Loading...

Banner
Banner
Nữ Thần Khiêu Gợi
#36. Chương 36: Gương mặt đó

Nữ Thần Khiêu Gợi

#36. Chương 36: Gương mặt đó


Báo lỗi

Cậu thiếu niên mười chín tuổi, khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo, chính là kiểu gương mặt góc cạnh rõ ràng da dẻ trắng nõn.

Đôi con ngươi trong veo, tỏa sáng lấp lánh.

Cậu ngồi trên mép ghế sofa, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn sao cũng giống cậu học trò ngoan ngoãn ngồi trong lớp học.

Nam Nhược nhìn thấy đứa nhỏ này bỗng cảm thấy thật thân thiết. Chào hỏi với đạo diễn và nhân viên xong, cô xoay người đi về phía cậu.

Thấn Vị Vị cũng nhìn thấy cô, liền bạt mạng vẫy tay với cô.

Cô từ tốn đi tới ngồi xuống vị trí bên cạnh Tấn Vị Vị, hỏi: “Đến từ sớm kia à?”

“Vâng ạ! Trương ca nói với em mười giờ mới chụp hình, nhưng em cảm thấy một người mới như em, sao cũng không thể đi quá đúng giờ, vì vậy chín giờ em liền tới. Cũng may nhân viên đều đến làm cả rồi, bọn họ nhìn thấy em nên thuận tiện dẫn em vào đây. Trong lúc rảnh rỗi, em ngồi ở chỗ này chờ.”

Tấn Vị Vị là một cậu nhóc tính tình hoạt bát.

Lúc nói chuyện, hai tay cứ muốn đung đưa vung vẫy mãi thôi, nhưng ở trong mắt người ngoài thì dường như cậu đang rất cố gắng kìm chế.

Cảm giác nói được một nửa lại không quen, bèn vội vàng dán tay lên đầu gối.

“Rất hồi hộp sao?”

“Hồi hộp muốn chết luôn í!!” Tấn Vị Vị gật đầu, “Tiểu tỷ tỷ, đây là lần thứ hai em nhận được đại ngôn quảng cáo kể từ sau khi em xuất đạo đấy ạ! Hơn nữa, lại còn được chụp hình cùng chị và Tấn đại thần nữa. Thiên ah, em thật sự vui muốn ngất luôn. Tối qua có làm sao em cũng không ngủ được!”

Nam Nhược đặt tay trên đầu gối, vẻ mặt trái lại rất hờ hững.

Cô đã đứng trên đường băng được bảy năm, chụp hình quảng cáo các thứ đều đã làm qua rất nhiều lần, trường hợp như này, cô không còn sợ hãi nữa rồi.

Trông thấy bộ dáng mừng rỡ kia của Tấn Vị Vị, còn cảm thấy chơi rất vui.

Tấn Vị Vị thấy cô chỉ khe khẽ cười, ngập ngừng một lúc lâu mới hỏi: “Tiểu tỷ tỷ, em có thể nhận cái quảng cáo này, có phải là chị đã giúp em không?”

Nghe cậu nói như vậy, Nam Nhược quay sang nhìn cậu, ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường lệ, “Vì sao hỏi như vậy?”

“Bởi vì Trương ca nói, trước đó anh ấy đã tranh thủ tìm cơ hội cho em, nhưng bên Ninh Nhạc không đồng ý. Nửa tháng trước bọn họ lại đột nhiên liên lạc nói muốn để em chụp hình cùng. Em đang nghĩ…”

“Có thể là do người bên Ninh Nhạc cảm thấy em phù hợp với yêu cầu của bọn họ.”

“Hả?”

Nam Nhược nghiêng người sang trái ba mươi độ, “Chị mới vừa kí hợp đồng vào ba ngày trước. Sau khi chị kí hợp đồng, bọn họ mới đem thông tin của hai người chụp cùng còn lại gởi cho chị.”

Nghe hiểu những lời cô nói Tấn Vị Vị tức thì cười tươi như hoa, “Có thật không ạ? Vậy có nghĩa là, bọn họ thật sự muốn mời em chụp hình cho quảng cáo này?”

“Cho tới bây giờ, chị cảm thấy cách nói này hoàn toàn không có gì sai.”

Hai người nhìn nhau rồi phá lên cười.

Nghe được câu trả lời của Nam Nhược, hiển nhiên Tấn Vị Vị rất vui vẻ, thậm chí còn không cảm giác được tóc mình đương muốn chổng ngược lên trời.

Hai người trò chuyện một lúc thì Tấn Nguyên Phong và quản lí của anh ta mới cùng nhau đi vào.

Khi Nam Nhược nhìn lên vừa khéo trông thấy một người đàn ông cao lớn mặc bộ tây trang đen bên trong là áo sơ mi trắng, đang đi tới cửa studio.

Người phụ nữ tròn trịa đi bên cạnh là quản lí của anh ta, vẫn đang nói về kế hoạch chụp hình ngày hôm nay với anh anh ta.

Vẻ mặt anh ta uể oải, dưới mắt còn có hai cái bọng đen lớn.

Mà kể cả như vậy đi chăng nữa, cũng không ảnh hưởng đến độ đẹp trai của anh ta.

Ngay cả Tấn Vị Vị ngồi bên cạnh cũng phải ca ngợi, “Tấn đại thần thật sự rất đẹp trai!”

Tấn Nguyên Phong đi vào, vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người bọn họ bèn gật gật đầu, xem như chào hỏi.

Sau đó anh ta bị quản lí bên cạnh kéo đi tìm đạo diễn.

Chờ đến khi bọn họ nói chuyện xong thì trên ghế sofa đã không còn bóng người nào nữa rồi.

Quản lí hỏi anh ta, “Nhìn cái gì vậy?”

Tấn Nguyên Phong lắc đầu, không trả lời.

Nghĩ bụng: Cậu bé vừa nãy ngồi cùng Nam Nhược chính là người mẫu vừa nổi tên Tấn Vị Vị sao?

Hình như có hơi giống mình thì phải.

Chẳng trách người bên ngoài đều nói, vị Tấn Vị Vị này thật sự giống Tấn Nguyên Phong mới xuất đạo của mười năm trước như đúc.

Quản lí huých tay anh ta, “Đi trang điểm nào.”

Tấn Nguyên Phong khẽ “Ờ” một tiếng, cùng với cô ấy đi về phía một căn phòng nhỏ.

“Phòng hóa trang ở đây liền làm một, trước đó bọn họ đã nói với chị rồi, không có cách nào bố trí riêng cho em một phòng hóa trang được. Có điều chị đã yêu cầu bọn họ dọn dẹp một góc sạch sẽ, để một mình em dùng.”

Nghe cô ấy nói như vậy, Tấn Nguyên Phong bỗng cau mày.

Bởi vì anh ta mắc bệnh thích sạch sẽ, còn đặc biệt nghiêm trọng, phòng hóa trang riêng tư hay không riêng tư không là vấn đề. Cái anh ta không chịu được chính là loại phòng hóa trang tập thể này, hỗn độn không thể tả.

Có điều đây là công việc, tạm thời anh ta có thể khắc chế chính mình. Cuối cùng, vẫn là “Ờ” một tiếng.

Hai người đi vào phòng hóa trang, thì nhìn thấy Nam Nhược và Tấn Vị Vị đã trang điểm xong.

Nghe thấy tiếng động, Tấn Vị Vị nói “Xin lỗi” với chuyên gia trang điểm.

Sau đó nhanh chóng đứng dậy quay về phía Tấn Nguyên Phong cúc cung, đặc biệt lớn giọng nói: “Xin chào Tấn đại thần. Em tên là Tấn Vị Vị, là người mẫu cùng chụp hình với ngài ngày hôm nay.”

Âm thanh đặc biệt vang, chân trước Tấn Nguyên Phong vừa bước vào phòng thì bị dọa cho sợ hết hồn, suýt chút bật ngửa ra sau.

Cũng may anh ta có thể chịu đựng được.

Mà không chỉ mỗi anh ta, quản lí đang ở ngay bên cạnh và tất cả người có mặt trong phòng hóa trang đều không một tiếng động, ngước mắt nhìn cậu – –

Sợ nhất chính là bầu không khí bỗng nhiên im bặt.

Tấn Vị Vị cũng ý thức được hành động đường đột của mình, bèn ngượng ngùng nắm tóc. Tay chân luống cuống, không biết nên làm gì cho phải.

Nếu giờ âm thầm rút lui, có được không ah ah!

Là một người ngồi bên cạnh Nam Nhược cười “Ha ha” hai tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng này.

Cô đứng dậy, quay người lại nhìn anh ta, lịch sự nói, “Xin chào Tấn đại thần, tôi là Nam Nhược, là người mẫu cùng chụp hình với anh ngày hôm nay.”

Câu nói này vừa được nói ra, ngượng ngùng của Tấn Vị Vị tức thời được hóa giải.

Tấn Nguyên Phong nhìn Nam Nhược, cô vừa hóa trang xong, ngũ quan không đặc biệt đẹp đẽ, nhưng có thể trông ra căn cơ bên trong, da dẻ quả thật không chê vào đâu được.

Anh ta đưa tay ra, tay trái nắm lấy tay phải rồi đặt ở trước bụng, hệt như cách xã giao của mấy lão tiên sinh ở xã hội cũ, giọng nói uy nghiêm, “Ừm, đã biết. Mọi người ngồi đi ngồi đi.”

Bỗng nhiên Tấn Vị Vị cười, cảm giác Tấn đại thần còn vui tính hơn cả bọn họ.

Cuộc chạm mặt ngay trong phòng hóa trang đã trở thành chuyện thú vị của ngày hôm nay.

Bởi vì có chuyện này dẫn dụ mà bầu không khí giữa ba người bọn họ, rất nhanh đã có thể hòa hợp. Điều này trong quá trình chụp hình rất tốt để bọn họ thể hiện cảm xúc.

Trong quá trình tiếp xúc Nam Nhược cũng phát hiện ra, Tấn Nguyên Phong chẳng có nửa xu dáng vẻ tự cao tự đại của một Ảnh đế, trái lại càng giống một cán bộ già hơn, hoàn toàn không theo kịp trào lưu thời đại tí nào.

Ví dụ như trong lúc nghỉ ngơi Tấn Vị Vị ngồi lướt weibo, nói về buổi trình diễn thời trang gần đây.

Để ủng hộ Nam Nhược, cậu ta tải mấy cái ảnh động của Nam Nhược về máy, định gởi qua weibo.

Lúc gởi Tấn Vị Vị chợt nảy sinh sáng kiến, muốn tự chế hai cái ảnh meme(*), bèn lôi kéo Nam Nhược chế với mình.

(*) Chỗ này có thể hiểu là ‘emotion’ trong tiếng anh, tức là mấy cái ảnh có kèm mấy hàng chữ mà mọi người lấy mặt các ngôi sao, diễn viên…

Nam Nhược thấy Tấn Nguyên Phong ngồi ngốc một bên bèn gọi anh ta cùng tham gia với bọn họ.

Tấn Nguyên Phong nhìn thấy gói biểu cảm trong di động của Tấn Vị Vị, hóa ngẩn ngơ, “Còn có thể như vậy?”

Tấn Vị Vị: “Có thể ah, đại thần lẽ nào anh không biết ư?”

Tấn Nguyên Phong lắc đầu, “Không biết”. Gương mặt ngơ ngác.

“Không biết mấy cái này cũng bình thường thôi ạ. Trái lại chỉ cần app tự sướng làm đẹp là được rồi.”

Tấn Nguyên Phong nghiêm mặt, lần nữa lắc đầu, “Tôi không cần hiệu ứng làm đẹp.” Thậm chí còn rất bài xích, loại app làm đẹp đó khiến cả mặt đều trở nên vặn vẹo, anh ta thật sự không thích.

Tấn Vị Vị rất hồn nhiên nói: “Giá trị nhan sắc của đại thần vốn đã bùng nổ rồi, căn bản không cần đến app làm đẹp.”

Nam Nhược đưa tay gõ đầu cậu một cái, “Em thật là biết nói chuyện.”

“Ha ha ha.”

Đương lúc bọn họ đùa giỡn thì ở cửa studio có hai bóng người đang đi tới.

Có một nhân viên nọ thì thầm, “Người kia là ai vậy? Trông thật đẹp trai ah!”

“Nhìn lạnh lùng thế!”

Tấn Vị Vị nghe được đoạn trò chuyện của bọn họ bèn quay đầu lại nhìn về phía cửa, nhanh chóng đập đập Nam Nhược, “Tiểu tỷ tỷ, Thẩm tổng tới!”

Theo quán tính Nam Nhược xoay người lại, trông thấy người đàn ông nọ mặc bộ âu phục đen, hai vai rộng lớn, đương ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi tới.

Gương mặt đó, quả thật so với than còn đen hơn.

Nhìn Thẩm Ý Đông đi về phía bọn họ, Tân Nguyên Phong nhíu mày, “Sao cậu lại đến đây?”

“Không đến tìm cậu.” Thẩm Ý Đông không nhìn Tấn Nguyên Phong, trực tiếp đi đến trước mặt Nam Nhược, “Em, đi theo tôi qua đây!”

Nam Nhược đương ngồi trên chiếc ghế nhựa, ngẩng đầu lên, ngước mắt lộ ra đôi mắt trong veo vô hại, nhìn anh, vẫn là hỏi câu kia, “Anh sao lại ở chỗ này?”

Anh không trả lời cô, “Đừng để tôi phải khiêng em đi ra!”

Nói xong, xoay người đi ra bên ngoài.

Nam Nhược đứng lên, trước sự chú ý của tất cả mọi người đi theo đằng sau anh, ra bên ngoài.

Chủ đề chụp hình hôm nay thiên về vận động, để thuận tiện cho việc chụp hình, nơi bọn họ chụp là một studio rất lớn, phim trường rộng rãi, hơn nữa còn đặt ở tầng một.

Đi ra khỏi studio, bên ngoài có một cái sân thượng nho nhỏ, còn đặt một chiếc bàn dài màu trắng rất khoa trương cùng với hai băng ghế(*) dài.

(*) Băng ghế: Loại ghế dài không có thành ghế.

Có lẽ vì bị trận mưa của mấy ngày trước gột rửa mà bên trên chiếc bàn dài màu trắng còn đọng lại mấy vệt màu xám.

Nam Nhược quét mắt nhìn, bước chân dừng lại.

Trong mấy ngày Thẩm Ý Đông đi công tác, cô vẫn làm việc liên tục không ngừng.

Có đôi khi từ studio này chạy sang studio khác, mưa lất phất trút xuống, cảm thấy rất phiền toái.

Còn có hôm kia mưa rơi cả ngày khiến cô buồn bực không thôi.

Mãi cho đến hôm nay, anh trở về.

Trời cũng theo đó quang đãng hẳn.

Nam Nhược nhếch môi, bước một bước lớn, đi tới bên cạnh anh.

Tùy ý vặn cổ tay, cô làm bộ ung dung nói, “Thời tiết hôm nay thật đẹp.”


Bình luận

Sắp xếp theo