Loading...

Banner
Banner
Nữ Thần Khiêu Gợi
#37. Chương 37: Trên đường về

Nữ Thần Khiêu Gợi

#37. Chương 37: Trên đường về


Báo lỗi

Thẩm Ý Đông mang theo một bụng tức trở về, vốn đang cố gắng nhịn. Nghe được giọng điệu hời hợt của cô thì cơn tức giận không chút tiếng động phất lên.

Anh tức giận xoay phắt người lại, nắm lấy cổ tay cô, nghiến răng nghiến lợi, “Nam Nhược, em là cố tình chọc tức tôi đúng không?!”

Cô ngước đôi mắt trong veo của mình lên, làm bộ đơn thuần hỏi: “Em chọc tức anh để làm gì chứ?”

“Không chọc tức tôi? Em không nghe lời như vậy, bảo em ở nhà nghỉ ngơi cẩn thận, em lại khăng khăng nhận cái quảng cáo hết sức nguy hiểm này?”

“Đây chỉ là một cái quảng cáo thời trang thể thao bình thường thôi, có cái gì để nguy hiểm chứ?”

“Treo mình trên dây cáp, nhảy từ không trung nhảy xuống, lúc đáp xuống đất còn phải làm cái gì tư thế đánh quyền phóng khoáng. Như này mà không nguy hiểm á. Em có biết bây giờ trong bụng em đang có cục cưng không?!  Em muốn làm khổ chính mình, chớ có đem con của Thẩm Ý Đông tôi chịu khổ theo!”

Sắc mặt Nam Nhược chợt trầm xuống, hất tay anh ra.

“Vì vậy, hiện tại anh vô cùng lo lắng chạy đến đây hưng binh vấn tội tôi như thế này, cũng là vì trong bụng tôi mang đứa con của Thẩm Ý Đông anh. Tôi mang theo đứa bé đi làm cái chuyện gọi là nguy hiểm trong miệng anh, khiến đứa bé không an toàn. Nên anh chạy đến đây chất vấn, bày sắc mặt ra cho tôi xem?!”

Lời này như một đạo lôi(*) đánh thẳng vào đầu quả tim anh, khiến anh chợt tỉnh ngộ.

(*) Sét.

Rõ ràng ý của anh không phải như thế, nhưng là nhiều năm như vậy, anh đã quen với việc ngồi trên cao chỉ tay năm ngón, quen với việc không có ai làm trái ý anh, quen với việc không có ai cùng đấu võ mồm với anh.

Ôi, cái miệng này đến cả biểu đạt ý tứ cũng không làm ra hồn.

“Nam Nhược, ý của tôi không phải như vậy.”

Nhưng Nam Nhược nào có nghe lọt, đặt hai tay lên lồng ngực anh rồi bất thình lình đẩy mạnh anh một cái. Thẩm Ý Đông không ngờ sức của cô lớn đến như vậy, bị cô đẩy một phát thì lảo đảo lui về sau hai bước.

Cô đi lên, vung tay đập bốp vào ngực anh.

“Anh không phải ý này, vậy anh có mấy cái ý tứ hả? Bổn cô nương bị anh ngủ, bị anh làm lớn bụng, còn phải trơ mắt ra nhìn anh kiểm soát nhìn anh giam cầm, đợi đến khi sinh cho anh thằng con trai mập mạp, ha?”

“Nam Nhược.” Thẩm Ý Đông nghe cô nói ra lời này thì, biết cô gái này lại bắt đầu ăn nói hồ đồ rồi!

“Nam cái quần què!” Cô hùng hổ nói, “Anh cho rằng trong bụng tôi chính là con của anh, thì anh muốn làm gì với tôi là làm? Tại sao tôi không thể mang theo đứa bé đi làm việc của tôi chứ?”

“Ý của tôi không phải như vậy. Tôi chỉ muốn bảo em cẩn thận một chút. Em cũng biết, vừa mới mang thai, đứa bé vẫn chưa ổn định.”

“Anh lo lắng đứa bé như thế, có ngon cơm anh thì mang thai đi ah. Anh cho đứa bé nhìn kĩ ah. Mang theo đứa bé ngồi một cục ở nhà, cái quái gì cũng đừng làm ah. Anh dựa vào cái gì hạn chế tôi hả!”

Cô thật sự giận rồi.

Anh bị cô chọc cho vừa cười vừa nói, “Nếu tôi có thể mang thai. Em cho rằng tôi không muốn?”

“Thẩm Ý Đông, có phải anh bị bệnh không, hả. Anh muốn sinh con đến phát điên rồi sao!”

“Nam Nhược, em chớ không nhìn ra lòng tốt của tôi như vậy chứ. Tôi nhìn em cả ngày bị cục cưng dày vò tới khó chịu, tôi là đau lòng em.”

“Tôi phải thật sự cảm ơn anh nha. Tôi chưa từng nói tôi bị dày vò tới khó chịu đâu, đừng lôi đứa bé vào đây. Giờ mang ra đốp chát với tôi ư? Anh cho rằng phụ nữ ai cũng bị ngốc hết à?”

Thẩm Ý Đông như là hiểu ra cái gì đó, nhướn mày hỏi, “Em tức giận là bởi vì câu nói vừa rồi của tôi?”

Em muốn làm khổ chính mình, chớ có đem con của Thẩm Ý Đông tôi chịu khổ theo!”

Lời này nghe vào, nghe làm sao cũng chỉ thấy Thẩm Ý Đông đang quan tâm đứa bé trong bụng cô, mà cô thì chả là cái đách đui gì cả.

Nhưng anh thật sự không có ý đó.

“Tôi chỉ là lo lắng, nhỡ em không cẩn thận xảy ra sự cố gì, về sau em sẽ cảm thấy tội lỗi thôi.”

Nam Nhược vòng tay trước ngực, cười khẩy, “Tôi thấy Thẩm tổng là sợ tôi không cẩn thận xảy ra sự cố gì đó, thì con trai mập mạp của anh sẽ không còn thôi.”

“Thật ra không nhất định phải là con trai đâu, tôi thích con gái hơn cơ.” Thẩm Ý Đông không còn tức giận nữa, cúi đầu, đi tới trước mặt cô, “Con gái giống em. Tôi thích lắm.”

Người đàn ông này vừa đi lên là mang theo khí thế tới lấn át cô.

Có điều lúc anh tức giận với cô, thật khéo sao anh không dùng hết sức.

Thấy sắc mặt cô dịu xuống, anh đưa tay đặt lên vai cô chuẩn bị ôm người vào trong ngực. Bỗng bị cô đẩy một cái, nhưng lần này cô không thể đẩy được.

Anh khăng khăng ôm chặt người, kề sát tai cô thấp giọng nói, “Tôi thích em nhất, không ai có thể bì được. Kể cả con trai cũng không được.”

Cô vẫn rất mạnh miệng, “Tôi tin anh cái quỷ í. Anh nói dối.”

“Đúng, tôi nói dối.”

Nam Nhược bày ra bộ mặt ghét bỏ, “Anh đã uống thuốc hay chưa?”

“Tôi không uống thuốc đâu. Chỉ muốn ăn(*) em thôi.”

(*) Trong tiếng Trung, động từ uống và ăn đều là một từ ‘吃’.

“Bệnh thần kinh.”

Anh siết chặt vòng tay, đem người ôm chặt hơn chút nữa.

Để chụp hình, nên trang phục ngày hôm nay cô mặc là một bộ đồ thể thao. Trên người là áo T-shirt có cổ cùng với một chiếc váy thể thao màu trắng, ngập tràn hương vị thanh xuân.

Vừa mới đi vào phòng chụp, khoảnh khắc trông thấy dáng vẻ xinh đẹp động lòng người kia của cô thì, trong ngực anh như có một đàn hươu nhỏ kéo qua.

Suốt mấy năm qua, ngày nhớ đêm mong cũng chính là dáng vẻ này.

Lúc này đây anh đang ôm chặt cô trong ngực, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể ngửi được hương hoa hồng nhàn nhạt trên người cô.

Bàn tay đặt trên vòng eo không có chút thịt thừa của cô, xúc cảm thật quá chân thực khiến sóng lòng anh dập dờn không thôi.

Cằm anh tựa trên vai Nam Nhược, cảm giác được bàn tay anh đang lần xuống, cô lạnh giọng nói: “Sờ vui nhỉ?”

Anh ngửa đầu ra sau một chút, nhìn thẳng vào mắt cô, “Tôi sờ vợ của mình, em nói xem có thể vui không?”

“Ha ha.”

Người phụ nữ này quả nhiên đã nguýt anh thành thói rồi. Có điều anh cảm thấy mình thật từ bi bác ái nên không so đo với cô.

Hai tay anh lại vòng qua eo cô, rồi lại bắt lấy nhau, tiếp tục ôm người vào trong ngực mình.

“Không giận à?”

Nam Nhược nhíu mày nhìn anh, “Anh là ai cơ chứ, mắc mớ gì em phải tức giận với anh?”

“Tôi là người đàn ông của em. Là bố của con trai em.”

“Ôi chao, nghe thật là ngơm ahh.”

“…” Đừng trào phúng anh như vậy có được hay không, chả nhẽ anh đã nói gì sai sao?!

Bọn họ cứ dây dưa như vậy một lúc lâu, Nam Nhược tính toán thấy thời gian nghỉ ngơi sắp hết bèn vội vàng đi vào studio.

Thẩm Ý Đông đưa tay ra muốn ôm cô lại, nhưng bị cô hất ra. Ở trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp như vậy còn ra cái thể thống gì chứ!

Cô không phải kiểu người thích thể hiện tình cảm với người ngoài.

Chủ yếu là bị nhiều người nhìn thấy, thật sự rất lúng túng.

Sau khi đi vào studio, Nam Nhược bị Ngô Già gọi đi dặm lại lớp trang điểm.

Thẩm Ý Đông rất lấy làm tự nhiên chiếm lấy ghế ngồi của Nam Nhược, đương ngồi giương mắt ốc với Tấn Nguyên Phong.

“Như thế nào cậu vẫn nhận loại quảng cáo này?” Thẩm Ý Đông hỏi Tấn Nguyên Phong.

Tấn Nguyên Phong làm bộ ngạc nhiên, “Ôi chao, Thẩm tổng đây là đang nói chuyện với tôi sao??”

“…” Có thể đừng thù dai như vậy không? “Phí lời.”

“Ờ! Tôi còn cho rằng Thẩm tổng không đến tìm tôi, nên sẽ không có thời gian nói chuyện với tôi cơ đấy.”

“… …” Đàn ông mà thù dai thì còn đáng sợ hơn cả phụ nữ.

“Loại quảng cáo này kiếm không được mấy đồng tiền, cậu ở đây lăn qua lộn lại làm cái gì? Một bộ xương già, còn muốn tranh với người trẻ tuổi.”

“Hẳn là Thẩm tồn không biết rồi, đứng trước đông đảo người hâm mộ, tôi và những tiểu thịt tươi kia đều giống nhau đấy nhá. Có thể còn có phần nổi tiếng hơn bọn họ đó nha.”

“Cậu có thể cần một chút mặt mũi nào hay không?”

Tấn Nguyên Phong vô cùng khó chịu trước kiểu nói đầy khinh bỉ kia của anh, chỉ vào Tấn Vị Vị, “Ha, bèn không cậu hỏi thử đứa nhỏ này xem, đến cùng là tôi có được mọi người yêu mến hoan nghênh không?”

Thẩm Ý Đông quay sang nhìn Tấn Vị Vị.

Hai tay Tấn Vị Vị đặt trên đầu gối, tư thế ngồi hệt một cậu học trò ngoan ngoãn, “Hoan nghênh hoan nghênh hoan nghênh!”

“…” Như thế nào có cảm giác bất kể kẻ nào đang ở trong này đều giống đứa ngu hết vậy.

Sau khi Nam Nhược dặm lại lớp trang điểm xong, nhân viên đi qua nhắc Tấn Nguyên Phong sắp bắt đầu chụp hình rồi.

Tấn Nguyên Phong lịch sự gật đầu trả lời, vỗ vai Thẩm Ý Đông rồi mới cùng với Tấn Vị Vị đi tới chính giữa bức phông màu xanh trước mặt.

Thẩm Ý Đông đứng trong khu vực nghỉ ngơi cách đó không xa, lặng lẽ hệt như ngọn núi lớn cao ngất. Tầm mắt anh vẫn luôn đặt trên người Nam Nhược, chưa từng rời khỏi cô lấy một giây.

May mà năng lực chịu đựng của Nam Nhược còn rất tốt, có thể chịu đựng được cái nhìn lỗ mãng cứ bám theo cô cho đến lúc kết thúc buổi chụp hình.

Trên đường về, Nam Nhược bị Thẩm Ý Đông trực tiếp đưa đi.

Lúc Ngô Già cùng với Kha Khả ra về, Kha Khả năm nhoài trên cửa xe, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe Thẩm Ý Đông rời đi.

“Già tỷ, em luôn cảm thấy quá không thực tế rồi. Sao Nam tỷ có thể ở cùng với Thẩm tổng, cái kiểu đàn ông lạnh như cái hầm băng kia chứ?”

“Nếu không, em nghĩ tiểu Nam nên ở cùng với tuýp đàn ông như thế nào?”

“Em luôn cho rằng, chị ấy và Phương tiên sinh sẽ là một đôi.”

Ngô Già vừa lái xe vừa nói, “Em có tin là nếu để lời này rơi vào tai Thẩm Ý Đông, thì ngày mai em sẽ không còn nhìn thấy mặt trời?”

Kha Khả sợ đến độ lập tức đưa tay lên che miệng mình lại.

Hôm nay cường độ làm việc rất lớn, vì để hoàn thành mấy cái động tác khó mà Nam Nhược phải treo mình trên dây cáp suốt hai giờ.

Cảm thấy cả người đều đau nhức, cái eo đã không còn là của cô nữa rồi.

Vừa ngã đầu ra gối liền ngủ thiếp đi.

Xe dừng ở dưới lầu, cô giống như cảm giác được nên mở mắt ra.

Thẩm Ý Đông vừa tắt máy, quay đầu nhìn đôi mắt lim dim của cô, “Có đói bụng không?”

“Ừm.” Cô thành thật trả lời.

“Vậy chúng ta lên nhà, tôi làm cơm cho em ăn.”

Nói xong, anh trực tiếp xuống xe, đi tới ghế phó lái ở phía bên kia, mở cửa ra, khom lưng thò người vào giúp cô tháo dây an toàn, tính bế cô ra khỏi xe.

Nam Nhược ghét bỏ đập tay anh, “Tự em xuống, tự em xuống được!”

Anh thật sự không tiếp tục muốn bế cô xuống nữa, lùi về sau một bước.


Bình luận

Sắp xếp theo