.ết.” thì tôi đã ngất lịm.

 

Sau đó, tôi có một giấc mơ rất dài.

 

Một giấc mơ về Phó Kim Minh.

 

Tôi mơ thấy sau trận hỏa hoạn năm ấy , ngày tôi xuất viện thì đi ngang qua một khu phòng bệnh. Tôi nhìn thấy bệnh nhân bên trong đã hôn mê sâu, trên người chằng chịt vết sẹo, khuôn mặt vẫn còn đeo mặt nạ dưỡng khí.

 

Bác sĩ bước ra và nhìn thấy tôi thì hỏi:

 

“Cháu quen cậu ấy à ? Cháu đến thăm cậu ấy sao ?”

 

Tôi lắc đầu và rời đi :

 

“Dạ không , cháu không quen cậu ấy .”

 

16

 

Phó Kim Minh của hiện tại đã bị tháng năm mài mòn đi những góc cạnh của tuổi trẻ, tính cách anh trở nên thâm trầm như một dòng nước sâu.

 

Nhưng Phó Kim Minh của thời niên thiếu lại chói lọi và rực rỡ như ánh mặt trời.

 

Cũng như lần đầu tôi nhìn thấy anh là ở danh sách kết quả thi, thí sinh của một trường trung học khác đạt huy chương vàng bốn môn Toán, Lý, Hóa, Sinh đã khiến cho tôi chú ý.

 

Tên là Phó Kim Minh.

 

Lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt nhau là ở trận đấu bóng rổ giao hữu của 2 trường.

 

Thực ra tôi cũng không thích trò bóng rổ cho lắm. Vì hồi nhỏ tôi đã từng bị bóng rổ đ.á.n.h trúng đầu, chuyện này đã để lại ám ảnh lớn đối với tôi , nên kể từ ngày đó cứ thấy ai đ.á.n.h bóng rổ là tôi lại vô thức tránh xa một chút.

 

Nhưng hôm đó có cả học sinh trường khác nữa nên chúng tôi phải ra sân bóng để cổ vũ cho đội trường mình .

 

Theo định luật Murphy, khi bạn càng lo sợ điều gì thì nó càng xảy ra nhiều hơn.

 

Nên khi nhìn thấy một quả bóng rổ chuẩn bị đập vào người tôi , phản ứng duy nhất của tôi là đứng yên, sau đó nhắm mắt và ôm chặt lấy đầu mình .

 

Cũng không biết qua bao lâu, tóc mái trên trán bị người ta thổi nhẹ một cái, một tiếng cười trầm thấp truyền đến bên tai.

 

“Bạn học, cậu còn muốn ôm đầu bao lâu? Có thể mở mắt ra được rồi .”

 

Tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực, khi tôi mở mắt ra và nhìn rõ người trước mắt thì tim lại càng đập nhanh hơn.

 

Dưới ánh nắng rực rỡ, nam sinh ôm bóng rổ rồi cúi người xuống nhìn tôi , gần đến mức tôi có thể nhìn rõ nốt ruồi nhỏ ở dưới đuôi lông mày của cậu ấy .

 

Cậu ấy nghiêng đầu liếc nhìn huy hiệu trường trên n.g.ự.c tôi rồi lẩm bẩm:

 

“Lớp 10 ban 6, Thẩm Trúc.”

 

Sau đó, cậu ấy bật cười rồi ôm quả bóng chạy lại phía sân bóng rổ, trước khi đi còn để lại một câu:

 

“ Tôi tên là Phó Kim Minh, lớp 10 ban 9 trường cấp 3 Nam Thành.”

 

Khi tôi gặp lại cậu ấy là vào ngày cuối cùng trong giải đấu giao hữu bóng rổ, khi tôi đang viết bài tập tiếng Trung lên bảng đen trong lớp thì một bạn học gọi tôi ngoài cửa:

 

“Thẩm Trúc, có người tìm cậu này .”

 

Tôi cầm viên phấn và vô thức nhìn sang, Phó Kim Minh cầm theo một quả bóng rổ và mỉm cười vẫy tay với tôi .

 

Phó Kim Minh đến tìm tôi để bắt tôi mời cậu ấy ăn tối, theo lời nói “hoa mỹ” của cậu ấy chính là: Báo đáp ơn cứu mạng.

 

Tôi suy nghĩ một chút rồi đưa cậu ấy đến căn tin của trường.

 

Phó Kim Minh cũng không quan tâm mà cắm cúi ăn ngon lành, thì tôi cúi đầu chọc vào bát cơm thì cậu ấy lại nghiêng người hỏi:

 

“Cậu có xem tôi chơi bóng rổ không ?”

 

Tôi vô thức lắc đầu: “Không.”

 

Cậu ấy dừng một chút rồi bật cười “Thật sự là đáng tiếc, không phải là tự luyến đâu nhưng mà tôi chơi bóng rổ cũng cừ lắm, lần sau nếu có dịp thì cậu nhớ phải đi xem…”

 

Tôi chỉ ngồi im lặng.

 

Thực ra Phó Kim Minh nói đúng, cậu ấy chơi bóng rổ rất cừ, nhưng tôi nói không xem cậu ấy thi đấu thì hoàn toàn là nói dối.

 

Sau khi ăn xong thì Phó Kim Minh lấy ra một gói kẹo dâu đặt trước mặt tôi :

 

“ Tôi ăn cơm của cậu , cậu ăn kẹo của tôi , xem như là chúng ta chính thức làm quen, nếu sau này có vô tình chạm mặt nhau thì đừng giả bộ là không biết .”

 

Cậu ấy quả thực… rất tùy ý.

 

Sau đó, tôi thường vô thức tìm kiếm khoảng cách giữa mình và Phó Kim Minh, cuối cùng đã đi đến kết luận:

 

Có phải tôi không xứng với cậu ấy không ?

 

Nhưng tâm trí của một cô gái thì không thể che giấu được , bởi vì đôi lúc tôi sẽ đỏ mặt. Tâm trí của một chàng trai cũng vậy , bởi vì ánh mắt của cậu ấy sẽ không thể lừa người .

 

Tôi chưa từng nói với bất kỳ ai về chuyện giữa tôi và Phó Kim Minh, tôi còn tưởng chuyện tình của chúng tôi sẽ chính thức bắt đầu sau kỳ thi đại học, nhưng không ngờ khi thi đại học xong thì lại là kết thúc.

 

Tai nạn ập đến rất bất ngờ, hôm đó tôi định tặng quà cho Phó Kim Minh nên tự tay thiết kế mặt dây chuyền, rồi nhờ ông chủ của của xưởng gỗ điêu khắc ra giúp tôi .

 

Dây chuyền của Phó Kim Minh là mặt trời, của tôi là mặt trăng khuyết, mặt trăng ôm mặt trời, vừa vặn có thể ghép được vào nhau .

 

Khi hỏa hoạn xảy ra ở trung tâm mua sắm thì chúng tôi chưa kịp rời đi , mọi người vừa chạy vừa la hét và trực tiếp chặn lối thoát hiểm ra ngoài.

 

Hình ảnh cuối cùng trong ký ức của tôi là Phó Kim Minh cúi người che chắn cho tôi , vật nặng rơi xuống đập vào người anh , mùi m.áu tanh nồng tỏa ra trong không khí.

 

Cho đến trước khi ngất đi , anh vẫn kéo tay áo tôi rồi liên tục nói :

 

“Thẩm Trúc, đừng ngủ, em không được ngủ.”

 

Sau đó tôi đã không ngủ.

 

Còn anh đã hôn mê suốt 5 năm.

Bạn vừa đọc đến chương 6 của truyện NGƯỜI Ở LẠI TRONG TIM thuộc thể loại Ngôn Tình, Hiện Đại, Chữa Lành, Tổng Tài, Truy Thê, Gương Vỡ Lại Lành. Truyện sẽ được cập nhật ngay khi có chương tiếp theo, đừng quên theo dõi Fanpage để không bỏ lỡ các chương mới nhất. Trong lúc chờ đợi, bạn có thể khám phá thêm nhiều bộ truyện đặc sắc khác đang được yêu thích trên Sime Ngôn Tình. Chúc bạn có những phút giây đọc truyện thật trọn vẹn!

Sime Ngôn Tình

Sime Ngôn Tình

Sime Ngôn Tình là nơi tụi mình chia sẻ những bộ ngôn tình siêu sủng, siêu ngọt khiến tim tan chảy! Theo dõi liền kẻo lỡ truyện hot nha~ Nhớ vote 5 sao ủng hộ tụi mình với nhaa 💕

Bình luận

Sắp xếp theo